Bài viết của Tích Duyên, một học viên tại Tỉnh Hắc Long Giang
[MINH HUỆ 06-01-2013] Tháng 04 năm 1999, lần đầu tiên tôi tới một điểm luyện công của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi mặc một chiếc áo khoác mùa đông dày cộp, đội mũ, đeo găng tay và quàng khăn. Mặt tôi tái xám và tôi bước đi với cái lưng còng như một bà lão. Sau khi tôi luyện tập Pháp Luân Đại Pháp tại điểm luyện công này được một tháng, lưng tôi đã thẳng trở lại. Khuôn mặt tôi có sắc hồng và tôi bước đi nhẹ nhàng. Khi tôi cởi khăn và mũ ra, mọi người ngạc nhiên và nói: “Chị thật trẻ trung xinh đẹp!”
Bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư não
Năm 1996, tôi bị chẩn đoán có một khối u ở não. Tôi đã phẫu thuật bằng xạ phẫu dao Gamma tại bệnh viện Hoa Sơn ở Thượng Hải. Trước khi phẫu thuật, tôi dành một vài tháng để kiểm tra tình trạng sức khỏe. Tôi bận bịu tới một số bệnh viện khác nhau để khám, cuối cùng một bệnh viện tỉnh đã chẩn đoán tôi có một khối u ở não.
Trước khi phát hiện ra khối u não, tôi đã bị chẩn đoán nhầm là bị bệnh đa xơ cứng (MS) không thể chữa trị được. Bệnh nhân bị bệnh đa xơ cứng có thể sống được một vài năm và chắc chắn sẽ chết. Cái chết được báo trước đè nặng lên tâm trí tôi trong 03 tháng. Sau khi biết mình bị u não, tôi thực sự cảm nhận cái chết đang đến với mình và cuộc sống phía trước của tôi đang đến hồi kết. Tôi cảm thấy tuyệt vọng vào thời gian đó, nhưng tôi vẫn còn chút hy vọng là mình sẽ sống.
Lòng đầy sầu não, tôi đi tàu tới Thượng Hải với chồng tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh những người họ hàng và bạn bè đi tiễn tôi. Biểu hiện của họ nói với tôi rằng chuyến đi của tôi sẽ là một đi không trở lại. Tôi cũng có cảm giác rằng tôi đã đi tới đoạn cuối cuộc hành trình của cuộc đời mình. Cảnh chia tay hôm đó giống như họ đang tiễn biệt tôi lần cuối. Lúc đó tôi mới chỉ 37 tuổi.
Hàng loạt các vấn đề sức khỏe xuất hiện
Sau khi phẫu thuật, tôi lấy lại niềm tin vào cuộc sống và hy vọng tôi có thể nhanh chóng hồi phục. Tôi đã rất cố gắng sử dụng liệu pháp tâm lý để khiến mình phấn chấn lên và lấy lại cân bằng về tinh thần, nhưng không có tác dụng. Các triệu chứng quay trở lại dần dần và tôi bị chóng mặt, ù tai, điếc tai trái, và một bên đầu của tôi có cảm giác như một cái vỏ rỗng. Một nửa bên mặt của tôi tê liệt và không có cảm giác. Khi đi, tôi thường mất thăng bằng, mắt và đầu tôi cũng không cử động được thoải mái. Tôi cảm thấy yếu ớt và nôn rất nhiều. Hệ thống miễn dịch của tôi bị xâm nhập và tôi thường xuyên bị ốm. Trong khi đó, tôi bị bệnh thấp khớp, bệnh tim, hạ thân nhiệt và các bệnh nghiêm trọng khác. Lúc đó, tôi thực sự cảm nhận được nếu không có sức khỏe tốt, tất cả công việc và cuộc sống của một người chẳng còn ý nghĩa gì.
Bệnh tật và tình trạng đau ốm của tôi cũng đặt gánh nặng lên các thành viên gia đình tôi, cả về tình cảm lẫn kinh tế. Gia đình tôi không khá giả và hiện đang nợ nần nhiều. Chúng tôi phải trả chi phí y tế tổng cộng lên đến hơn 20.000 Nhân dân tệ. Nhà nước phải chi trả cho chi phí y tế của tôi hơn 30.000 Nhân dân tệ. Trong thời gian đó, tôi bị bệnh nghiêm trọng và tôi cảm thấy bị tra tấn tinh thần. Tôi lại cảm thấy tuyệt vọng. Tôi cảm thấy sống chẳng bằng chết. Tuy nhiên, khi tôi nghĩ đến con trai mình, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không sợ chết, nhưng tôi cảm thấy thương con trai tôi – bởi cháu cần có tình yêu thương của tôi. Nếu mất mẹ, nó sẽ vô cùng đáng thương. Tôi khóc nhiều vì con trai mình, cho tới khi cạn khô nước mắt. Tôi mồ côi mẹ khi còn rất nhỏ, vì vậy tôi đã nếm trải cảm giác cay đắng khi không có tình yêu của mẹ. Làm mẹ, tôi nên dành cho con nhiều tình thương yêu. Tôi đã phải chịu đựng đau đớn.
