Bài viết của Phủng Tâm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-03-2013]

Đắc Pháp – Giây phút may mắn nhất trong cuộc đời tôi

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 14 năm. Lúc đầu có năm hay sáu người ở điểm luyện công của chúng tôi và sau đó nhiều người hơn đã tham gia tu luyện. Khoảng hai chục người đã tham gia vào điểm luyện công của chúng tôi trước cuộc bức hại. Chúng tôi làm việc ở những nơi khác nhau vào ban ngày nhưng học Pháp cùng nhau vào buổi tối. Chúng tôi thảo luận kinh nghiệm của mình sau khi đọc Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi sẽ hướng nội để xem liệu những suy nghĩ và hành động của mình có phù hợp với Chân – Thiện – Nhẫn hay không. Một hôm, một học viên nam nói: “Tôi đã bỏ uống rượu và hút thuốc, vợ tôi và tôi đã quay lại với nhau và chúng tôi quyết định không nộp đơn ly dị.” Một người khác nói: “Hôm nay hàng xóm của tôi đã chửi rủa tôi nhưng tôi không đáp lại. Trước đây tôi luôn cãi nhau với bà ấy. Nhưng hôm nay tôi bảo bà: ‘Trước đây tôi đã sai. Bây giờ tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi muốn là một người tốt theo Đại Pháp. Tôi cần nghĩ đến người khác trước và nhìn vào trong khi có mâu thuẫn. Chúng ta giảng hòa nhé!’” Hàng xóm của tôi đã ngừng chửi rủa tôi và bây giờ mọi thứ giữa chúng tôi rất tốt.

“Học Pháp đắc Pháp,
Tỉ học tỉ tu,
Sự sự đối chiếu,
Tố đáo thị tu.”
(“Thực tu“, Hồng Ngâm)

Hàng ngày chúng tôi thức dậy vào lúc 4 giờ sáng để luyện công nhóm. Thân thể chúng tôi đã đạt đến trạng thái vô bệnh, điều này cũng có lợi ích cho xã hội, vì chúng tôi có thể làm nhiều hơn để giúp đỡ người khác và không cần sự trợ giúp. Chúng tôi rất may mắn. Tuy nhiên, tu luyện là một vấn đề nghiêm túc. Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp diễn ra, một số người đã từ bỏ tu luyện, một số người đã chuyển sang các tôn giáo khác, một số đã qua đời và một số người thì lúc tu lúc không. Tôi đã đến thăm họ nhiều lần, một số bắt đầu tu luyện nghiêm túc và làm ba việc trong khi những người khác vẫn không thể từ bỏ các chấp trước con người của mình.

Các đồng tu, những ai đã đi chệch đường, Sư phụ đang đợi mọi người tỉnh ngộ. Các bạn có biết không? Thời gian đang sắp hết. Miễn là Chính Pháp còn chưa kết thúc, các bạn vẫn còn cơ hội. Hãy mau chóng trở lại tu luyện.

Giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp ở bất cứ nơi nào tôi đến

Sau cuộc bức hại chúng tôi đã mất môi trường học Pháp nhóm. Tôi bắt đầu chép tay Pháp. Sư phụ giảng:

“… đặc biệt là theo khí thế chung, khi đều nói Đại Pháp là tốt, từ thượng tầng xã hội cho đến bàn dân trăm họ đều nói “tốt”, một số chính phủ cũng nói “tốt”, thì mọi người đều theo đó mà nói “tốt”, thế thì đâu là chân tâm? Đâu là thuận theo người khác? Đâu là miệng thì nói “tốt”, mà thực chất là phá hoại? Nếu chúng ta đưa hình thế của xã hội nhân loại thay đổi một chút, khi mà khí thế chung kia quay ngược lại, thì hãy xem ai vẫn nói Đại Pháp là tốt, ai có tâm thái thay đổi, như thế chẳng phải lập tức biểu hiện rõ ràng ra hết cả sao?” (“Phơi bày rõ“, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi đã hứa trước ảnh Sư phụ: “Sư phụ, con sẽ tu luyện bất kể người khác có tu luyện hay không. Ngay cả khi con là người duy nhất còn lại, con sẽ tiếp tục tu luyện cho đến cùng.” Trong 14 năm tu luyện tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân và các kinh văn của Sư phụ cho dù cuộc bức hại nghiêm trọng đến thế nào. Bản thân tôi chứa đầy Pháp. Bất kể gặp phải việc gì, tôi đều không sợ và sẽ nhớ đến Pháp có liên quan vậy nên tôi có thể xử lý mọi việc được tốt. Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, mỗi câu đều sống động với giọng nói của Sư phụ, giống như Sư phụ đang trực tiếp giảng Pháp vậy.

