Bài viết của Dương Thanh, đệ tử Đại Pháp tại Chicago, Mỹ Quốc

[MINH HUỆ 05-03-2013] Sau khi xuống xe buýt, xe ô tô dừng lại ở ngã tư đèn đỏ khi tôi vội vã băng qua đường. Khi đến giữa đường, một chiếc xe từ đâu bỗng lao đến. Tôi nghe thấy “bang” một cái khi nó đâm vào chân mình và sau đó toàn thân tôi lăn dài trên mui xe. Người lái xe nhận thấy ông ấy đã đâm vào ai đó, nên ngay lập tức phanh lại. Tôi bị ngã xuống mặt đường và lăn vòng trên đất hơn 03 mét nữa. Vào thời điểm đó, tôi vô cùng tỉnh táo và nghĩ: “Mình ổn mà” và sẵn sàng đứng dậy. Chỉ sau khi tôi đi xa đến hơn 150 mét thì người lái xe và các nhân chứng mới bắt kịp tôi. Tôi không dừng lại, và nói với họ: “Tôi vẫn ổn, mọi người có thể đi.” Họ theo tôi một đoạn ngắn cho đến khi nhìn thấy tôi có thể bước đi một cách vững chãi, sau đó họ mới rời đi

Sự việc này xảy ra vào khoảng trưa ngày 30 tháng 01 năm 2013. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công 18 năm, và hiện nay tôi đã 78 tuổi. Khi tai nạn nghiêm trọng này xảy ra, đúng vào thời điểm mà tôi phải trả món nợ sinh mạng tôi đã nợ ai đó, tôi nghĩ là tôi ổn và rằng họ có thể đi. Sau khi tôi đến điểm sản xuất tài liệu, tôi cho đĩa Thần Vận và tài liệu vào phong bì trong khoảng 02 tiếng. Đến giờ nghỉ trưa có học viên mang đồ ăn đến và chúng tôi ăn cùng nhau. Sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt, và buồn nôn. Mồ hôi toát ra và tôi gần như ngất đi. Vào thời điểm đó, tôi bắt đầu tự hỏi liệu nội tạng trong thân thể tôi có bị thương hay không. Nếu tôi biết vậy thì tôi sẽ không ăn nhiều vào bữa trưa. Khi tôi chạm vào phía sau đầu, tôi sờ thấy một cục lớn sưng to như một quả trứng.

Đêm đó, chân của tôi sưng lên và đầy vết bầm tím. Khi phát chính niệm, tôi tôi ngồi ở tư thế song bàn trong 17 phút. Tôi nghĩ đến ví dụ của Sư phụ nói về một học viên bị vỡ khung xương chậu nhưng cô vẫn tiếp tục đả tọa. Sự đau đớn của tôi gần như không là gì cả so với học viên đó. Khi tôi không thể ngủ được, tôi bắt đầu ngồi trong tư thế song bàn. Những cơn đau càng dữ dội hơn khi tôi ngồi song bàn. Khi tôi không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi nằm xuống. Sau khi tỉnh dậy, tôi nghe Pháp. Ngày hôm sau, vết sưng trên đầu tôi biến mất. Phía sau đầu, các cơ quan nội tạng, và thậm chí cả xương hông và cơ bắp của tôi giống như các tế bào đã được tháo gỡ ra và được ráp lại với nhau như chưa hề bị xe đâm. Nếu niệm đầu tiên của tôi ko chính, có thể tôi đã thật sự bị đứt gân và gãy xương rồi.

Vì suy nghĩ niệm đầu đầu tiên của tôi ngay sau khi sự việc xảy ra rất chính và thuần khiết, cựu thế lực không thể ngăn cản tôi. Thực sự là “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (Chuyển Pháp Luân). Sau khi Sư phụ thấy tôi đã đạt tiêu chuẩn về tâm tính, Sư phụ đã gia trì thêm sức mạnh cho tôi. Tôi đã có thêm lĩnh hội mới về Pháp của Sư phụ với việc thế nào là tu luyện chân chính và vững chắc. Một học viên phải kiên định không dao động trước các khảo nghiệm lớn. Tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, và những cải biến kì diệu trên thân thể trong thế giới con người là một minh chứng cho huyền năng của Pháp.

Mười một ngày sau vụ tai nạn, tôi có thể đi ra ngoài trong ba tiếng và tham dự một buổi chia sẻ giữa các học viên. Tôi giảm khoảng 4,5 kg trong vòng 15 ngày, nhưng tôi có thể đứng dậy sau khi ngồi trên sàn ngày hôm đó và đã trả được món nợ. Làm sao chân của một người đàn ông 78 tuổi có thể mạnh mẽ đến thế sau một tai nạn như vậy? Điều kì diệu này đến từ Đại Pháp và chính niệm.

Ba ngày sau khi xảy ra tai nạn, tôi cảm thấy có chút sợ hãi. Nếu lúc đó tôi không giữ chính niệm và đứng dậy ngay, mà thay vào đó là suy nghĩ như một người bình thường, người lái xe và những người đi bộ hẳn đã có thể gọi cảnh sát. Trong ba phút, cảnh sát và xe cứu thương sẽ đến ngay. Sau đó, họ sẽ đưa tôi đến bệnh viện để được kiểm tra và điều trị. Bất kể là tôi nghĩ thế nào sau đó, quyết định trở thành một vị Thần hay một con người, then chốt chính là ở niệm đầu đầu tiên của một người.

Lòng từ bi nhân từ của Sư phụ đã giúp tôi hiểu được các Pháp lý và thay đổi quan niệm của mình, vì vậy mà tôi đã có thể giữ được chính niệm tại thời khắc quan trọng và đạt kết quả như vậy. Sự phi thường của Đại Pháp đã biểu lộ qua vụ tai nạn của tôi. Đây là lý do tại sao tôi viết bài này để chia sẻ với các bạn đồng tu. Tôi thấy rằng các học viên không bao giờ nên buông lơi. Những niệm đầu thuần khiết và đúng đắn đầu tiên của học viên dựa trên Pháp là hết sức quan trọng. Bây giờ, mỗi ngày tôi có thể ngồi song bàn trong hơn hai tiếng. Mặc dù tôi đã phải chịu đựng rất nhiều kết hợp với nghiệp bị thanh trừ chính là việc tịnh hóa nhanh chóng cơ thể của tôi, tăng cường sức chịu đựng, và đề cao tâm tính.

Tôi viết bài chia sẻ này sau khi vụ tai nạn đã xảy ra được 28 ngày, và hiện tại  tôi có thể đi lại bình thường. Trong quá trình Chính Pháp, việc một người tu luyện giữ tư tưởng thuần khiết, tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, và không bị dao động bởi các chấp trước của người khác là rất quan trọng. Khi các học viên khác đề nghị giúp đỡ hoặc tìm một cái nạng, tôi đã không đồng ý. Tôi không muốn dùng nạng như một người bình thường, bất kể là tôi truy cầu điều gì thì cũng sẽ nảy sinh các chấp trước. Tất cả những gì tôi muốn là thực sự tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp và chính niệm chính hành.

Con xin cảm tạ Sư tôn. Cảm tạ Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/5/没事-270658.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/18/138549.html

Đăng ngày 03-04-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share