Bài viết của một học viên ở Ma Thành, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-05-2013] Tôi là một học viên lâu năm ở Ma Thành, tỉnh Hồ Bắc. Tôi năm nay 70 tuổi và đã tham dự khóa giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí ở Sâm Châu vào năm 1994. Toàn bộ gia đình của tôi đều thành tâm cảm tạ ơn cứu độ của Sư tôn! Cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp!

1. Bỏ thuốc lá trên đường đi nghe giảng Pháp

Năm 1993, tôi phải nhập viện tại Bệnh viện Ma Thành trong hơn hai tháng. Sau ba lần nội soi dạ dày, tình trạng của tôi vẫn không được cải thiện. Tôi kiên quyết từ chối tiến hành nội soi thêm nữa. Các bác sĩ cảm thấy rất khó hiểu vì nếu là các bệnh nhân khác bệnh tình sẽ thuyên giảm sau khi dùng một chai thuốc nhập khẩu nhưng tình trạng của tôi lại không hề cải thiện sau khi đã dùng đến cả hai chai. Do không thành công, sau đó ông nghi ngờ đây là ung thư dạ dày và muốn giữ cho tôi lại bệnh viện vào dịp năm mới. Ngay trước Tết Nguyên đán, tôi kiên quyết trở về nhà, mang theo một túi cả thuốc Tây y và Trung y.

Sau một thời gian dài điều trị, dạ dày của tôi vẫn không khá hơn. Nguyên nhân là do tôi bị nghiện ba thứ: thuốc lá, rượu, và trà. Tôi hút hai gói thuốc hiệu Long Hương mỗi ngày, uống rượu hai lần một ngày, và cực kỳ thích trà.

Tôi không nhớ có bao nhiêu loại thuốc tôi đã uống hoặc có bao nhiêu cuộc cãi vã xảy ra. Việc tôi thất bại mỗi khi tôi muốn cai bỏ những thói quen này đã làm mất uy tín của tôi trước mặt các con tôi. Lần này khi tôi phải nhập viện, tôi đã thề một lần nữa rằng tôi sẽ bỏ hút thuốc và uống rượu. Vợ tôi nói với vẻ khinh khỉnh: “Anh sao? Bỏ thuốc lá sao? Nếu anh bỏ thuốc lá, em sẽ bỏ ăn!”

Một năm sau, tôi nghe nói về một người gần như bị mù đã phục hồi sau khi ông học Pháp Luân Công ở Vũ Hán. Một người khác làm việc cho Cục Ngoại thương cũng được chữa khỏi hoàn toàn sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi cũng muốn thử.

Tháng 07 năm 1994, hơn một trăm người từ thành phố của chúng tôi đã đi đến Sâm Châu (tỉnh Hồ Nam) để nghe Sư phụ Lý giảng Pháp. Trước khi đi tôi đã đóng một hộp thuốc lá Long Hương. Ở trên xe tôi mở một gói và chia nó cho tất cả mọi người. Chỉ có tài xế lấy một điếu. Tôi hít vào một vài lần nhưng không thể tiếp tục. Tôi đã ném điếu thuốc đi, không muốn hút thêm điếu nào nữa, và kết quả là tôi mang cả hộp thuốc lá ấy về nhà. Con gái tôi đã quá hạnh phúc đến nỗi nó thưởng cho tôi một dao cạo râu điện. Tôi cũng không bao giờ cảm thấy muốn động đến rượu một lần nào nữa.

Sau đó tôi hỏi nhiều người và phát hiện ra rằng có những người còn nghiện nặng hơn tôi đã có thể từ bỏ những thói quen xấu dễ dàng sau khi họ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Đó là nhờ Sư phụ sử dụng Pháp lực hồng đại để tịnh hóa cơ thể cho chúng ta! Bệnh dạ dày của tôi cũng đã được chữa khỏi hoàn toàn.

