Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung quốc

[MINH HUỆ 8-11-2008] Làm một cảnh sát viên là một nghề rất đặc biệt vì nó liên quan đến nêu cao công lý và nhân đạo cho tốt cho xã hội. Nhưng tại Trung quốc lục địa, phần đông các viên chức cảnh sát không tốt hơn những kẻ trộm cắp và tội phạm. Họ là một đám đáng thương, vì phần đông họ không biết là chế độ Trung Cộng chỉ dùng họ để thi hành chương trình tà ác của chúng. Nhưng nói về cách nào mỗi viên chức cảnh sát hiểu và nhìn nhận Pháp Luân Đại Pháp, họ không giống nhau, như 5 câu chuyện sau đây cho thấy.

Viên chức cảnh sát A trong “khóa Huấn luyện luật pháp”

Sau ngày Tết 2001, tôi được thả ra từ một nhà tù và sau đó bị mang đi đến cái gọi là ‘khóa huấn luyện luật pháp/. Khoảng một tuần lễ sau, vụ tự thiêu giả mạo xảy ra ở quảng trường Thiên An Môn. Cảnh sát viên A nói với tôi, “Vụ tự thiêu là thật! Anh không cần nói gì thêm nữa!” Tôi nhất định nói với ông ta, “Đó là một vụ giả mạo để gạt chư vị nhưng không thể gạt tôi”. Vì tôi không ở Thiên An Môn lúc vụ đó xảy ra vì tôi bị nhốt trong tù, ‘A’ hỏi tôi cách nào tôi có thể biết vụ đó là giả mạo.

Tôi nói với ông ta, “Vì dầu xăng được dùng để phát lửa, cách nào lửa có thể được dập tắc chỉ trong một vài giây … tại Thiên An Môn? Vả lại, chai plát-tích Sprite đựng dầu xăng lại ‘mầu nhiệm thay’ tránh khỏi sức nóng cực cao của lửa mà không chảy. Tôi hỏi ông, cách nào có thể như vậy?” Sau khi ông ‘A’ suy nghĩ một chặp, ông nói, “Thế tại sao cảnh sát lại làm như vậy? Mục đích của họ là gì?” Tôi trả lời, “Mục đích của họ là điều động tâm lý của dân chúng chống Pháp Luân Công để họ có thể có cái cớ để bức hại nhóm người hòa bình này.”

Ông ta luôn lắc đầu không tin, nói rằng, “Không thể nào!” Ông ta thình lình la lớn với tôi, “Anh thật là cả gan! Anh vừa nhìn thấy vụ tự thiêu này anh dám phân tích nó và nói nó là giả mạo.”

Tôi mỉm cười nói, “Đó là vì tà không thể vượt qua chính. Sư phụ của tôi đã cho tôi một cặp mắt trí huệ. Vì thông tin của chính phủ sẽ phát hành không ngừng sự tuyên truyền giả dối này, tôi đề nghị ông hãy xét lại kỹ điều tôi vừa mới nói và xin đừng có tin điều gì mà ông nhìn thấy và nghe.”

Nhiều ngày sau ông đến tôi và nói ý thật của ông ta. Sau khi chịu đựng vết thương do dao găm sâu bốn năm tấc trong chiến tranh Việt Nam, ông ta được chỉ định vào một công việc bàn giấy nơi sở cảnh sát địa phương. Ông nói với tôi là mỗi khi trời mưa, vết thương trở nên rất đau và khó chịu.

Trước khi sự bức hại Pháp Luân Công bắt đầu ngày 20 tháng bảy 1999, ‘A’ biết rằng Đại Pháp tốt và các bệnh của người ta có thể được trị lành mau lẹ, kể cả những bệnh bất trị. Vì vậy ông ta quyết định tập luyện nó và kêu vợ ông ta làm cho ông ta một chiếc gối để ngồi thiền. Bà dùng thời giờ rỗi rảnh để làm chiếc gối và xong nó trong vòng một tuần lễ — một vài ngày sau cuộc bức hại bắt đầu ngày 20 tháng bảy 1999.

Ông ta nghĩ là thật may mắn là vợ ông ta lấy nhiều thời gian để làm chiếc gối, nếu không ông ta có thể bị bức hại. Ông ta cả cám ơn vợ ông ta về việc đó. Tôi nói với ông ta là cả nếu ông ta đã học các bài tập công trong ba ngày, ông ta cũng có thể tập chúng tự một mình sau đó. Ông ta lắc đầu nhưng mỉm cười đầy ý nghĩa.

Tôi cũng thúc dục ông ta tập công cả nếu sức khỏe của ông ta tốt, vì sự tập luyện này sẽ cho ông ta một điều gì mà tiền bạc và quyền tức không thể cho ông ta. Tôi nói với ông ta rằng cả tìm được một quyển sách tập Đại Pháp Công bây giờ cũng không dễ. Ông ta tức thời nói, “Tôi có thể tìm một quyển, không khó.” Tôi nói với ông ta hãy tìm một quyển mà có hình của Sư phụ dạy các bài tập.

Khi tôi thúc dục ông ta đổi nghề, ông ta trả lời, “Tôi là một cựu quân nhân và không có tài nghệ nào khác, thật khó cho tôi để tìm một người chủ mà chịu thuê tôi.” Tôi nói, “Không có gì quá khó để làm nơi thế giới này. Nếu ông thật sự muốn đổi nghề, thì sẽ có một cơ hội..” Ông ta bước đi với một vẻ mặt hài lòng.

Viên chức hộ tịch ‘B’ tại “Khóa huấn luyện luật pháp”

Từ khi ‘B’ và tôi được biết nhau trong một thời gian dài, chúng tôi nói chuyện với nhau luôn rất thỏa mái. Một ngày nọ ‘B’ thình lình nói với tôi: “Nếu tôi, là một viên chức cảnh sát, hỏi anh có bao giờ anh đi phát tài liệu Đại Pháp không, tôi biết anh sẽ không trả lời tôi. Nếu tôi nói đến một nơi nào đó và một thời gian nào đó mà tôi tìm thấy các tài liệu, anh sẽ không nhìn nhận chúng. Tôi biết mỗi người học viên các anh đều có thể đi phát tài liệu Đại Pháp và cũng rất tài tình để làm nó.”

Cả hai chúng tôi đều cười. Anh ta nói, “Nhiều lần tôi đã nhìn thấy các tờ bướm một nơi nào đó, nhưng tôi không thể nào bắt được những người mà dán nó. Nam nữ trẻ già, tất cả đều biến mất trong một khắc, thật là mau mắn!” Tôi nói, “Khi anh nhìn thấy các tờ bướm đó nhưng anh không thể bắt những người mà dán chúng, đó là vì ông không nên bắt họ. Nếu anh bắt họ, anh sẽ phạm tội đối với Trời và nhất định sẽ phải chịu quả báo.” Anh ta tức thời nói, “Quả báo thật có và tôi đã nhận nó!” Sau khi tôi hỏi anh ta, anh ta kể tôi nghe câu chuyện sau đây.

“Hơn một lần, tôi đã nhìn thấy chư vị các học viên để những tờ bướm trong các hộp báo, vì vậy tôi làm một cái cần sắt và đi quanh trong bộ đồ thường phục, lấy đi các tờ bướm mà tôi nhìn thấy. Đôi lúc khi người khác nhìn thấy tôi làm như vậy, họ chửi mắng tôi nghĩ rằng tôi đang ăn cắp báo của họ. Tôi thật rất khó xử khi xảy ra như vậy.

“Một buỗi tối khi rời sở, tôi nhìn thấy một người đàn bà để một cái gì trong nhiều hộp báo. Nhưng khi tôi cố bắt kịp bà ta, thì bà ta thình lình biến mất không còn nhìn thấy. Vì vậy tôi đi trở lại lấy đi các tờ bướm với cái kẹp sắt của tôi, nhưng tôi không thể nào lấy được (hộp báo ở trên cao).