Một hôm, một cảnh sát của ĐCSTQ yêu cầu chúng tôi đến chính quyền thị trấn để ép chúng tôi xem các video phỉ báng Pháp Luân Công. Vào lúc nửa đêm chúng tôi bị gọi đến văn phòng của Lữ đoàn và họ bắt chúng tôi xem vụ dàn dựng “tự thiêu Thiên An Môn”. Tôi nói: “Trong bài giảng thứ bảy của sách Chuyển Pháp Luân có nói: ‘Vấn đề sát sinh rất mẫn cảm; đối với người luyện công mà nói, yêu cầu của chúng tôi rất nghiêm khắc: người luyện công không được sát sinh. Bất kể là Phật gia, Đạo gia, Kỳ Môn công pháp, cũng bất kể là môn nào phái nào, chỉ cần là tu luyện chính Pháp, thì đều coi [vấn đề] này rất tuyệt đối; đều không được sát sinh; điểm này là khẳng định.’ Sư phụ cũng giảng trong Giảng Pháp ở Sydney ‘tự sát là có tội!’ Vậy ‘tự thiêu’ không thể được thực hiện bởi một học viên Pháp Luân Công chân chính. Các anh thấy rất nhiều học viên Pháp Luân Công ở đây. Chúng tôi trông giống như những người sẽ tự thiêu bản thân mình sao?” Sau khi có DVD tiết lộ sự thật về cái được gọi là “tự thiêu”, tôi đã đưa cho họ DVD này và cho họ biết chân tướng.

Lúc đó tôi đã nói chuyện với mọi người tôi gặp bất kể là đang ở ngoài đồng, trên bờ ruộng, trên đường hay ở chợ. Nếu tôi không thể thấy ai, tôi sẽ đến nhà của họ để giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ. Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho bí thư đảng trong thôn và trưởng thôn nhiều lần. Điều đó đã đặt nền tảng tốt cho họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới trong tương lai.

Bí thư đảng và trưởng thôn từ chỗ tham gia vào cuộc bức hại đã chuyển sang giúp đỡ các học viên 

Khi Pháp Luân Công bị bức hại nghiêm trọng, bí thư đảng và trưởng thôn, vốn không biết chân tướng về Pháp Luân Công đã tham gia vào cuộc bức hại. Sau đó họ đã thay đổi. Họ bảo vệ và giải cứu các học viên. Họ đã hỗ trợ các thành viên trong gia đình đến các chi nhánh sở cảnh sát để đưa các học viên trở về. Họ nói: “Chúng tôi đã thấy các học viên Pháp Luân Công là những người tốt nhất. Họ luôn luôn nộp thuế nông nghiệp đúng hạn và cung cấp những sản phẩm thu hoạch tốt nhất của họ cho chính phủ. Họ tình nguyện làm các công việc dơ bẩn mà không ai muốn làm. Họ không đòi trả thêm tiền khi làm việc. Họ chỉ làm điều tốt cho người khác và không làm điều xấu. Họ không phạm luật. Họ chỉ muốn được chữa khỏi bệnh để khỏe mạnh. Hãy để họ về nhà.” Sau khi Cửu Bình được xuất bản, tất cả họ đều đọc quyển sách và thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Chồng tôi đã khỏi bệnh nghẽn mạch máu não trong 10 ngày, các bệnh nhân cùng phòng gọi đó là một phép lạ