2. Vượt qua nghiệp bệnh trong sáu ngày

Trong suốt dịp Tết Nguyên đán, một vảy cứng xuất hiện trên ngón chân cái của tôi. Lúc đó tôi không chú ý gì đến nó. Tuy nhiên, bắt đầu từ tháng Ba năm nay, ngón chân của tôi bắt đầu bị tổn thương. Hai tuần sau, chân trái của tôi bị sưng phồng lên và không còn đi vừa giày nữa. Tôi phải đi khập khiễng. Ban đêm tôi rất lạnh và bị sốt. Ngay cả dùng đến hai lớp đệm và bốn cái chăn tôi vẫn cảm thấy lạnh. Ngày hôm sau, vợ tôi (cũng là một học viên) hỏi ý kiến ​​của tôi về tình trạng của tôi. Tôi trả lời: “Là người thường mà nói đây là bệnh tiểu đường và hoại tử chân, giống một người bạn của anh…” Vợ tôi nói xen vào: “Làm sao anh có thể so sánh anh với người thường được? Anh là một đệ tử Đại Pháp. Sư phụ sớm đã tịnh hóa thân thể cho anh. Đây đích thực là ma bệnh bức hại anh. Hãy mau phát chính niệm để loại bỏ nó!”

Tôi ngay lập tức tỉnh ngộ và quyết định toàn lực giải thể ma bệnh. Hàng ngày, tôi vẫn tiếp tục luyện công vào buổi sáng và xem video bài giảng của Sư phụ. Vào các buổi trưa, tôi đọc Chuyển Pháp Luân với vợ tôi. Ngoài bốn lần phát chính niệm toàn cầu, tôi cũng kiên trì phát chính niệm mỗi giờ.

Trong thời gian này một người quen cũ đến gặp tôi để xin giúp đỡ. Khi nhìn thấy chân của tôi ông kêu ầm lên: “Anh cần phải đi gặp bác sĩ! Nhanh lên! Ngón chân của anh có mủ!” Tôi cười và nói: “Anh đừng lo! Qua hai ngày nữa là khỏi thôi!”

Vợ tôi đã giúp tôi cạy lớp vảy lên để lấy mủ và máu bên trong ra. Đến ngày thứ sáu, chân của tôi đã hoàn toàn hồi phục. Nhân kì nghỉ , tôi quyết định về quê, vốn cách nhà tôi hàng chục cây số bằng xe máy với vợ mình. Con trai tôi không thể tin rằng chân của tôi đã hồi phục. Tôi cởi tất cho nó nhìn. Vết sưng và lớp vảy đã biến mất, chỉ để lại một lớp da chết và không còn bị đau nữa. Cũng không còn bị khập khiễng nữa. Con trai tôi gãi đầu và thốt lên : “Ồ, điều này thật là kỳ lạ! Quả là thần kỳ!”

3. Chị họ nôn ra “ung thư tuyến tụy”

Đầu  thu năm 2007, chị họ của tôi ở nông thôn (cũng là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp) gọi điện và nói rằng chị muốn đến nhà tôi vài ngày .Tuy nhiên, chị ấy đột nhiên không thể ăn uống gì được. Chị cũng bị đau ngực, bụng và đi lại khó khăn. Anh rể tôi nài nỉ chị đi đến bệnh viện. Kết quả là chị được chẩn đoán bị ung thư tuyến tụy, với một khối u có kích thước bằng một cái cốc! Cả gia đình  hoảng sợ và bắt đầu góp tiền. Chúng tôi đã yêu cầu một bác sĩ gần đó để đưa chị đến một bệnh viện thành phố Ma Thành. Chị họ tôi nhấn mạnh rằng chị không có bệnh và đề xuất muốn ở nhà tôi vài ngày bởi vì cả hai vợ chồng tôi đều là đệ tử Đại Pháp. Chị muốn học Pháp và phát chính niệm cùng chúng tôi để giải thể can nhiễu và bức hại của tà ác. Chúng tôi vui vẻ đồng ý. Có Pháp và có Sư phụ, thì còn gì phải sợ?

Được sự ủng hộ của chồng và một người bạn làm bác sĩ, chị bắt xe buýt đến Ma Thành. Lúc bước vào cửa sân trước chị ra hiệu rằng chị ấy chuẩn bị nôn. Vợ tôi đưa cho chị  một túi nhựa và chị nôn ra đầy những cục máu đỏ sẫm và chất lỏng màu đen. “Tốt! Tốt!” Ba học viên Đại Pháp biết rõ rằng “ung thư tuyến tụy” đã được nhổ ra! Chị họ nói rằng chị đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều trong lồng ngực, và ăn ngay một bát mì to. Chị cũng có thể đi bộ một cách nhanh chóng giống như một người khỏe mạnh!

Chị họ nói với tôi rằng cuộc hành trình một giờ đến nhà tôi kéo dài như một thế kỷ. Trên đường chị có cảm giác bị đưa lên đẩy xuống như những con sóng. Chị muốn nôn nhưng không nôn được và cảm giác rất đau đớn. Khuôn mặt của chị tái xám lại. Chị nhẩm trong tâm lời dạy của Sư phụ: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân) Trên đường chị cũng gọi tên Sư Phụ trong tâm và phát chính niệm.

Chẳng phải sự thay đổi này là quá nhanh sao? Gia đình của tôi không thể tin rằng bệnh của chị họ tôi đã “biến mất” và nghĩ rằng thứ bị nôn ra kia là máu và bệnh tình của chị đã thêm nặng. Họ nhấn mạnh rằng chị cần phải lên bệnh viện thành phố để kiểm tra. Do không thể thuyết phục họ, chị họ của tôi tự nhủ với chính mình rằng: “Tôi không có bệnh. Tôi chỉ muốn mọi người nhìn thấy sự kỳ diệu của Đại Pháp.” Tại bệnh viện dù bác sĩ có hỏi gì chị cũng chỉ nói rằng chị không bị bệnh. Khi bác sĩ hỏi: “Tại sao chị lại đến bệnh viện nếu chị không bị bệnh?” Người bạn là bác sĩ và chị dâu đã tóm tắt về “bệnh tình” cho bác sĩ nghe. Bác sĩ chỉ vào đầu chị họ và nói: “Chỗ này của cô có bệnh phải không? Sao chị dám nói chị không có bệnh trong khi bệnh tình của chị rất nghiêm trọng? Hãy siêu âm để kiểm tra nào!” Chị họ quả quyết nói: “Tôi không bị bệnh ở đâu cả.”

Kết quả kiểm tra đã làm tất cả mọi người bị sốc. Không có ung thư nào! Bác sĩ và gia đình đã liên tục kiểm tra phim chụp. Chưa đầy một tuần kể từ lần kiểm tra trước. Vậy khối ung thư to bằng cái cốc kia đã đi đâu?

Vẫn không yên tâm, chồng chị và cháu trai quay lại [bệnh viện] vào sáng hôm sau và yêu cầu được khám kỹ ​​lưỡng hơn. Chỉ là họ chỉ không thể tin được. Sáng hôm sau chị họ đã ăn sáng và đồng hành với gia đình chị đi thăm quan nửa thành phố. Trên đường đi chị giải thích cho họ chân tướng về Pháp Luân Công. Tinh thần của chị rất tốt.

Toàn bộ gia đình chị họ của tôi đã chứng kiến​ sự thần kỳ của Đại Pháp và bị thuyết phục. Họ không bao giờ ngăn cản chị họ tôi tu luyện Pháp Luân Công nữa. Con dâu chị cũng rất cảm động và nói: “Môn khí công tu luyện này thực sự kỳ diệu! Không ngạc nhiên khi có rất nhiều người tập môn này đến thế!”

Hiện tại tất cả gia đình, người thân và bạn bè của tôi đều tin rằng Đại Pháp là tốt. Các bạn đồng tu ở địa phương của tôi cũng vẫn tiếp tục kiên định tu luyện và cứu người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/18/听法路上戒了烟-麻城老弟子六天解体病魔-274232.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/1/141325.html

Đăng ngày 17-08-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share