[MINH HUỆ 12-07-2013] Tôi được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp lần đầu tiên vào mùa Thu năm 2009. Dù tôi đã đồng ý đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi chỉ có thể đọc sách hai lần trong hai năm sau đó. Tôi vẫn còn hoài nghi, và do đó, sức khỏe của tôi không có chút cải biến nào.

Tôi bắt đầu nghiêm túc đọc sách và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn một năm sau đó, vào tháng 05 năm 2011. Không lâu sau, tôi có thể nói rằng điều kỳ diệu đã xảy ra.

Trước đây, tôi không thể đứng được. Tôi chỉ có thể lê bước do một bàn chân bị suy nhược. Nhưng sau khi tiếp tục nghiêm túc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có thể đứng dậy và đi loanh quanh với sự hỗ trợ của cái nạng.

Bây giờ tôi hoàn toàn khỏe mạnh và có thể đi lại mà không cần bất cứ sự trợ giúp nào.

Trải nghiệm của tôi đã chứng minh cho tôi thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp không phải là mê tín như lời lẽ tuyên truyền của Đảng. Thay vào đó, tôi tin Pháp Luân Đại Pháp là khoa học siêu thường đến mức có thể thực sự đem đến điều kỳ diệu, miễn là bạn thực sự tin vào điều đó.

Tôi muốn tận dụng cơ hội này để chia sẻ câu chuyện của tôi với mọi người

Kiệt lực bởi cái chết đột tử của chồng tôi

Cách đây 06 năm, chồng tôi bị loét một lỗ lớn ở lưng đến mức các bác sĩ đã cho biết phải phẫu thuật cắt bỏ. Tôi kinh hoàng khi anh ấy đã chết ngay trên bàn phẫu thuật. Tôi không thể chịu đựng nổi với mất mát đột ngột này và suy sụp cả tâm lẫn thân.

Tôi đã bị bệnh tiểu đường và bị biến chứng nghiêm trọng. Sắc mặt tôi trở nên vàng lợt và dái tai trở nên thâm xì. Chân và hai bàn chân tôi bắt đầu sưng tấy và đen thẫm lại. Thời gian trôi đi, bàn chân tôi đã bị hoại tử và mủ rỉ ra ở hai chân. Phần da trên một trong các ngón chân tôi cũng bị nứt nẻ.

Chẳng bao lâu tôi đã mất khả năng đứng vững. Khi tôi đi khám bác sĩ, tôi được cho là cần phải làm phẫu thuật để cắt cụt. Tôi đã kiên quyết từ chối ý kiến đó, lo lắng rằng tôi có thể chết trên bàn phẫu thuật giống như người chồng quá cố của tôi.

Tôi trở về nhà sống trong đau đớn. Cùng với việc tiêm thuốc insulin, tôi đã thử tất cả các loại thuốc khác. Chẳng có gì xem ra có tác dụng, và tôi sống khổ sở ngày này qua ngày khác.

Vì không thể đi bộ, tôi phải lê chân quanh nhà. Chẳng bao lâu sau, tôi bị chai khuỷu tay và đầu gối.

Thái độ hoài nghi đã cản trở tôi thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp

Một ngày mùa thu năm 2009, tôi đã lê bước xuống cầu thang để sưởi nắng bên ngoài tòa căn hộ của mình. Một phụ nữ tầm 60 tuổi đi qua và ngạc nhiên nhìn thấy chân của tôi lại quấn chặt trong tiết trời đẹp như vậy.

Khi tôi nói với bà ấy về bệnh tiểu đường đã khiến chân của tôi hoại tử, bà ấy đã bảo tôi rằng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” sẽ đem lại cho tôi phúc phận tốt lành. Bà ấy cũng gợi ý tôi thoái Đội thiếu niên tiền phong mà tôi đã gia nhập trước đây, và tôi đã đồng ý.

Tôi trở nên quan tâm khi bà ấy nói mọi bệnh tật của bà ấy được chữa khỏi sau khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi vẫn nghi hoặc và lưỡng lự khi bà ấy tỏ ý muốn dạy tôi các bài công pháp.

Nhưng cuộc gặp gỡ với người lạ này đã làm tôi nhớ về mẹ của cậu bạn cùng lớp với tôi. Tôi sực nhớ đã nghe được chuyện bà ấy đã không cần phải uống một viên thuốc nào trong 13 năm qua nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã bảo con trai tôi mời bà mẹ đó tới nhà chúng tôi. Bà ấy sửng sốt trước tình trạng sức khỏe ốm yếu của tôi và hỏi điều gì đã xảy ra với tôi. Tôi đã khóc và nói: “Tôi đang chết, và tôi không thể đứng vững được.” Bà ấy an ủi tôi, “Đừng lo lắng! Cô cứ luyện Pháp Luân Công đi.”

Bà ấy cũng bảo tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và gợi ý con trai tôi tu luyện để tạo ra trường mạnh hơn và tốt hơn.

Bà mẹ đó đã đưa cho tôi bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân và băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ, nhưng tôi không mấy chú ý. Khi tôi lướt qua cuốn sách, tôi chỉ chọn các phần mà tôi cho là đáng quan tâm. Có những lúc tôi còn đi đến chỗ người gọi là khí công sư để trị bệnh.

