Bài viết của Chương Vận, phóng viên Minh Huệ ở Toronto

[MINH HUỆ 26-04-2013] Buổi Thỉnh nguyện 25 tháng 04 của các học viên Pháp Luân Công tại Văn phòng Khiếu nại Hội đồng Nhà nước ở Bắc Kinh vào năm 1999 là buổi thỉnh nguyện lớn nhất và ôn hòa nhất ở Trung Quốc. Sự lý trí và ôn hòa của các học viên rất được khen ngợi từ các phương tiện truyền thông quốc tế. Sau 14 năm bức hại tàn bạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), sự lý trí và ôn hòa của Pháp Luân Công vẫn không thay đổi.

Để kỷ niệm buổi thỉnh nguyện 25 tháng 04, hàng trăm học viên Pháp Luân Công ở Toronto đã tổ chức một cuộc biểu tình và triển lãm chống tra tấn trước Lãnh sự quán Trung Quốc vào trưa ngày 25 tháng 04 năm 2013, thu hút sự chú ý đến cuộc bức hại tàn bạo Pháp Luân Công ở Trung Quốc của ĐCSTQ.

Các học viên đã đặt các biểu ngữ tại ngã tư phố Đại học và Bloor. Họ phơi bày tội ác mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống của ĐCSTQ và thu thập các chữ ký vào một bản kiến nghị kêu gọi chấm dứt các tội ác tàn bạo. Một buổi thắp nến tưởng niệm đã được tổ chức ở trước Lãnh sự quán Trung Quốc từ 08 giờ đến 10 giờ tối để tưởng niệm các nạn nhân của cuộc bức hại.

 

Hàng trăm học viên Pháp Luân Công tổ chức một cuộc triển lãm chống tra tấn trước Lãnh sự quán Trung Quốc vào trưa ngày 25 tháng 04 năm 2013, phơi bày cuộc bức hại Pháp Luân Công tại Trung Quốc của ĐCSTQ

Học viên Pháp Luân Công Tiểu Ngọc từ tỉnh Liêu Ninh kể lại kinh nghiệm cá nhân của mình tại cuộc thỉnh nguyện 25 tháng 04 đầu tiên và phơi bày việc bức hại Pháp Luân Công trong các trại lao động Trung Quốc

 

Ông Steve Engholl, một người sống ở khu phố gần Lãnh sự quán Trung Quốc, đã chứng kiến các cuộc biểu tình ôn hòa của các học viên Pháp Luân Công trong 14 năm qua. Ông đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt đến hoạt động này để bày tỏ sự ủng hộ của mình.

Tiểu Ngọc đến từ tỉnh Liêu Ninh đã kể lại kinh nghiệm cá nhân của mình tại buổi thỉnh nguyện 25 tháng 04 đầu tiên. Phát biểu tại cuộc biểu tình, cô nói: “Tôi đã nhận được một cuộc điện thoại từ một đồng tu, nói với tôi về việc bắt giữ các học viên Pháp Luân Công ở Thiên Tân. Tôi đã đi đến Trung Nam Hải [khu phức hợp chính quyền trung ương ở Bắc Kinh] vào khoảng 8 giờ. Các học viên Pháp Luân Công đã xếp hàng ngay ngắn dọc theo đường Phủ Hữu. Nhiều người trong số họ đến từ các thành phố khác. Tất cả mọi người đều trông bình tĩnh và ôn hòa. Chúng tôi đứng dọc theo một bên của mặt đường, nhường chỗ cho người đi bộ. Người già, trẻ em, nông dân, doanh nhân – những người từ các tầng lớp khác nhau đều tạo thành một đường thẳng gọn gàng. Chỉ có một vài cảnh sát được nhìn thấy trên đường phố. Họ thoải mái sau khi nhìn thấy các học viên Pháp Luân Công ôn hòa như thế nào.

“Tôi nghe nói rằng Thủ tướng đã đến gặp các đại diện của Pháp Luân Công. Các học viên ở hàng đầu thì đứng, trong khi những người ở phía sau hoặc đọc sách Pháp Luân Công hoặc luyện các bài công pháp. Mười nghìn người đã giữ yên tĩnh. Tôi nhìn thấy một đồng tu nhặt các mẩu thuốc lá trên vỉa hè bị cảnh sát để lại. Một nữ cảnh sát nhận xét: “Đây chính là đạo đức.” Đám đông bắt đầu rời khỏi sau khi nghe quyết định [tích cực] của Thủ tướng vào khoảng 5 giờ chiều. Họ đã nhặt rác trên đường phố, bao gồm các mẩu thuốc lá mà cảnh sát để lại. Con đường trông sạch sẽ hơn trước.”