Sự đau khổ về tinh thần khi bệnh tật ở vào giai đoạn cuối
Tuy nhiên, do bệnh tật và đau ốm lâu ngày, tính khí tôi càng ngày càng trở nên tồi tệ. Tôi thường tranh cãi với chồng mình. Tôi mất kiên nhẫn với con trai và đôi khi cuối cùng tôi đã đánh và mắng chửi nó. Thái độ tồi tệ của tôi gây nên những đau khổ về tinh thần cho con trai tôi và chồng tôi. Một năm rưỡi sau đó, tôi kiểm tra lại và thấy khối u não chỉ giảm đi rất ít. Một lần nữa, tôi cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng. Bệnh của tôi không chữa được và căn bệnh vẫn hiện hữu. Điều tồi tệ nhất là bệnh tim của tôi bị nặng hơn. Tôi phải uống thuốc hàng ngày. Số lượng thuốc mà tôi uống nhiều hơn thức ăn mà tôi ăn. Tôi chỉ có thể chăm sóc bản thân mình, và chồng tôi phải chăm sóc cho con trai của chúng tôi và làm các việc nhà. Tôi chỉ có thể làm nửa ngày và sau giờ làm tôi phải nằm trên giường. Trừ khi ăn, tôi luôn phải nằm trên giường ngay cả khi rửa mặt, đánh răng. Tôi rất vất vả để lên cầu thang. Tôi ghen tị với bọn trẻ vì chúng có thể tự do hoạt động và chơi đùa. Ngược lại, tôi phải chịu ốm đau bệnh tật. Mỗi ngày dài bằng cả năm và nhiều khi tôi cảm thấy tôi thà chết còn hơn.
Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp
Năm 1996, tôi đọc Chuyển Pháp Luân. Lúc đó, tôi chỉ biết rằng Chuyển Pháp Luân dạy người ta làm người tốt và khiến con người mở rộng tầm nhìn và nâng cao tâm tính. Vì tôi được giáo dục trở thành người vô thần từ thưở ấu thơ, tôi chỉ tin vào khoa học hiện đại. Tôi không tin khí công có thể chữa bệnh. Nhiều người bảo tôi tập khí công, nhưng tôi không nghe. Tôi làm việc trong ngành y và biết tính khí tồi tệ của tôi có thể ảnh hưởng xấu đến bệnh tim của tôi. Tôi nghĩ rằng nếu tôi tiếp tục cư xử như vậy, nó sẽ rất nguy hiểm cho tôi. Do đó, vào tháng 06 năm 1998, tôi quyết định bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi học các bài công pháp và có một cuốn sách Chuyển Pháp Luân ở nhà. Lúc đó tôi hiếm khi học Pháp. Việc luyện các bài công pháp cũng không đều, giống như đi câu trong ba ngày rồi để khô lưới đánh cá trong hai ngày sau đó. Việc luyện tập như vậy không cải thiện được tính khí của tôi, nhưng cơ thể tôi dần dần được cải thiện. Tôi nhanh chóng quên mất lần cuối tôi phải dùng đến thuốc là khi nào!
Thực tu luyện trong Đại Pháp
Một ngày tháng 04 năm 1999, tôi tình cờ đi qua một điểm luyện công gần nhà. Càng ngày càng có nhiều người tham gia tại điểm luyện công và số người tập tăng theo cấp số nhân. Lúc đó tôi vẫn bị đau đầu và cảm thấy yếu, vì vậy khi tôi tới điểm luyện công, tôi chỉ ở đó để học Pháp trong nửa giờ và sau đó đi về nhà. Sau khi trở về nhà, tôi bắt đầu cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Bệnh đau đầu và cảm giác ốm mệt đã biến mất. Tôi có đủ tự tin để tham gia vào nhóm luyện công và học Pháp hàng ngày. Tôi biết tôi phải đo lường bản thân theo các tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi phải là một người tốt. Tôi cố gắng nghiêm khắc với bản thân trong mọi lúc. Tôi dừng tranh luận với chồng tôi. Khi chồng tôi mất bình tĩnh với tôi và mắng chửi tôi, Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi. Vì vậy, tôi có thể điều chỉnh bản thân và không tranh cãi với chồng. Tôi cũng có thể làm anh ấy bình tĩnh lại. Sau một thời gian, gia đình tôi đã có một bầu không khí hài hòa hơn và cuộc sống gia đình của chúng tôi trở nên hạnh phúc.
Cuối cùng, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất hoàn toàn. Tôi cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ nhàng. Đó là cảm giác hạnh phúc, dễ chịu không lời nào tả xiết. Bây giờ tôi có đầy đủ niềm tin vào cuộc sống và tương lai. Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã phục hồi sức khỏe và có thể đảm nhận tất cả việc nhà. Nó có vẻ như tôi có năng lượng vô tận! Chồng tôi nói rằng tôi là một người tràn đầy sinh lực. Con trai tôi nói “Mẹ đối xử với con rất tốt. Mẹ không bao giờ quát mắng con hay đánh con mà thay vào đó chăm sóc con.”
Kiên định và hạnh phúc mặc dù bị bức hại
Đến giờ tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 13 năm. Năm 1999, tôi bị chính quyền bắt giữ bất hợp pháp và vài lần trải qua sách nhiễu cùng những vụ bức hại khác bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tuy nhiên, tôi vẫn có cơ thể khỏe mạnh và tâm trí ngập tràn ánh sáng.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/1/6/脑瘤患者修法轮大法-脱胎换骨-267480.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/30/138681.html
Đăng ngày 05-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản