Bài viết của một học viên từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-05-2013]
Tôi là một học viên lâu năm và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Cuộc bức hại bắt đầu cách đây 14 năm. Tôi đã trải qua vô vàn khổ nạn. Tôi muốn miêu tả một cách ngắn gọn những trải nghiệm của mình với Sư phụ.
Cơ hội đắc Pháp không thể nào quên
Tôi muốn cảm ơn ông Kim Bình, một người bạn ở quê tôi, người mà đã mang đến cho tôi cơ hội được đắc Pháp. Tôi đến Bắc Kinh vào năm 1997 để thăm Kim Bình và nhờ ông ấy tìm một bác sỹ để chữa bệnh cho cháu trai của tôi. Lúc đó, ông ấy là một viên chức trong quân đội và có cả một bảo vệ an ninh ở nhà của riêng. Trên đường đến đó, tôi nghĩ rằng là một sỹ quan thì chắc hẳn phải rất độc đoán nhưng thật ngạc nhiên, ông ấy đã đón tiếp tôi một cách cởi mở và thân mật. Và thậm chí còn ngạc nhiên hơn, tôi nhìn thấy một bức tượng Phật bằng vàng cao hai mét trong một căn phòng sáng đẹp.
Khi tôi đứng nhìn chằm chằm vào bức tượng Phật, tâm tôi ngập tràn sự tôn kính. Ông Kim Bình đã cảm nhận được sự tôn kính ở tôi và nói với tôi một cách tự hào: “Đây là Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Công. Ngài là Sư phụ của tôi. Ngài rất tốt với mọi người. Được trở thành đệ tử của Ngài trong đời này là sự phúc phận lớn nhất trong cuộc đời tôi. Ngày hôm nay chị ở nhà tôi. Đây là cơ hội đối với chị. Chị cũng nên tập Pháp Luân Công đi.” Tôi không do dự và nói, “Được, ông hãy chỉ cho tôi đi.” Hôm đó, ông Kim Bình đã bật băng Sư phụ dạy các bài công Pháp cho tôi xem.
Ngày hôm sau ông ấy phải đi họp trong hai ngày. Trước khi đi, ông ấy liên tục nói với tôi: “Đừng vội rời khỏi đây. Hãy đợi tôi về và tôi sẽ chỉ cho chị các bài công pháp. Tôi sẽ cho chị các sách Đại Pháp và những tài liệu khác.” Vì vậy tôi đã xem lại băng video và cố gắng để ngồi tĩnh công. Tôi không biết đả thủ ấn như thế nào mới chính xác vì vậy ban đầu tôi cố gắng để bắt chéo được chân và tôi đã làm được. Tôi kết ấn và nhắm mắt lại. Một lúc sau, tôi cảm thấy một luồng năng lượng trong cơ thể tôi đang được đẩy lên. Tôi cảm thấy mình đang ngồi trên một vật gì đó quay rất nhanh và tôi bay lên không trung khoảng chừng nửa mét. Tôi sợ hãi đến mức mà tôi đã mở mắt ra và dừng lại. Sau khi ông Kim Bình trở về, tôi đã kể cho ông ấy nghe về việc đó. Ông ấy nói: “Điều đó chứng tỏ rằng chị có căn cơ tốt. Vòng đại chu thiên của chị đã được khai mở ngay khi chị vừa mới bắt đầu tập luyện. Sư phụ đang chăm sóc cho chị đấy. Ngài đã cài Pháp Luân và khí cơ cho chị rồi.”
Trước khi tôi rời khỏi đó, ông ấy đã cho tôi sách Chuyển Pháp Luân, các băng tiếng Sư phụ giảng Pháp, băng hình hướng dẫn luyện công và nhạc luyện công cùng một số tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Nó là một túi lớn. Đó là chuyến đi tới Bắc Kinh không thể nào quên của tôi và là bước ngoặt trong cuộc đời tôi.
Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi
Sau khi trở về từ Bắc Kinh, tôi đã gọi cho các anh chị em của tôi và mời họ đến nhà tôi. Tôi nói với họ: “Em mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Đây là một môn tu luyện rất tốt và rất tuyệt vời. Bất kể ai tu luyện môn này đều được hưởng phước lành. Tất cả các anh các chị đều nên cố gắng mà tập môn này đi.”
