Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-02-2013] Tôi làm công tác y tế trong lực lượng vũ trang trong hơn hai thập kỷ qua và hàng năm đều nhận được giải thưởng cho công tác. Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 1996. Trong 13 năm, tôi luôn tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và đã thay đổi từ một “thùng thuốc di động” thành một người hoàn toàn khỏe mạnh.

Sau khi điều trị cho những người khác bằng khí công, tôi trở nên đầy bệnh tật

Thấy mọi người đang phải chịu đựng đau đớn và bệnh tật trong khi y học hiện đại dường như không có tác dụng, tôi thường nghĩ, “Nếu như con người không bao giờ bị đau ốm…” Vào cuối những năm 80, khí công trở nên rất phổ biến ở Trung Quốc. Sau khi tôi quan sát thấy mọi người trở nên khỏe mạnh như thế nào nhờ tập luyện khí công thay vì phải dùng thuốc, tôi nghĩ nó thật là kỳ diệu. Tôi trở nên cực kỳ quan tâm đến khí công và đã học năm hay sáu loại khí công, hết môn này đến môn khác. Lúc đó tôi 20 tuổi và tương đối mạnh khỏe.

Lý do tôi học khí công là để trị bệnh cho người khác. Tuy nhiên, thật bất ngờ, sau khi tôi điều trị cho những người khác, sức khỏe của tôi đã bị suy sụp. Việc gì đã xảy ra vậy? Tôi không hiểu cho đến khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công.

Lần cuối cùng mà tôi dùng khí công để trị bệnh là cho một bệnh nhân nữ gần 40 tuổi vào đầu năm 1992. Cô ấy bị đau bụng kinh khủng và không thể đứng thẳng được trong ba ngày. Tôi rất thông cảm và đã chữa trị cho cô ấy trong nửa giờ cho đến khi cô ấy nói rằng cơn đau đã biến mất. Khi cô ấy khỏe lại thì tôi lại bị ốm. Tôi cảm thấy mệt đến mức tôi không thể nhấc nổi cánh tay của mình. Mọi việc trở nên tồi tệ hơn vào ngày hôm sau. Tôi rất chóng mặt và đầu của tôi cảm thấy rất nặng. Toàn thân tôi cảm thấy rất khó chịu như thể tôi bị bệnh cảm cúm.

Trong hai hay ba tháng sau đó, tôi đã gặp vấn đề về phụ khoa. Tôi chưa bao giờ gặp phải vấn đề như vậy trước đó bởi vì tôi tương đối khỏe mạnh. Tôi không ngừng bị chảy máu trong suốt thời kỳ bị kinh nguyệt mặc dù tôi đã thử đủ mọi cách để chữa trị. Việc chảy máu chỉ dừng lại cho đến khi tôi phải tiến hành một cuộc phẫu thuật. Nhưng nó không được quá vài tháng. Từ đó trở đi, tôi tìm đến cả Tây Y và Trung Y và kết quả của mỗi phương pháp là khác nhau. Cuối cùng, tôi bị chẩn đoán là u xơ tử cung.

Pháp Luân Công đã ban cho tôi hy vọng

Tôi tiếp tục tìm kiếm phương thức chữa trị sau khi rời khỏi quân đội. Triệu chứng của tôi vẫn cứ dai dẳng và phương thức chữa trị duy nhất là phải phẫu thuật để cắt bỏ u xơ. Tuy nhiên, sau đó tôi rất yếu bởi vì tôi đã phải chịu đựng bệnh tật trong nhiều năm và việc chảy máu kéo dài đã làm giảm sức đề kháng của tôi đối với bệnh tật. Tôi dễ dàng bị cảm lạnh mà phải hai tuần mới khỏi. Do dùng một lượng lớn thuốc, dạ dày của tôi đã bị phá hoại. Tôi đúng là một thùng thuốc di động và tôi đã phải khổ sở rất nhiều.