Vào lúc ba giờ sáng một ngày vào tháng 02 năm nay, tôi đang chuẩn bị luyện công. Tôi đã nhận được một cuộc điện thoại nói rằng chồng tôi bị nghẽn mạch máu não ở nơi làm việc và đã được đưa đến bệnh viện. Chúng tôi chạy đến bệnh viện. Sau khi bước vào phòng, tôi nghe chồng tôi nói với bác sĩ: “Tôi đã tự đi vào được. Nhưng sau vài giờ điều trị, tay chân tôi không thể cử động và bàn tay tôi không cầm nắm được gì cả và không có chút sức lực nào.” Ông ấy chỉ cho tôi thấy và nói với tôi: “Tôi muốn đánh họ.” Chồng tôi chỉ vào bác sĩ. Bác sĩ rất bối rối. Tôi nhanh chóng nói: “Ông đang ốm, làm sao có thể đổ lỗi cho bác sĩ?” Bác sĩ gọi tôi ra ngoài và nói: “Việc tắc nghẽn của ông ấy thực sự rất xấu và mạng sống của ông ấy rất nguy hiểm.” Tôi bảo với chồng mình: “Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu ông. Từ giờ, ông đừng nghĩ gì nữa. Hãy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’.” Ông ấy nói: “Tôi tin điều đó. Tôi sẽ bắt đầu niệm bây giờ.” Tôi đã ở lại bệnh viện trong ba ngày đêm để giúp ông ấy. Con trai tôi đến để tiếp sức và để tôi nghỉ ngơi. Trên đường về nhà tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người cùng đường đi về nhà với tôi. Họ đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Lúc nào tôi cũng mang theo các tài liệu giảng chân tướng và đưa tận tay cho những người mà chưa được đọc nó trước đây.

Khi về nhà, tôi thắp hương cho Sư phụ và quỳ xuống trước ảnh Sư phụ. Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, con cần ra ngoài để cứu người mỗi ngày. Cựu thế lực đang không cho phép con làm điều đó và can nhiễu con. Sư phụ, Ngài biết rõ hơn con. Nếu chồng con đã đến thọ mệnh của mình, xin hãy để ông ấy đi. Nếu không phải là như vậy, xin hãy để ông sớm hồi phục. Con muốn bước trên con đường Sư phụ an bài. Bây giờ thời gian rất quý giá. Con cần dùng toàn thời gian để cứu nhiều người hơn. Nếu con cần buông bỏ một chấp trước nào, con sẽ tu chính bản thân trong khi học Pháp và cứu người. Xin Sư phụ chăm lo cho con. Cựu thế lực phải bị diệt trừ và chúng không có quyền can nhiễu con.”

Trong những ngày ở bệnh viện tôi đã dọn dẹp nhà vệ sinh và phòng bệnh. Tôi chia sẻ thức ăn mà tôi mua cho các bệnh nhân trong phòng. Tôi lấy nước nóng cho tất cả mọi người. Tôi nhường gường của mình cho người mới đến và ngủ ở hành lang. Vì vậy tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho những người ngủ ở các hành lang và những người đi lấy nước. Tôi khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Tôi đã để lại một ấn tượng tốt với các bệnh nhân cùng phòng. Một hôm một vài người họ hàng và bạn bè của một bệnh nhân ở giường bên cạnh đến thăm. Một người nhà của ông ấy đứng ở đó và nói với những người họ hàng: “Bà ấy là một người tốt. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi nghe bà ấy nói. Những ngày qua, bà ấy đã giúp tôi rất nhiều.” Một trong những người họ hàng nói: “Cô trông rất khỏe mạnh. Cô đi lại rất nhẹ nhàng.” Tôi nói: “Trước đây tôi không như vậy. Tôi đã trở nên khỏe mạnh sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Mọi người đã nghe nói đến Pháp Luân Công chưa?” Họ nói rằng họ đến từ vùng núi. Họ chỉ xem tuyên truyền độc ác của ĐCSTQ trên TV. Một người trẻ tuổi sợ hãi và đề cập đến vụ tự thiêu Thiên An Môn. Tôi nói: “Đó là những lời dối trá được thực hiện bởi Giang Trạch Dân. Cái gọi là “1.400 cái chết” cũng là một sự lừa dối. Những lời dối trá này trên TV được tạo ra để tìm một cái cớ để bức hại Pháp Luân Công.” Một người nói: “Mọi thứ trên TV đều là giả dối ngoại trừ thời gian. Tôi biết điều đó.”