Kể từ ngày đó, các anh chị em của tôi đã luyện công và học Pháp đều đặn hàng ngày. Trước khi tôi tới Bắc Kinh, tôi không để ý rằng có một vài điểm luyện công ở thành phố của tôi vào năm 1997. Tất cả chúng tôi đều tham gia các nhóm luyện công ở những điểm luyện công gần nhà chúng tôi nhất.
Một vài ngày sau khi tôi đắc Pháp, Sư phụ đã bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi từng bị sỏi mật và viêm khớp. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi bốn lần. Một ngày, đột nhiên tôi bắt đầu bị nôn mửa và tiêu chảy. Tôi bị đau bụng dữ dội. Tôi biết đó là Sư phụ đang tiêu trừ nghiệp lực và tịnh hóa thân thể cho tôi. Hai giờ sau tôi khỏe lại.
Ngày hôm sau, cơn đau lại trở lại. Các con tôi rất lo lắng. Tôi nói: “Không sao đâu.” Và chồng tôi nói với các con tôi: “Các con không cần phải lo lắng. Mẹ nói rằng không sao cả và mọi việc sẽ ổn thôi. Sư phụ đang chăm sóc cho mẹ. Các con nên tôn trọng sự lựa chọn của mẹ.” Hai mươi phút sau, cơn đau đã biến mất. Lần thứ ba, tôi lại bị đau trong hai mươi phút.
Lần thứ tư, tôi bắt đầu bị nôn mửa sau khi ăn trưa. Tôi bị nôn tới bốn lần. Lần đầu nó có vị chua. Lần thứ hai, nó có vị ngọt. Lần thứ ba, nó có vị đắng và lần thứ tư, nó có đủ các vị. Sau đó, tôi không bao giờ còn bị đau sỏi mật nữa và tất cả những vấn đề về sức khỏe của tôi cũng biến mất.
Những bông hoa trên quần áo của tôi
Tôi trở về quê của mình với cuốn sách Chuyển Pháp Luân và những tài liệu Đại Pháp khác sau tết nguyên đán năm 1998. Ban đầu tôi giới thiệu Đại Pháp và lập một điểm luyện công trong làng tôi. Sau đó tôi đi tới hàng chục ngôi làng khác để hồng Pháp và lập những điểm luyện công ở đó. Tôi giúp tất cả bọn họ có được sách Chuyển Pháp Luân và những tài liệu khác. Lúc đó tôi 50 tuổi nhưng tôi luôn tràn đầy năng lượng. Một số điều kỳ diệu đã bất ngờ xảy ra. Tại một ngôi làng mà tôi hồng Pháp, tôi mặc một bộ quần áo màu trắng. Đêm hôm đó tôi treo bộ quần áo lên khi tôi đi ngủ. Sáng hôm sau, tôi thấy một thân cây hoa ở trên đó. Có chín chồi non. Một số trong chúng màu vàng còn một số màu hồng. Chúng thật sự rất đẹp. Tôi không biết làm thế nào chúng lại có ở đó. Bây giờ nghĩ lại, tôi tin rằng Sư phụ đang khích lệ tôi.
Cuối cùng cô em gái của tôi đã cười
Một trong những chị em gái của tôi trẻ hơn tôi hai mươi tuổi. Cô ấy có cuộc sống rất khó khăn. Sau khi kết hôn, cô ấy có một cậu con trai. Khi cháu được sáu tháng tuổi, cháu có một cái bớt màu tím trên cơ thể, lợi của cháu liên tục bị chảy máu khi cháu mọc răng và cháu thường xuyên bị sốt. Họ đã đến rất nhiều bệnh viện và làm một vài xét nghiệm máu cho cháu. Cháu được chẩn đoán là bị nhiễm trùng huyết. Đứa bé đã phải vật lộn trong nhiều năm. Khi cháu được ba tuổi, cơ bắp của cháu bắt đầu bị teo. Một cẳng chân của cháu gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương. Chân của cháu cong hướng vào trong và bị biến dạng nghiêm trọng. Cháu không thể đi lại được và phải chịu nhiều đau đớn đến mức cháu chỉ biết khóc.