Vào tháng 05 năm 1996, một đồng nghiệp tên là Xiu đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Cô ấy đã cố gắng nói về Pháp Luân Công một lần trước đây nhưng tôi từ chối lắng nghe. Lý do là, tôi đã học quá nhiều môn tập khí công nhưng sức khỏe của tôi tiếp tục xấu đi – đơn giản là tôi đã mất niềm tin vào khí công. Lần này, cô ấy đã giới thiệu lý thuyết thực hành Pháp Luân Công cho tôi rất chi tiết, chỉ cho tôi các bài công pháp và kể cho tôi rất nhiều câu chuyện về những người bị bệnh đã được phục hồi sau một thời gian ngắn tập Pháp Luân Công bao gồm cả cô ấy. Tôi nói tôi sẽ thử. Cô ấy đưa cho tôi một bản Chuyển Pháp Luân nhưng tận một tháng sau tôi mới đọc cuốn sách.

Tôi bắt đầu đọc một số câu chuyện về các học viên Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy nó thực sự khác biệt với các loại khí công khác mà tôi đã học trước đây và sau đó tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Lúc đó tôi không hiểu cuốn sách trân quý như thế nào nhưng sau khi một ý nghĩ lóe lên trong tâm, tôi nhận ra rằng cuốn sách rất có uy lực. Ví dụ, tôi không thể mở được mắt sau khi đọc hai trang sách và ngay lập tức cảm thấy buồn ngủ. Do đó, tôi phải mất hơn một tháng để đọc xong cuốn sách Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên. Lúc đó tôi không biết cơ chế kỳ diệu của việc đọc hết cuốn sách không nghỉ (việc đọc sách có tác dụng chữa bệnh) trong lần đầu tiên do đó tôi đã không trải nghiệm được những thay đổi mạnh mẽ giống như những học viên khác. Mặc dù những thay đổi không mạnh mẽ nhưng đã xuất hiện: Tôi không còn cần phải dùng thuốc để có được một chế độ ăn bình thường, tôi bước đi mạnh mẽ hơn. Tôi cũng được trải nghiệm việc tiêu nghiệp từng đợt  như được mô tả ở trong sách.

Trải nghiệm tiêu nghiệp lần đầu của tôi là tôi có triệu chứng cảm cúm và nó có biểu hiện không khác gì so với bệnh cúm mà tôi mắc trước đây. Bởi vì tôi biết mình đang tiêu nghiệp, tôi đã không dùng bất kỳ viên thuốc nào và nó đã hết sau khoảng một tuần. Sau đó, thuận theo quá trình tu luyện, triệu chứng cảm cúm đã suy yếu và giảm hẳn đồng thời không bị tái phát trong vòng một năm. Tu luyện Pháp Luân Công thật sự là kỳ diệu!

Tu luyện trong Đại Pháp và đoạn tuyệt với việc trị bệnh bằng khí công

Với sự trợ giúp của các học viên khác, tôi đã xem băng hình các bài giảng Pháp của Sư phụ và thỉnh thoảng tham gia vào nhóm luyện công ở công viên vào các sáng chủ nhật.

Bên cạnh sự thay đổi về thể chất, lợi ích lớn nhất của tôi sau khi đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên là cuối cùng tôi đã thấy được nguyên nhân căn bản mà dẫn đến việc sức khỏe của tôi bị hủy hoại. Điều này đã được đề cập rất rõ ràng trong Chuyển Pháp Luân, rằng một người không nên trị bệnh bằng khí công.