“Vì vậy tôi nhặt hai cục gạch trên mặt đất, chồng chúng lên nhau, và sau đó đứng lên trên đó để với tới hộp báo với cái kẹp sắt của tôi. Trong khi làm như vậy, tôi bị mất thăng bằng và té xuống đất, vào một vũng nước mưa, sau đó vào một đống than. Tôi nghĩ thật là lạ lùng là tôi bị té lăn xa như vậy và sau đó rơi vào một đống than. Khi tôi đứng dậy, tôi bị đen thui từ đầu đến chân.”

Tôi không tránh được phát cười lớn trên câu chuyện, nhưng khi tôi xin lỗi anh ta, anh ta cũng bắt đầu cười lớn. Sau đó tôi thành thật nói với anh ta, “Từ nay anh đừng làm như vậy nữa.” Anh ta trả lời, “Đó là công việc của tôi, tôi được trả lương để làm nó.” Tôi nói, “Ai biết được anh có làm hay không phận sự này? Mỗi tờ bướm mà anh bắt được, anh đang phạm thêm một tội đối với Trời. Anh đã được cho một cảnh cáo đừng làm như vậy. Nếu anh không ngưng bây giờ, người trong gia đình anh có thể phải chịu quả báo. “Quả thật vậy!” anh ta la lớn.”Con gái tôi đã bị một xe môtô đụng và vợ tôi bị một xe hơi đụng. Thật là nguy hiểm quá!” Tôi nói với anh ta là chúng ta phải để ý điều mà Trời muốn chúng ta làm. Sau đó tôi kể cho anh ta một câu chuyện nhỏ.

Một nữ học viên lớn tuổi sống một mình với tiền hưu trí là 360 nhân dân tệ mỗi tháng đã đưa 200 nhân dân tệ cho các học viên mỗi tháng để họ làm tài liệu giảng rõ sự thật. Khi ngày Tết sắp đến, một bạn học viên đến thăm bà ta.

Sau khi ở trong nhà bà ta chỉ một lúc thôi, bà ta thấy rằng vị học viên lớn tuổi này chỉ ăn bột trộn một chút rau, ba lần một ngày. Bà ta không tránh khỏi chảy nước mắt khi nhìn thấy như vậy. Người học viên lớn tuổi đã im lặng kiên trì như vậy trong nhiều năm với sự hiểu biết rằng, “Khi giúp người thường hiểu được sự thật về Đại Pháp, tôi chịu một chút khổ không sao.”

Sau khi biết được như vậy, các học viên khác không muốn lấy tiền của bà ta nữa, vì vậy bà khóc mãi nói rằng, “Tôi đã già, và tôi không thể dùng máy điện tín để in tài liệu tự tôi. Sư phụ giúp tôi khi tôi gần chết, và tôi không biết cách nào nói lên sự biết ơn của tôi. Nếu chư vị không nhận tiền này, tôi sẽ không biết làm sao để sống tiếp tục!”

Ai nghe lời bà cũng khóc. Cuối cùng một sự đồng ý là chỉ nhận của bà ta mỗi tháng 100 nhân dân tệ để làm tài liệu. Sau khi kể câu chuyện này, tôi cũng chảy nước mắt, và anh ‘B’ cũng trở nên nghiêm túc. Tôi thúc dục anh ta đừng làm những điều như vậy nữa và nói với anh ta rằng Sư phụ của chúng tôi đã đến là để cứu độ chúng sinh.

Lính canh ‘C’ trong một trại lao động

Một nữ lính canh mà tôi biết thường nói chuyện riêng với tôi. Vì vậy tôi được biết bà ta sức khỏe rất kém. Tôi biết rằng nếu tôi nói thẳng với bà ta về Đại Pháp, bà có thể không chấp nhận điều tôi nói. Thay vì đó, tôi nói về nguồn gốc của Khí Công và hiệu nghiệm của nó trên sức khỏe.