Chồng của em gái tôi đã bỏ rơi đứa con bị tật nguyền của họ. Thay vì gánh vác trách nhiệm của một người cha, anh ta đã bỏ nhà đi và sống với một người phụ nữ khác. Em gái tôi phải tự nuôi con một mình và cũng phải chăm sóc bố chồng già cả với sức khỏe kém. Cô ấy đau buồn đến mức thường xuyên khóc lóc.
Cô ấy là người đầu tiên tôi muốn gọi khi tôi trở về từ Bắc Kinh vào năm 1997 và ngay lập tức cô ấy đã đến nhà tôi cùng con trai sau khi tôi gọi cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy: “Em nên học Pháp Luân Công ngay lập tức. Pháp Luân Công thật tuyệt vời.” Cô ấy vui mừng đến phát khóc.
Hàng ngày cô ấy đọc Chuyển Pháp Luân cho con trai mình và họ nghe băng Sư phụ giảng Pháp và xem hướng dẫn luyện công. Trong vòng một tháng, bắp chân bị teo của cháu bắt đầu phát triển. Dần dần, cháu đã có thể ra khỏi giường và đi lại được. Khi cháu tiếp tục tập luyện, cháu có thể xách cặp tới trường giống như một đứa trẻ bình thường. Nhờ hồng ân của Sư phụ, đứa trẻ tàn tật này đã là một người đàn ông tuấn tú trưởng thành, trở thành một người đóng góp cho xã hội và tìm được việc làm.
Những người cùng làng hiểu được chân tướng đã bảo vệ em gái tôi
Sau khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc phát động cuộc đàn áp Đại Pháp vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, một viên công an trong làng chúng tôi đã tới nhà em gái tôi để đưa cô ấy đi. Cô ấy từ chối đi cùng họ. Cô ấy kể cho họ về những điều đã xảy ra với con trai cô ấy trước và sau khi họ tu luyện Pháp Luân Công và rằng Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt. Lúc đó họ rất ngạc nhiên và không bắt cô ấy nữa.
Ngày hôm sau, viên công an đó lại đến nhà em gái tôi nhưng chỉ vừa trước khi họ đến, ai đó đã gọi cô ấy đi để giúp họ sửa một ngôi nhà tranh. Lần thứ ba khi công an đến, cô ấy vẫn không có nhà. Cô ấy nghĩ rằng không thể lúc nào mình cũng trốn được và rằng chẳng có gì mà phải trốn tránh bởi vì cô ấy không vi phạm pháp luật và làm hại bất kỳ ai. Chính không sợ tà. Cô ấy muốn giảng chân tướng.
Cô ấy đến gặp Bí thư Đảng ủy và những viên chức trong làng và cô ấy đã nói chuyện với mọi người hàng xóm mà cô ấy gặp. Mọi người đều đồng ý với cô ấy và rất thông cảm. Mọi người đều được chứng kiến những thay đổi kỳ diệu ở con trai cô ấy sau khi cháu đắc Pháp. Tất cả bọn họ đều biết rằng cô ấy là một người phụ nữ đức hạnh và người con dâu hiếu thảo. Sau khi chồng cô ấy bỏ rơi cô ấy và gia đình, một mình cô ấy đã chăm sóc cho đứa con bị tật nguyền và trông nom người bố chồng ốm yếu. Dường như ông trời không để một người tốt như vậy bị bức hại.
Lần thứ tư, khi các nhà chức trách địa phương được lệnh yêu cầu em gái tôi tới trại tẩy não của tỉnh, các viên chức trong làng đã trả lời rằng cô ấy đã rời khỏi thị trấn và sẽ không trở về trong thời gian tới.
Em gái tôi đã tìm được một công việc trong thành phố của tôi vào năm 2002 và cô ấy đã chuyển đến đây cùng con trai của mình. Giờ đây tôi và cô ấy thường ra ngoài giảng chân tướng, phát tài liệu và dán các thông điệp về chân tướng. Chúng ta nên giảng chân tướng và cứu thế nhân đồng thời làm tốt ba việc một cách tinh tấn bằng cả tâm của mình. Chúng ta sẽ hoàn thành lời thệ ước tiền sử của mình khi Pháp Chính Nhân gian. Chúng ta sẽ theo Sư phụ trở về nhà.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/12/【庆祝513】难忘的得法机缘-272823.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/30/140204.html
Đăng ngày 26-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.