Bài viết của một học viên trẻ tại Toronto
[MINH HUỆ 03-09-2012] Kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!
Tôi là một tiểu đệ tử Đại Pháp tại Toronto. Tôi chín tuổi. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của bản thân về việc đề cao tâm tính và giảng chân tướng. Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp, xin vui lòng chỉ rõ.
Hướng nội và đề cao tâm tính
Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp khi tôi được ba tuổi. Khi đó tôi học Pháp với mẹ. Bà chủ yếu đọc Pháp và bật băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. Đôi khi tôi cũng luyện công cùng với bà. Khi tôi lên năm, tôi học một bài giảng mỗi ngày với mẹ và thỉnh thoảng đọc kinh văn mới của Sư phụ hoặc đọc Hồng Ngâm. Khi mẹ tôi nhắc lại những câu trong Chuyển Pháp Luân, tôi có thể tìm lại được nơi mẹ ngừng lại và đọc thuộc lòng các câu tiếp theo.
Lúc mới bắt đầu tu luyện, tôi đã trải qua khảo nghiệm nghiệp bệnh. Tôi không phải là một đứa trẻ khỏe mạnh: Tôi thường bị sốt và hen suyễn, cũng như bệnh tim. Một ngày, tôi bị sốt và đau đớn khắp cả người. Mẹ tôi đã giúp tôi phát chính niệm và bật băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ và nhạc “Phổ Độ”. Tuy nhiên, hai ngày đã trôi qua, tôi vẫn bị sốt và trở nên mê sảng. Tôi cảm thấy rằng tôi không thể chịu đựng đau đớn thêm nữa. Tôi đã khóc: “Con không thể chịu đựng được nữa.” Mẹ tôi cũng rất lo lắng. Bà hỏi tôi: “Doudou, Con nghĩ rằng đó là loại bỏ nghiệp hay chỉ là bệnh tật?” Tôi trả lời chắc chắn: “Đó là loại bỏ nghiệp lực.” Mẹ tôi cảm thấy tin tưởng với câu trả lời của tôi và tiếp tục phát chính niệm. Cơn sốt biến mất trong đêm ấy. Sau đó, tôi gặp tình huống tương tự nhiều lần, nhưng mỗi lần bệnh suy giảm hơn. Bệnh suyễn của tôi biến mất. Tôi biết Sư phụ từ bi của chúng ta đã giúp tôi loại bỏ những thứ xấu.
Tôi vẫn nhớ khi tôi lên năm tuổi, tôi bị sốt cao vào đêm trước buổi diễu hành. Mẹ tôi tiếp tục phát chính niệm. Con sốt đã biến mất vào sáng hôm sau, nhưng tôi vẫn còn yếu. Lộ trình diễu hành khá dài. Cha tôi lo lắng không biết tôi có thể hoàn tất trọn vẹn cuộc diễu hành được hay không. Khi ông đề nghị cõng tôi lúc đến nửa đường, tôi đã nói với ông rằng không được, tôi nói: “Đó không phải là một hình ảnh đẹp nếu người thường nhìn thấy một học viên trẻ bị cõng đi trong suốt cuộc diễu hành.” Tôi nhất quyết đi bộ trọn cuộc diễu hành.
Gần đây, tôi không tinh tấn trong tu luyện. Luôn có một số tư tưởng bất hảo trong tâm trí của tôi. Tôi cảm thấy tu luyện thật quá khó: Tôi thường không thể có đồ ăn ngon, mua bất cứ thứ gì tôi thích, hay thoải mái sử dụng máy tính như những đứa trẻ khác. Cha mẹ tôi không ngừng rầy la tôi: “Doudou, đã đến lúc học Pháp… Doudou, đã đến lúc luyện công… Doudou, đã đến lúc phát chính niệm…” Tôi đã do dự. Trên bề mặt, tôi học Pháp, luyện công, và phát chính niệm. Tuy nhiên, tôi nghĩ về những thứ khác. Trước đây, khi tôi tập trung vào phát chính niệm, tôi đã thấy bản thân mình sử dụng thần thông để loại bỏ các nhân tố tà ác. Tôi cũng có thể nhìn thấy nhiều cảnh đẹp. Tuy nhiên, thời gian đó tôi đã không thể nhìn thấy những điều như vậy.