Khi câu chuyện của chúng tôi trở nên càng cởi mở và thân thiện, tôi nói với bà ta rằng các phương pháp Khí công thông thường không có tu luyện tâm tính, vì vậy chúng không thể thật sự tiêu trừ căn cội của bệnh tật của người ta. Tôi nói với bà tà tôi bắt đầu tập luyện Đại Pháp chỉ sau khi tôi hiểu cặn kẻ điểm này.

Dần dần tôi nói với bà ta về các sự mầu nhiệm của Đại Pháp, và bà ta cuối cùng chấp nhận một số những gì tôi nói ở cấp của bà ta. Một ngày kia bà đến tôi nói rằng, “Tôi sẽ vắng mặt trong một tuần lễ, vậy tôi sẽ gặp bà khi trở lại. Xin cẩn trọng!” Tôi nói, “Sức khỏe của bà không tốt, và bà không ngủ được. Để tôi chỉ bà một phương cách giúp bà ngủ tốt.”

Sau đó tôi nói với bà ta, “Ngồi thiền định không nghĩ gì hết và cố giữ trạng thái yên lặng. Dần dần gia tăng thời gian.” Sau đó tôi ngồi trên giường và dạy các động tác cho bà ta. Bà ta nói, “Thật tốt, tôi sẽ làm nó trước khi đi ngủ, bắt đầu tối nay.”

Một tuần lễ sau bà trở lại và nói với tôi, “Tôi đã tập luyện nó trong một tuần lễ và tôi cảm thấy rất thỏa mái.” Cả hai chúng tôi đều mỉm cười. Sau đó tôi nói với bà ta về các bài giảng của Sư phụ và sự hạn chế của khoa học, điều mà bà ta đã sẵn sàng chấp nhận. Sau khi nói chuyện với nhau trong hai tiếng rưỡi đồng hồ, bà thình lình hỏi tôi, “Phải bà đang dạy tôi Pháp Luân Công không?!”

Tôi nói,”Phải bà không cần biết nó là phương pháp gì miễn là có hiệu nghiệm phải không? Lại nữa, nó thật sự cứu độ bà.” Bà đỏ mặt và nói rằng bà có chuyện phải làm và sau đó rời đi. Sau đó, bà thường hỏi tôi những câu hỏi về Đại Pháp và nói với tôi về sự tập luyện của bà ta. Tôi thúc dục bà ta tìm một quyển sách Đại Pháp để đọc, bà nói, “Tôi nghĩ có một bản Chuyển Pháp Luân trong văn phòng tôi,” và sau đó mỉm cười. Cả sau khi tôi rời trại lao động cưỡng bách, chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc với nhau.

Ông láng giềng tôi, viên chức cảnh sát ‘D’

Năm 2002, ngay sau khi tôi được thả ra từ một trại lao động cưỡng bách, ‘D’ đến nhà thăm tôi nói rằng, “Không gì có thể thay đổi ông, ông chỉ nói một chữ “Tu luyện.'” Cả hai chúng tôi mỉm cười. Cả người trong gia đình tôi cũng mỉm cười. Tôi thúc dục ông ta, “Vì ông làm việc trong sở cảnh sát địa phương, ông phải đối đãi với các học viên Đại Pháp tốt. Ông cũng phải cẩn trọng đối với các sách Đại Pháp mà ông tịch thu. Bất kể điều gì ông làm, đừng có tiêu hủy các sách vì đó là một trọng tội đối với Trời.” Ông nói với một giọng nghiêm trọng, “Phải, tôi nhớ.”

Sau đó ông nói với tôi, “Các phù hiệu Pháp Luân của chư vị đều có sự sống. Tại sao ông không nói với tôi điều đó? Trong quá khứ, khi tôi gặp chúng, tôi để chúng trong một cái hộp. Tất cả, có tối thiểu một trăm cái. Sau đó có người nói với tôi là chúng có sự sống và có thể quay và quay rất nhanh. Vì vậy tôi đi mở cái hộp ra và nhìn xem thì không còn một phù hiệu nào cả. Các viên chức cảnh sát mà lấy chúng đã mang chúng về nhà. Họ dĩ nhiên là biết về các phù hiệu này trước tôi!” Khi tôi hỏi ông ta về các sách Đại Pháp mà ông ta đã tịch thu, ông ta trả lời, “Trong hai năm trước đó mà chúng tôi có sách vô mỗi ngày, kể cả những sách từ những người mà từ bỏ tập luyện. Chúng tôi giữ các sách đó trong một phòng riêng, mà gần đầy phòng. Trong bốn năm không ai dám tiêu hủy các sách đó. Trong hai năm qua, mỗi viên chức mang đi một quyển, bây giờ chỉ còn lại một phần ba số lượng sách có trước đây. Ai trong tâm cũng biết điều gì xảy ra.” Sau đó cả hai chúng tôi đều mỉn cười

Một giám đốc về hưu sở cảnh sát địa phương, ‘E’

Tôi gặp ‘E’ trong một buổi tiệc cưới khi ông ta kể lể sự tức giận và bất bình của ông về tình trạng thế giới ngày nay. Khi chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi thúc ông là ‘ba thoái xuất’ (thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và hai tổ chức thiếu niên của nó). Té ra ông đã biết mọi điều đại nạn từ trời đến con người làm ra, từ chủ tịch của tà ác Giang Trạch Dân đến Pháp Luân Công, và cũng biết về “Cửu Bình về Đảng Cộng sản”. Trong vòng 20 phút ông đồng ý thoái xuất ba tổ chức dùng tên thật của mình.

Vì ông biết rằng tôi có máy vi tính và in tài liệu Đại Pháp tại nhà, lần thứ hai chúng tôi gặp nhau, ông yêu cầu tôi cho một bản tất cả các tài liệu mà tôi có. Ông nói sau khi ông đọc chúng xong ông sẽ trao truyền đến những người khác, và như vậy càng dễ dàng hơn là tôi làm nó.

Khi nói chuyện với mỗi người trong ba viên chức cảnh sát này, tôi biết được rằng một số học viên đã thúc dục họ thoái đảng trước tôi, nhưng họ đã từ chối. Vì sao? Vì chúng ta không chú ý trong câu chuyện của chúng ta.

Các bạn học viên, xin hãy để ý đến vấn đề này vì nó rất quan trọng là chúng ta phải làm cho người ta có một cảm giác tốt như vậy họ mới tin chúng ta. Và bất cứ điều gì chư vị làm, xin đừng cố khuyến dụ người ta thoái đảng bằng cách nói với họ, “Có ai đó mà chư vị biết đã thoái đảng.” Chỉ vì lý do này mà một số người từ chối thoái đảng.

Điều khó khăn nhất cho một con người là thay đổi tâm ý của họ. Dưới uy lực vĩ đại của Chính Pháp, trên bề mặt xem như là các viên chức cảnh sát và các lính canh tù đang cố làm cho chúng ta thay đổi đức tin của chúng ta, nhưng kỳ thật, đó là chúng ta đang thay đổi họ và đang cứu độ họ!

Trong sự giao tiếp giữa chúng ta với người thường, không có gì mà không thể giải quyết nếu chúng ta tự khép mình trong các nguyên lý của “Pháp” và kiên nhẫn cố cứu độ mỗi chúng sinh mà chúng ta gặp. Tôi biết rõ rằng nếu tôi gặp một vấn đề gì mà tôi không thể giải quyết, đó là vì tôi có một điều chấp trước nào đó mà tôi chưa rời bỏ.

Kính chào Sư phụ và các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/11/8/189401.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/20/102400.html
Đăng ngày 10-12-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share