Sư Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân,

“Các đệ tử chân tu của Pháp Luân Đại Pháp không ai được trị bệnh cho người ta” (Bài giảng thứ bảy)

“Vì sao coi vấn đề này nghiêm trọng như vậy? Bởi vì đó là một hiện tượng phá hoại Đại Pháp. Không chỉ làm tổn hại đến thân thể của bản thân chư vị; có người một khi đã khám bệnh là muốn thế mãi, gặp ai cũng muốn lôi vào coi bệnh cho người ta, [để] hiển thị bản thân; đó chẳng phải là tâm chấp trước là gì? Ảnh hưởng nghiêm trọng đến tu luyện của mọi người.” (Bài giảng thứ bảy)

“Có một số người có căn cơ tốt đã dùng căn cơ của bản thân mà đổi lấy nghiệp người khác. Vị kia có bệnh, nghiệp lực của họ lớn, chư vị chữa xong cho một bệnh nhân nặng, chư vị về nhà thấy rất đỗi khó chịu! Trước đây chúng ta có nhiều người chữa cho bệnh nhân rồi có cảm giác thế này: bệnh nhân thì khỏi, còn chư vị về nhà lâm bệnh nặng. Sau một thời gian, nghiệp lực hoán chuyển nhiều lên, chư vị đổi đức lấy nghiệp lực người ta; ‘bất thất bất đắc’ mà. Đành rằng [điều] chư vị muốn nhận là bệnh, nhưng cũng phải dùng đức mà trao đổi lấy nghiệp. Trong vũ trụ này có một [Pháp] lý, rằng bản thân chư vị muốn gì, thì ai cũng quản không được, cũng không thể nói chư vị là tốt. Trong vũ trụ có điều đặc định, rằng hễ ai có nhiều nghiệp lực thì đó là người xấu. Chư vị dùng căn cơ bản thân để hoán chuyển lấy nghiệp lực của họ; [khi] nghiệp lực nhiều thì chư vị còn tu luyện gì nữa? Căn cơ hoàn chỉnh của chư vị đã bị họ huỷ mất. Chẳng đáng sợ ư? Người kia khỏi bệnh, họ thấy thoải mái; còn chư vị về nhà thấy chịu khôn thấu. Chư vị chữa lành hai bệnh nhân ung thư, thì chư vị phải tự thế chỗ của họ; điều ấy nguy hiểm không? Nó đúng là như thế đấy; nhiều người không hiểu đạo lý trong việc này.” (Bài giảng thứ hai)

Đúng là một lời cảnh tỉnh kịp thời! Nếu tôi không bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, thậm chí nếu tôi chết tôi sẽ không biết điều gì đã khiến tôi mất mạng.

Phép lạ sau khi tôi ngừng dùng thuốc

Ba tháng sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi đã đến công viên để tham gia vào nhóm luyện công vào một buổi sáng chủ nhật và tình cờ gặp Xiu. Cô ấy nói với tôi,“Chị đã tập luyện được ba tháng rồi. Sư phụ đã chăm sóc cho chị. Chị không cần phải dùng thuốc nữa.” Lúc đó tôi không hoàn toàn hiểu thực hành tu luyện là như thế nào, nghĩ rằng luyện công là tất cả những gì mà tôi cần phải làm. Không hiểu được điều mà cô ấy ám chỉ “Sư phụ đã chăm sóc cho chị,” tôi đã không nghĩ quá nhiều đến lời nói đó và trả lời, “Được thôi. Tôi sẽ dừng uống thuốc.”

Tôi đang dùng thuốc tránh thai, đó hoàn toàn là chủ ý của riêng tôi. Các bác sỹ không muốn điều trị bằng loại thuốc đó bởi vì nguy cơ ung thư rất cao. Tôi quá sợ hãi việc bị chảy máu không ngừng đến mức mà tôi cảm thấy mình không còn lựa chọn và tiếp tục dùng thuốc trong nhiều năm.

Tôi đã ngừng dùng thuốc và chu kỳ kinh nguyệt của tôi trở lại bình thường trong tháng đó. Thật là kỳ diệu. Căn bệnh mà tôi phải chịu đựng và tiêu tốn của tôi rất nhiều tiền đã biến mất một cách dễ dàng như vậy hay sao? Thật không thể tin được!

Sau đó tôi hiểu rằng Pháp Luân Công không phải là một môn khí công bình thường mà là môn tu luyện Phật Pháp. Ngay cả khi tôi không hoàn toàn hiểu được một số nguyên lý trong sách, chỉ một niệm“Được thôi. Tôi sẽ ngừng dùng thuốc” đã đưa đến kết quả kỳ diệu trong việc điều hòa chu kỳ kinh nguyệt của tôi lần đầu tiên trong nhiều năm.