Daphne đến từ Bắc Kinh cũng đã trải qua buổi thỉnh nguyện 25 tháng 04. Cô nói: “Tất cả các học viên Pháp Luân Công ở buổi thỉnh nguyện đều đứng lặng lẽ dọc theo đường phố, với nụ cười và sự ôn hòa trên khuôn mặt. Chúng ta đều biết rằng các học viên đều không quan tâm đến những thứ trần tục. Tất cả những điều chúng tôi muốn làm là trả lại thanh danh của chúng tôi và đảm bảo một môi trường tốt để tu luyện. Không có tiếng hô các khẩu hiệu hoặc tiếng ồn. Tất cả chúng tôi đều trông bình tĩnh và thoải mái. Chúng tôi tự tin và giữ [các nguyên lý của Pháp Luân Công] Chân – Thiện – Nhẫn trong tâm.”

Daphne cũng nhớ lại các đồng tu của mình đã làm sạch các nhà vệ sinh công cộng gần đó như thế nào. Cô nói: “Họ thật đáng khâm phục! Thật là một nhóm tu luyện thuần tịnh! Sự chu đáo và sự tự kỷ luật của họ làm thế giới kinh ngạc. Tuy nhiên, trong 14 năm qua, một nhóm những người chân thành và vô tội như vậy đã phải chịu đựng cuộc bức hại tàn bạo nhất mà ĐCSTQ đã từng thực hiện.”

Lưu Chí Minh đến từ tỉnh Tứ Xuyên. Năm 1999, khi 15 tuổi, anh đã chứng kiến buổi thỉnh nguyện 25 tháng 04. Anh nói: “Mẹ tôi bị bệnh ung thư. Căn bệnh đã được chữa khỏi bằng cách tập luyện Pháp Luân Công. Phải đối mặt với sự bất công [sách nhiễu của chính phủ], chúng tôi quyết định vạch trần những lời dối trá bằng kinh nghiệm cá nhân của chúng tôi. Bố mẹ tôi và tôi đã đi đến chính quyền tỉnh. Nhiều người đã có mặt tại văn phòng chính quyền. Nhiều cảnh sát xếp thành một hàng. Bố mẹ tôi và tôi đã bị cảnh sát chặn lại. Chúng tôi nói với họ rằng chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công và muốn nói với chính phủ kinh nghiệm của chúng tôi. Họ cho chúng tôi vượt qua hàng cảnh sát và đứng cùng với các học viên khác. Ngay sau đó, xe buýt đến. Chúng tôi đã bị đưa đi. Khi cuộc bức hại phô thiên cái địa bắt đầu vào tháng 07, chúng tôi nhận ra rằng chính phủ đã phát động một cuộc bức hại.

“Bố tôi đã bị bắt vì phân phát [tài liệu] sự thật về Pháp Luân Công vào năm 2002. Các nhân viên từ Phòng 610 đã đánh ông cho đến khi đôi tai của ông bị thâm tím và đôi mắt sưng lên. Bố tôi bị đưa đến một trung tâm giam giữ. Ông bị kéo vào nhà vệ sinh mà không có camera an ninh, bị lột trần truồng và phun nước lạnh. Trong lúc đó các tù nhân quay một cái quạt máy vào ông. Lúc đó là vào tháng Giêng lạnh giá. Bố tôi run rẩy trong nhiệt độ đóng băng. Hai tháng sau đó, ông bị chuyển đến một trung tâm giam giữ khác. Ông đã từng bị bắt phải đứng trong 21 ngày và cấm ngủ.”

Mẹ của Chí Minh đã bị bỏ tù trong bốn năm rưỡi. Bản thân Chí Minh cũng bị cảnh sát sách nhiễu khi anh còn đi học ở Trung Quốc.

Ông Steve Engholl, một người sống ở khu phố gần Lãnh sự quán Trung Quốc, đã chứng kiến các cuộc biểu tình ôn hòa của các học viên Pháp Luân Công trong 14 năm qua. Ông nói rằng các học viên Pháp Luân Công đã phơi bày cuộc bức hại thông qua biện pháp hòa bình. Ông nói rằng việc mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống của ĐCSTQ là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Nhân quyền cần được đẩy mạnh trên thế giới và ông tự hỏi làm sao hành động tàn bạo như vậy lại có thể được phép tồn tại. Ông Engholl đã ủng hộ các học viên Pháp Luân Công bằng mọi cách có thể và đã giúp người dân tìm hiểu về cuộc bức hại để nhiều người hơn nữa sẽ đứng lên để ngăn chặn những tội ác khủng khiếp này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/26/多伦多学员四二五揭露迫害-唤醒良知(图)-272537.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/4/28/139089.html

Đăng ngày 02-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share