Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ  25-04-2013] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp luân Đại Pháp từ tháng 05 năm 1996. Trong vòng một tháng [kể từ sau khi tu luyện], tất cả các bệnh tật của tôi đều được chữa lành.

Tôi đã từng bị hành hạ khổ sở về tình trạng sức khỏe tồi tệ của mình. Tôi phải mặc cả áo len trong những ngày hè oi bức, và chỉ cần đi bộ vài bước cũng làm tôi mệt thở không ra hơi. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi trở nên hoàn toàn khỏe mạnh, sắc mặt trở nên hồng hào. Tôi đã vô cùng ấn tượng bởi sự kỳ diệu của Đại Pháp và sự từ bi vô lượng của Sư phụ. Tôi cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có thể đắc Pháp và trở thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.

Nhà tôi trở thành điểm học pháp nhóm cho các học viên trong vùng. Một vài điều kỳ diệu đã xảy ra trong khi chúng tôi cùng nhau học pháp nhóm. Tôi muốn chia sẻ một vài những trải nghiệm như vậy.

Trước tháng 07 năm 1999, thời điểm mà tà đảng Trung Cộng phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi thường học pháp nhóm tại nhà tôi vào mỗi buổi tối. Các học viên tham gia học Pháp nhóm có độ tuổi từ 20 đến gần 100 tuổi. Một buổi tối trong khi chúng tôi đang học Pháp, một bóng đèn trong chiếc đèn chùm treo trên trần nhà bỗng đột nhiên sáng rực lên, tất cả các học viên đang học đều ngước lên nhìn trước khi tiếp tục học Pháp.

Sau khi học Pháp xong, khi các học viên xuống cầu thang để chuẩn bị ra về, họ thấy những cư dân của khu nhà đang tụ tập dưới chân cầu thang và đang ngước nhìn lên căn hộ của tôi với ánh mắt khó hiểu. Hóa ra trong toàn bộ khu nhà, căn hộ của tôi là căn hộ duy nhất vẫn còn sáng đèn. Chỉ sau khi người học viên cuối cùng rời khỏi căn hộ thì đèn trong căn hộ của tôi mới tắt. Sau đó tôi mới được biết rằng toàn bộ khu nhà đã bị mất điện khá lâu, cầu chì của cầu dao điện tổng của khu nhà đã bị nổ. Tuy nhiên đèn trong căn hộ của tôi vẫn sáng cho đến khi người học viên cuối cùng ra về.

Những người hàng xóm  không thể hiểu nổi làm sao mà nó lại có thể xảy ra như vậy. Một người hàng xóm ở tầng trên nói với tôi: “Khi đi làm về, tôi đi nấu cơm. Khi cắm nồi cơm điện vào ổ điện [nó không hoạt động], tôi nghĩ rằng nó bị hỏng. Khi tôi bật đèn, tôi mới phát hiện ra rằng đã bị mất điện. Do đó tôi đi xuống dưới. Khi tôi đi ngang qua căn hộ của bạn, tôi nghe thấy tiếng mọi người vẫn đang đọc Pháp. Tôi tự hỏi: “Làm sao mà họ lại có thể đọc trong bóng tối được kia chứ?”

“Sau đó tôi bước xuống cầu thang, ngước nhìn lên cửa sổ phòng bạn thì mới phát hiện ra rằng căn hộ của bạn vẫn có điện. Tôi nghĩ rằng cầu chì trong căn hộ của tôi bị nổ, nhưng sau đó tôi mới phát hiện ra rằng mọi căn hộ trong tòa nhà đều bị mất điện ngoại trừ căn hộ của bạn. Mọi người hàng xóm đều tụ tập dưới cửa sổ phòng bạn bàn tán và tự hỏi làm sao mà nó lại xảy ra được như vậy. Chúng tôi gọi thợ điện đến xem xét họ nói rằng cầu chì của cầu dao điện tổng của tòa nhà bị nổ. Không ai biết tại sao căn hộ của bạn lại vẫn có điện như vậy, và chúng tôi đoán rằng bạn có đường điện riêng.”

“Thật vậy sao?” tôi hỏi và mỉm cười. “Không có đường điện riêng nào cả. Đó là phép màu của Đại Pháp.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/25/吊灯自体发光伴随我们读书-272463.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/21/140050.html

Đăng ngày 30-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share