Mọi việc đã thay đổi khi tôi quyết định nghiêm túc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Khi bà mẹ đó và tôi gặp lại nhau vào tháng 05 năm 2011, bà ấy đã hỏi tôi đã đọc sách bao nhiêu lần. Tôi đã thú nhận tôi chỉ đọc được hai lần và nghe băng hai lần. Bà ấy không thể tin điều đó và nói, “Dù chị chỉ đọc một trang mỗi ngày, thì lẽ ra chị đã đọc sách nhiều hơn hai lần rồi.”

Bà ấy bắt đầu ghé qua nhà tôi và đọc Chuyển Pháp Luân với tôi. Do tôi vẫn không thể đứng được vững, nên bà ấy chưa hướng dẫn tôi luyện công.

Một hôm bà ấy đưa cho tôi xem cuốn sách nhỏ có một câu chuyện về sự phục hồi kỳ diệu của một người đàn ông trẻ. Trong lúc đang học ở Canada, anh ấy đã mắc bệnh thực sự nặng nhưng được chữa khỏi hoàn toàn không lâu sau khi anh ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi thấy rất có động lực và quyết định nghiêm túc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ đó đến nay.

Chẳng bao lâu điều kỳ diệu đã xảy ra. Một ngày nọ tôi nhìn thấy các chữ có màu sắc tươi sáng trong lúc đang đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ. Một ngày khác khi tôi chạm vào cuốn sách, tôi cảm thấy tất cả các chữ nổi hẳn lên trên các trang sách.

Sắc mặt và các ngón tay của tôi bắt đầu trở lại bình thường và vài ba sợi tóc xám của tôi chuyển sang màu đen. Chỗ sưng ở chân và bàn chân đã xẹp xuống và sắc đen mờ dần. Các lỗ ở bàn chân cũng lành miệng.

Duy nhất một bệnh mà không hoàn toàn lành được là vết thương nhỏ trên da ở một bên gót chân của tôi. Bởi vì sợ bị nhiễm trùng, tôi vẫn rắc thuốc chống nhiễm khuẩn lên da vào thời gian đó. Còn ít da vẫn chưa lành hẳn đến tận hôm nay.

Không lâu sau khi tôi bắt đầu nghiêm túc tu luyện, tôi đã có thể đi dạo quanh bằng nạng, vật mà sau đó tôi đã thay bằng một cái gậy chống. Thực ra mà nói, cái gậy chống không thực sự cần thiết, nhưng tôi mất một thời gian ngắn để hoàn toàn loại bỏ nỗi lo sợ bị trượt ngã.

Chẳng bao lâu tôi thấy mình có thể đi lại giống như bất cứ người khỏe mạnh nào. Tôi có thể tự tắm, đi mua sắm, nấu ăn và làm các việc khác trong gia đình.

Tôi nỗ lực nói với mọi người [rằng] Pháp Luân Đại Pháp phi thường như thế nào

Tôi phấn khởi và biết rõ rằng chính Sư phụ đã giúp tôi đứng dậy. Tôi phải cho mọi người thấy Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại và phi thường thế nào.

Bây giờ thỉnh thoảng tôi trò chuyện với những người hàng xóm và những ai đi qua căn hộ của tôi, chia sẻ với họ tôi khỏi được bệnh như thế nào. Tôi nói với họ, “Bạn biết rằng bệnh viện không thể chữa cho tôi. Tôi đã thử tất cả các loại thuốc và tiêm, và thực sự chẳng có tác dụng gì. Không cần uống bất cứ loại thuốc nào, tôi đã hoàn toàn phục hồi sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Giờ tôi có thể tiết kiệm được khoảng 400 nhân dân tệ mỗi tháng. Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi.”

Một vài người quan tâm và nói rằng, “Nhưng mà các nhà chức trách cấm tập luyện cơ mà.”

Tôi luôn luôn trả lời họ thế này, “Tôi 69 tuổi. Tôi đã từng khổ sở vì bệnh nhưng bây giờ hết bệnh nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Làm sao tôi không thể chia sẻ điều kỳ diệu như vậy với mọi người? Tôi không quan tâm nếu chính bản thân một vài quan chức không muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng họ không có quyền ngăn cản người khác hưởng lợi từ môn tu luyện tuyệt vời này. Tôi không làm gì sai trái và không có gì phải sợ. Tôi chia sẻ với bạn trải nghiệm của riêng tôi để bạn có thể bước vào tu luyện và cũng được lợi ích. Có tin vào điều đó hay không, tất cả mọi người đều biết sự thực không thể phủ nhận rằng giờ tôi có thể đi lại được. Đừng để Đảng lừa dối.”

Pháp Luân Đại Pháp không phải là mê tín – đó là khoa học siêu thường. Miễn là bạn thực sự tin vào điều đó, bạn sẽ thấy điều kỳ diệu xảy ra.

Tôi phải cố gắng tinh tấn tu luyện

Tôi cảm thấy rất mừng khi lại đi lại được và đã có lần nói trước chân dung của Sư Phụ, “Tạ ơn Sư phụ! Bây giờ con cảm thấy rất mừng là giờ con có thể đi lại được.”


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/19/141125.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/12/法轮大法让我站起来了-276562.html275344.html

Đăng ngày 17-08-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share