Sau đó, tôi chia sẻ điều này với mẹ tôi. Bà nhận thấy vấn đề của tôi, bà cũng hướng nội và nhận ra rằng bà không nên áp đặt tôi bằng nhận thức của bà. Sau đó, bà thay đổi thái độ và không ép buộc tôi nữa. Thay vào đó, bà chia sẻ với tôi dựa trên Pháp. Bà chăm sóc cho tôi và khuyến khích tôi học Pháp. Ngoài ra, bà tìm thấy một phiên bản cũ chương trình truyền hình “bốn tiểu thuyết nổi tiếng” và đề nghị tôi xem nó nếu tôi có thời gian. Bà đưa tôi đến thư viện và mượn một số sách đạo đức cổ xưa, bà đọc cho tôi trước khi đi ngủ. Dần dần, tôi đã thay đổi bản thân. Tôi nhớ lại sứ mệnh của mình. Nếu tôi không tu luyện tinh tấn, sau khi tôi trở lại, thế giới của tôi sẽ không được trọn vẹn. Rất nhiều chúng sinh trong thế giới của tôi sẽ bị đào thải. Tôi sẽ vô cùng hối hận và thất vọng. Vì họ, tôi phải khẩn trương và tu luyện tinh tấn.
Giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh
Khi tôi còn rất nhỏ, tôi hiểu rõ ràng rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và nên giảng chân tướng không kể tôi ở đâu: Trung Quốc đại lục, Hàn Quốc, hay Canada. Tôi tham gia tích cực trong việc giảng chân tướng.
Khi chúng tôi ở Trung Quốc đại lục, cha tôi đã bị đưa đến trại giam sau khi ông thỉnh nguyện cho Đại Pháp ở Bắc Kinh. Mẹ tôi sau đó nảy sinh chấp trước sợ hãi và do dự làm rõ sự thật với người thân của tôi. Một ngày nọ, khi mẹ tôi gọi cho dì của tôi, tôi hô lên trong điện thoại: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!” Cả hai đều rất ngạc nhiên. Sau đó, mẹ tôi không cho phép tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho những người khác, nhưng tôi vẫn giảng chân tướng với vú nuôi của tôi và các bạn cùng lớp mẫu giáo của tôi. Mẹ tôi nhận ra chấp trước của mình. Thay vì tìm lỗi của tôi, bà đã khen ngợi tôi.
Khi tôi lên năm, chúng tôi đã đi đến Hàn Quốc, nơi mà tôi đã có nhiều cơ hội hơn để giảng chân tướng. Tôi theo cha mẹ mình tham gia trong tất cả các cuộc diễu hành. Rất khó khăn khi chúng tôi đi đến những nơi khác để diễu hành: đôi khi, tôi phải thức dậy lúc bốn giờ sáng. Vì cha mẹ tôi là thành viên của Đoàn nhạc Tian Guo, tôi phải ở cùng các học viên khác trong cuộc diễu hành. Một ngày nọ, có mưa lớn trong suốt buổi biểu diễn của ban nhạc. Chỉ có một đứa trẻ và tôi theo sau ban nhạc. Cậu ta bằng tuổi với tôi. Chiếc ô của chúng tôi bị gãy trong gió mạnh, vì vậy chúng tôi bị ướt sũng và lạnh cóng. Tôi không thích giày ướt từ khi còn nhỏ, vì vậy tôi thực sự mong về nhà càng sớm càng tốt. Nhưng chúng tôi đã ở lại với cuộc diễu hành cho đến khi kết thúc.