Chồng tôi sợ khi tôi giảng chân tướng. Tôi nói: “Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công, đừng nói đến việc chăm sóc ông, tôi có thể đã không còn trên cõi đời rồi.” Chồng tôi nói: “Tất cả những gì bà ấy nói là sự thật.” Người họ hàng của một bệnh nhân trong phòng nói: “Cô khỏe mạnh nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Làm sao chồng cô không tu luyện cũng hồi phục nhanh chóng? Trước khi ông ấy đến phòng này, bố tôi đã nhập viện một tháng và không tiến triển gì. Nhưng chồng cô bị bệnh nặng hơn bố tôi. Làm sao ông ấy hồi phục nhanh như vậy? Ông ấy có thể đi lại một chút trong ba ngày và tự đi vệ sinh trong năm ngày, tự do đi lại xung quanh trong bảy ngày. Nếu tôi không tận mắt chứng kiến, tôi sẽ không tin điều này! Xin hãy cho tôi biết làm sao ông ấy hồi phục nhanh như vậy?”

Tôi trả lời: “Ông ấy đã niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’ Điều này làm cho ông ấy hồi phục nhanh chóng. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Sư phụ đến thế giới con người chúng ta để độ nhân. Ngài dạy chúng ra làm người tốt và tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn. Sư phụ không cần bất cứ một xu nào từ bạn. Pháp Luân Đại Pháp là một hệ thống tu luyện và giúp các học viên trở thành người vô ngã và luôn cân nhắc đến người khác trước. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt nhất trong xã hội. Một người luyện công, cả gia đình được lợi ích. Chồng tôi chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ông ấy có thể được Thần Phật phù hộ. ‘Nhân tâm sinh một niệm, cả trời đất đều biết.’ Trong khi các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại, với thiện niệm này, Thần Phật sẽ bảo hộ người đó. Vì vậy ông ấy đã hồi phục nhanh chóng.” Sau đó tôi đã giảng chân tướng về sự tà ác của ĐCSTQ và tất cả họ đều quyết định thoái đảng bằng tên thật của mình.

Chồng tôi đã xuất viện sau tổng cộng 10 ngày. Bây giờ ông ấy đã hoàn toàn khỏe mạnh và đã quay lại làm việc. Tôi không thể nào dùng ngôn ngữ con người để bày tỏ lòng biết ơn đến Sư phụ. Tất cả điều tôi có thể làm là cố gắng cứu nhiều người hơn để cảm tạ Sư phụ. Vào ngày xuất viện tôi đã tặng cho những ai tôi gặp một DVD cùng với tài liệu giảng chân tướng. Tôi bảo họ mang về nhà và chia sẻ với những người thân của mình.