Tuy nhiên, đó là do lời nhắc nhở của Xiu chứ không phải là thể ngộ của riêng tôi. Vào chu kỳ kinh nguyệt của tôi trong tháng thứ ba, máu lại tiếp tục chảy sau bảy ngày. Tôi có chút hoang mang – mình nên làm gì đây? Sau cùng, tôi đã có một trải nghiệm tích cực trong lần đầu tiên sau khi không dùng thuốc và hiểu thêm một số nguyên lý qua việc học Pháp vì vậy tôi tự nhủ,“Mình tin vào Pháp. Mình sẽ không dùng thuốc.” Việc chảy máu đã ngừng vào ngày thứ 12 và chu kỳ của tôi hoàn toàn trở lại bình thường kể từ đó trở đi.

Sư Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân,

“Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’ đó chính là điều mà các loại [môn pháp] tu luyện đều nhìn nhận. Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người; do vậy một cá nhân hễ muốn tu luyện, thì được [xác] nhận là Phật tính đã xuất hiện. Niệm ấy trân quý nhất, vì vị ấy muốn phản bổn quy chân, muốn từ tầng của người thường mà nhảy ra.” (Bài giảng thứ nhất)

Theo thể ngộ của tôi, miễn là bạn phát ra niệm muốn tu luyện, tức là Phật tính của bạn đã xuất lai, Sư phụ bắt đầu chăm sóc cho bạn và tịnh hóa thân thể cho bạn. Do đó, rất nhiều học viên đã có cùng trải nghiệm, đó là, thân thể của họ trở nên nhẹ nhàng mà không còn bệnh tật chỉ trong một thời gian rất ngắn sau khi tu luyện Đại Pháp. Sau đó, ngay cả khi triệu chứng giống như vậy xuất hiện, đó là phần nghiệp lực mà bạn cần phải chịu đựng. Miễn là bạn coi bản thân mình như một học viên, nó sẽ qua đi rất nhanh chóng, nếu bạn không thể ngộ ra được điều đó và coi đó như là bị bệnh đồng thời dùng thuốc hay những phương thức chữa trị khác thì tâm tính của bạn đã rơi xuống tầng thứ của người thường. Nếu bạn tiếp tục làm như vậy thì bạn không phải là người chân chính thực tu.

Kiên định tu luyện trong bức hại tàn bạo

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại tàn bạo Pháp Luân Công. Tên của tôi ở trong danh sách đen của ĐCSTQ bởi vì tôi đã thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công tại Tỉnh ủy. Đối mặt với sự tuyên truyền xuyên tạc rợp trời về Pháp Luân Công cũng như áp lực tại nơi làm việc và gia đình, tôi không biết phải làm gì. Tôi không thể từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Làm sao tôi lại có thể từ bỏ được điều mà đã thay đổi tôi từ “một thùng thuốc di động” thành một người khỏe mạnh? Vì vậy tôi đã kiên định tu luyện Pháp Luân Công. Một ngày, con trai tôi nhìn thấy tôi đang luyện công và thấy lo lắng. Cháu nói, “Làm sao mà mẹ vẫn còn dám tập luyện vậy?” Chồng tôi rất hiểu tôi và nói,“Sức khỏe của mẹ con đã được cải thiện từ khi tập luyện. Hãy cứ để mẹ con tu luyện đi.”

Vào thời điểm đó, trong tâm tôi dằn vặt rất nhiều. Đại Pháp dạy chúng ta trở thành người tốt và ban cho tôi một thân thể khỏe mạnh. Chẳng có gì sai khi tu luyện Đại Pháp và tôi sẽ không từ bỏ. Sau vài trăn trở, tôi không còn bị xáo động nữa. Tôi lấy ra cuốn sách trân quý Chuyển Pháp Luân và chú tâm học.