Một lần tôi học tiếng Hàn Quốc, tôi giảng chân tướng với những đứa trẻ khác và đưa cho họ tờ rơi Thần Vận và những hoa sen nhỏ. Một ngày chúng tôi có một bữa tiệc năm mới ở trường. Vì tôi là đứa trẻ Trung Quốc duy nhất ở đó, giáo viên của tôi muốn tôi hát bài “Mật ngọt” bằng tiếng Trung. Người Hàn Quốc quen thuộc với bài hát đó. Tôi đã nói với giáo viên của tôi rằng tôi không biết làm sao để hát bài hát đó, nhưng tôi biết hát bài “Hoa sen”. Sau khi mẹ tôi in ra lời bài hát, chúng tôi đã giới thiệu cho giáo viên của tôi, cô đã đồng ý. Tôi chưa bao giờ hát bài hát này trước đó, vì vậy tôi đã rất lo lắng trên sân khấu. Mẹ tôi đã phát chính niệm cho tôi, và tôi đã loại bỏ sự sợ hãi của mình. Cuối cùng, tôi đã trình diễn rất tốt.
Sau khi đến Canada, tôi bắt đầu làm việc ở trạm RTC phục vụ thoái khỏi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Mẹ tôi thường thực hiện các cuộc gọi điện thoại, và tôi chơi bên cạnh bà một cách lặng lẽ. Đôi khi tôi phát chính niệm, nhưng tôi luôn lắng nghe những gì mẹ tôi nói. Năm ngoái, tôi nói với bà rằng tôi muốn gọi điện để thuyết phục mọi người thoái Đảng. Bà nói rằng tôi còn quá nhỏ để gọi điện thoại.
Vào đầu năm nay, chúng tôi nghe nói rằng một số tiểu đệ tử ở Bắc Mỹ đã giảng chân tướng thông qua RTC. Cha mẹ tôi tin rằng đây là một cơ hội tuyệt vời cho tôi. Cuối cùng, tôi có thể gọi điện và giảng chân tướng.
Người đầu tiên nhận cuộc gọi của tôi là một người đàn ông hiếu chiến, không thân thiện. Tôi không có bản giảng chân tướng để làm theo, vì vậy tôi giảng chân tướng dựa trên sự hiểu biết của bản thân mình. Sau đó, mẹ tôi đã nói chuyện với ông ta. Bà nhận xét rằng bà không hình dung được tôi có thể nói nhiều đến thế.
Sau đó, tôi có một bản giảng chân tướng từ một học viên khác. Nó có ích với tôi. Tôi có thể trả lời một số câu hỏi cơ bản. Rất nhiều người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Gần đây, một học viên 11 tuổi đã thực hiện cuộc gọi đầu tiên của cậu ấy để giảng chân tướng. Sau khi cậu ấy phát xong bản giảng chân tướng của mình, cậu ấy được hỏi một số câu hỏi. Bởi vì cậu ấy không biết làm thế nào để trả lời, cậu ta gác máy. Sau đó, tôi gọi lại cho người đó. Người nghe hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Tôi nói với ông tôi lên chín. Ông nói tôi còn trẻ hơn người gọi đầu tiên. Lúc đầu, ông không nghiêm túc và hỏi tôi một số câu hỏi bất lịch sự. Nhưng tôi biết tôi không nên để ông ta làm tôi khó chịu. Tôi nói với ông lý do tôi đã gọi cho ông là bởi vì mạng Internet đã bị phong tỏa ở Trung Quốc đại lục, và ông không thể đọc được những tin tức chính xác cho lắm.
Ông hỏi tôi những tin tức loại gì. Tôi nói với ông về việc dàn dựng cảnh “Tự thiêu tại Thiên An Môn”, bao gồm việc người đàn ông tên là Vương Tiến Đông không phải là một học viên Pháp Luân Công ra sao: tư thế tĩnh công của ông không đúng. Ông ta được cho là bị thiêu cháy, nhưng mái tóc của ông ta không bị ảnh hưởng. Cô gái tên là Lưu Tư Ảnh cũng là bịa đặt, bởi vì cô ấy vẫn có thể hát mặc dù khí quản của cô được cho là đã bị cắt mở. Vết bỏng của cô được băng lại, đó là trái với điều trị y tế cho các nạn nhân bỏng hiện nay. Đó là một lời dối trá của ĐCSTQ để lừa dối người dân.