Hướng nội, tôi nhận ra rằng chấp trước của tôi đối với chồng mình đã gây ra khổ nạn này. Ông ấy đã ủng hộ tôi tu luyện và cũng bảo vệ Đại Pháp. Vì ĐCSTQ thường quấy rối tôi ở nhà, tôi đã rời khỏi nhà trong sáu năm để tránh cho người nhà khỏi lo lắng cho tôi. Tôi nói với chồng mình: “Khi nào cuộc bức hại kết thúc, tôi sẽ về nhà để chăm sóc cho ông.” Đây là một chấp trước con người! Rất nhiều năm tu luyện chỉ vì điều này sao? Có phải tôi đã quên sứ mệnh của mình khi đến thế giới con người? Tôi đã đắc Pháp và tôi nên quan tâm đến người thân của mình. Họ không phải cũng đến đây để đắc Pháp sao? Giúp họ đắc Pháp là sứ mệnh của tôi. Không gì tốt hơn cho họ bằng Pháp. Họ hành xử thế nào bây giờ quyết định tương lai của họ. Tôi không nên chấp trước vào họ trong cuộc đời này. Sư phụ đã nhìn thấy niệm này. Sư phụ chắc hẳn cảm thấy buồn vì tôi. Tôi nên buông bỏ chấp trước này. Cựu thế lực thấy nó và chúng dùi vào sơ hở này để gây ra vấn đề này trong thế giới con người. Sau khi tôi nhận ra chấp trước này, chồng tôi bắt đầu xem DVD Thần Vận và hiểu được chân tướng về Pháp Luân Công. Con gái tôi và gia đình nó thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Cháu đã đọc Chuyển Pháp Luân hai lần. Họ đã bắt đầu đắc Pháp.

Cứu người thanh niên đã tông tôi bằng xe máy

Một ngày mùa đông năm ngoái tôi trên đường về nhà sau khi giảng chân tướng ở ngoài. Khi đang băng qua đường, một thanh niên đang lái xe máy rất nhanh tông vào xe đạp của tôi từ phía sau. Tôi ngã xuống lề đường cùng với xe đạp. Tôi có một niệm lúc đó: “Sư phụ con phải cứu người này, xin hãy để cậu ấy quay lại.” Cậu ấy lái xe quá nhanh và không thể dừng lại ngay được. Cậu ấy đã vọt lên phía trước 20 hoặc 30 mét trước khi dừng lại. Cậu ấy quay lại và nhìn thấy tôi ngồi dưới đất. Áo khoác của tôi rách một lỗ lớn, áo len và áo trong bị mòn vài chỗ và quần tôi cũng bị rách.” Điều đầu tiên anh ấy nói là: “Cháu là sinh viên. Cháu không có tiền.” Tôi nói: “Cô tu luyện Pháp Luân Công. Cô sẽ không đòi tiền bồi thường từ cháu. Sư phụ của các cô bảo các cô làm người tốt theo Chân – Thiện – Nhẫn. Các cô cân nhắc đến người khác trước. Cháu đã nghe nói đến Pháp Luân Công bao giờ chưa?”

Cậu ấy nói rằng cậu ấy chưa bao giờ nghe về nó vì cậu ấy đang học ở trường. Tôi đã giảng chân tướng cho cậu ấy về cuộc bức hại và cậu ấy đồng ý thoái Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên. Tôi đã tặng cậu ấy sách cửu bình. Cậu ấy vui mừng nhận nó và nói: “Cháu đã tông vào cô nhưng cô rất tốt với cháu. Cháu thực sự cảm thấy có lỗi.” Tôi nói: “Cháu thoái đảng. Bây giờ cháu đã bình an. Hãy chia sẻ quyển sách cho các bạn cùng lớp, bạn bè và người thân. Hãy để họ cũng được hưởng phúc lành. Đây là cách cháu có thể thể hiện lòng biết ơn của cháu.” Cậu ấy đồng ý. Tôi nói: “Cháu có thể đi bây giờ.” Cậu ấy đã đi khỏi với vẻ mặt có lỗi.

Mọi người xung quanh đã nói tôi ngốc vì không tận dụng tình huống này để đòi tiền bồi thường vì đây là điều thường xảy ra. Nhưng tôi biết tôi ở đây là để cứu người và tôi biết từ các bài giảng Pháp rằng nếu tôi làm những điều như vậy, tôi có thể đã thực sự bị thương và cần đến bệnh viện vì tôi đã bị tông rất mạnh và tôi đã trên 60 tuổi. Nhờ huyền năng của Đại Pháp và chính tín của mình, tôi đã an toàn.