Bệnh tật là một kẻ thù không thể đánh bại của nhân loại. Mặc dù y học hiện đại rất phát triển, vẫn còn rất nhiều căn bệnh mà không thể chữa trị được và rất nhiều người vẫn sống trong đau khổ vì bệnh tật. Tuy nhiên, Pháp Luân Công đã chữa được bệnh cho hàng triệu người và ban cho họ hy vọng mới trong cuộc sống. Qua việc tu luyện Đại Pháp, con người trở nên thuần khiết với ít ham muốn hơn đồng thời coi nhẹ danh và lợi, điều này mang lại sự hòa thuận trong gia đình và xã hội. Vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp đã minh chứng cho điều đó. Đó đúng là miền đất tịnh độ.

Sau một vài trăn trở, tôi không còn do dự nữa. Tôi đã quyết tâm. Tôi sẽ tiếp tục kiên định tu luyện và theo Sư phụ trở về với chân ngã của mình.

Tu luyện đã biến tôi thành một người tốt bụng hơn

Tôi đã không dùng bất kể một viên thuốc nào trong 16 năm tu luyện. Sức khỏe của tôi tốt như của một người phụ nữ trẻ. Tôi không bao giờ cảm thấy mệt mỏi và mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng. Trong cuộc sống hằng ngày, tôi hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn, hướng nội khi gặp vấn đề và trong mọi lúc hay mọi hoàn cảnh đều cân nhắc đến những người khác. Tôi cố gắng đối xử với những người khác bằng sự chân thành, lòng tốt và sự khoan dung. Chị dâu của tôi đã ca ngợi tôi nhiều lần trước những người khác và nói tôi không có thiếu sót nào cả. Tôi biết tất cả là do cách hành xử của tôi sau khi tu luyện đã làm cảm động họ.

Người ta thường hay nói rằng mẹ chồng và nàng dâu thì rất khó mà hòa hợp được với nhau. Nhưng tôi có một mối quan hệ tốt với mẹ chồng và gia đình của bà. Mẹ chồng tôi đã 80 tuổi. Bà bị nhiều loại bệnh tật trong đó có bệnh tim, tiểu đường và huyết áp cao. Một ngày đang ở sở làm, anh rể của tôi gọi điện cho tôi một cách lo lắng và nói với tôi rằng mẹ chồng tôi đã cố gắng để đi vệ sinh trong hai giờ nhưng không được. Anh ấy nói rằng phân đã bị tắc trong hậu môn của bà. Tôi thu xếp công việc và bắt một chiếc taxi đến nhà bà ngay lập tức. Tôi đi đôi găng tay dùng một lần và dùng chất bôi trơn quanh hậu môn của bà đồng thời dùng tay để lôi phân ra từng chút một. Mẹ chồng tôi đã hết đau đớn và cả gia đình thở phào nhẹ nhõm.

Một ngày vào mùa đông mẹ chồng tôi bị đại tiện ra quần. Cả gia đình cùng cháu gái vây quanh bà nhưng không biết phải làm gì. Việc này vừa mới chỉ xảy ra trước khi tôi đến. Tôi nhanh chóng cởi quần bẩn của bà và rửa cho bà bằng nước ấm rồi thay quần áo sạch cho bà. Sau đó tôi giặt quần áo bẩn của bà. Không lâu sau, mẹ chồng tôi bị ngã và bị gãy xương và gặp khó khăn khi đi vệ sinh. Cứ đến phiên tôi chăm sóc bà, tôi cố gắng giúp bà thấy thoải mái và sạch sẽ. Bên cạnh những việc này, là một học viên, tôi thường mua cho bà đồ ăn mà bà thích, quần áo và những vật dụng thiết yếu khác. Có lẽ bởi những lý do này, cả gia đình bà đã ủng hộ tôi rất nhiều.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/2/26/一位军医修炼法轮功的经历-270412.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/9/140374.html

Đăng ngày 18-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share