Ông ta hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, như lý do tại sao tôi không chơi với những đứa trẻ khác, thay vì gọi điện thoại. Tôi trả lời dựa trên sự hiểu biết của tôi về Pháp và nói với ông rằng tam thoái sẽ bảo vệ ông. Ông nói có vẻ không nghiêm túc: “Được rồi, bác thoái khỏi nó. Không phải là cháu có rất nhiều điều muốn nói với bác sao?” Sau đó, ông đã nói về các chủ đề khác không liên quan. Các học viên trẻ khác đã gửi tin nhắn cho tôi và nói rằng tôi không cần phải tiếp tục nói chuyện với ông ta khi ông đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Sự hiểu biết của tôi là ông vẫn chưa minh bạch về sự thật và không nghiêm túc về việc thoái Đảng. Vì vậy, tôi đã trả lời câu hỏi của ông một cách đơn giản và hỏi ông ta: “Bác đã thực sự thoái ĐCSTQ chứ? Bác phải thoái ĐCSTQ với một trái tim chân thành để được bảo vệ. Thần chỉ xét tâm của con người.”
Tôi cũng cho ông ta các thông tin khác về Pháp Luân Đại Pháp. Thái độ của ông thay đổi rất nhiều. Ông đã chú tâm và lặp đi lặp lại: “Thần chỉ xét tâm của một người” và “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”. Tôi chắc rằng ông đã hiểu sự thật và đã được cứu trước khi nói tạm biệt với ông ta và viết xuống số QQ của ông [Ghi chú của người dịch: một dịch vụ trò chuyện trực tuyến]. Ông yêu cầu tôi gửi cho ông tài liệu về vụ “tự thiêu tại Thiên An Môn”. Tôi đưa số QQ của ông cho mẹ tôi và nhờ bà gửi các tài liệu cho ông ta. Dựa vào thái độ và cách dùng từ ngữ, ông có vẻ giống như một cán bộ của ĐCSTQ. Cuộc gọi này mất hơn 50 phút.
Nhiều học viên lớn tuổi khuyến khích tôi và nói tôi nên chú ý đến một số vấn đề, bao gồm cả an ninh. Tôi đã lưu ý tất cả.
Từ khi tôi tham gia vào nhóm RTC với các học viên trẻ khác ở Bắc Mỹ, tôi đã đề cao rất nhiều. Tôi học Pháp với họ và thực hiện các cuộc gọi điện thoại để giảng chân tướng với họ. Chúng tôi khuyến khích nhau và kiểm tra lẫn nhau trong sự tu luyện. Tôi tìm thấy chấp trước của bản thân như sợ hãi, nhạy cảm với danh tiếng, và những thứ khác. Trong khi giảng chân tướng thông qua việc gọi điện thoại, tôi đã dần dần loại bỏ những chấp trước này. Thực ra, không phải là khó khăn để thực hiện các cuộc gọi. Có những bản giảng chân tướng và học viên lớn tuổi giúp đỡ. Miễn là chúng tôi có tâm cứu người, thế là đủ. Tôi hy vọng nhiều học viên trẻ có thể gọi điện thoại.
Bây giờ tôi đang học múa cổ điển Trung Quốc và chuẩn bị học thổi sáo. Tôi dành phần lớn thời gian rảnh rỗi của mình để gọi điện thoại. Bởi vì chúng ta là những tiểu đệ tử trong thời kỳ Chính Pháp, chúng ta cũng phải cứu người.
Cuối cùng, tôi muốn chia sẻ với các bạn bài giảng của Sư Phụ “Thế nào là Đệ tử Đại Pháp”:
“Vậy đó, chư vị biết chăng? Chư vị là đệ tử Đại Pháp, thiên thượng có vô số sinh mệnh, vô lượng vô số sinh mệnh ngưỡng mộ chư vị. Tôi hôm nay với bất kể một vị Thần ở cao tầng, dù họ to lớn đến đâu, tôi nói chư vị đến làm đệ tử Đại Pháp, không cần đến một giây, chỉ cần tôi vừa nói ra thì họ lập tức nhảy xuống, quả thật quá đỗi vui mừng —ai minh bạch đều biết— đây không chỉ là có thể tự cứu, mà còn có thể cứu vô lượng chúng sinh trong thế giới của họ, đây là việc xuất sắc nhất của vũ trụ tương lai.”
Cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/3/我是正法时期的大法小弟子-262320.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/6/136167.html
Đăng ngày 1-2-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.