Bình an khi đối mặt với nguy hiểm nhờ sự bảo hộ của Sư phụ

Tôi ra ngoài mỗi ngày để cứu người. Trước khi đi tôi thắp hương cho Sư phụ. Tôi quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ: Sư phụ, xin giúp con cứu được nhiều người hơn. Sư phụ, hãy mang những người có duyên đến trước mặt con để con có thể cứu họ. Tôi nhận ra rằng chúng ta sẽ an toàn và mọi việc sẽ trôi chảy khi chúng ta làm theo các lời giảng của Sư phụ. Một lần, khi tôi đang ngồi đợi xe buýt, một số người đã quyết định thoái đảng. Mọi thứ diễn ra rất tốt. Tuy nhiên, chấp trước hoan hỉ của tôi nổi lên. Khi tôi bước lên xe buýt, tôi bắt đầu giảng chân tướng và đưa tận tay các tài liệu giảng chân tướng. Có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt tôi. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cơ bản cho anh ấy. Ngay sau khi tôi vừa nói xong, anh ấy nói: “Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát bắt cô.” Tôi bị sốc và nghĩ tại sao mình không phát chính niệm trước khi làm những điều này? Tôi nhận ra rằng tôi nên buông bỏ tâm hoan hỉ. Khi đang nghĩ điều này, tôi nói: “Tất cả các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Anh sẽ bị quả báo nếu làm điều đó. Nó không tốt cho anh và các con anh.” Sau đó anh ấy nói: “Không ai nhấc máy cả. Tôi chỉ đùa thôi.” Tôi nói: “Anh nên tích đức và bảo vệ các học viên Đại Pháp. Hãy hiểu Pháp Luân Công để anh sẽ có một tương lai tốt đẹp.”

Một lần khác, khi tôi đang giảng chân tướng, một người đàn ông giữ xe đạp của tôi lại và không cho tôi đi. Anh ấy dùng tay kia để gọi cho cảnh sát. Con của anh ấy ở dưới đất rất sợ và khóc rất to. Anh ấy đã để tôi đi. Sư phụ đã hóa giải khổ nạn này.

Trong việc giảng chân tướng trực diện, bạn sẽ gặp rất nhiều người. Điều này sẽ giúp chúng ta buông bỏ nhiều chấp trước. Chuyện gì cũng đều là do các chấp trước của học viên Đại Pháp.

“Chính là vì chư vị có các chủng các loại nhân tâm, phối hợp không tốt, chúng bèn dùi vào sơ hở của chư vị, khiến chư vị làm không thành những việc nên cần làm, làm suy yếu lực lượng của chư vị khi cứu độ chúng sinh. Tà ác không có biện pháp khác. Ở thế gian con người biểu hiện ra những kẻ kia rất ác, những kẻ kia rất hung, ấy là vì tà ác đằng sau họ đang chèo chống cho họ; chư vị huỷ tà ác kia đi, thì những kẻ kia không hung hăng lên nổi.” (“Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp“)

Khi Sư phụ quyết định cứu vũ trụ này, chúng ta đã quỳ trước Sư phụ để kí thệ ước theo Sư phụ đến thế giới con người. Đời đời chuyển sinh chúng ta đã chờ đợi Đại Pháp. Chúng ta cần trợ Sư Chính Pháp phản bức hại và cứu độ chúng sinh. Sư phụ muốn chúng ta làm ba việc mà trong thệ ước chúng ta đã kí. Nếu chúng ta không làm tốt hay không làm, làm sao chúng ta có thể xứng đáng với sự khổ độ của Sư phụ? Chúng ta cần phải trân quý khoảng thời gian quý báu chúng ta có được nhờ Sư phụ đã trả giá đắt, để cứu nhiều người hơn. Như vậy, cuối cùng chúng ta có thể về nhà cùng Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/4/坚信师父坚修大法-随处讲真相救人-270617.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/22/138591.html

Đăng ngày 03-05-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share