[MINH HUỆ 17-9-2008]
Giám đốc cộng đồng cản cảnh sát khủng bố
Với lý do là ‘an ninh gia tăng’ cho Thế Vận Hội, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gia tăng sự bức hại Pháp luân Công. Nó ra lệnh cho cảnh sát theo dõi, khủng bố, bắt bớ, và giam cầm các học viên. Đồng thời, các học viên cố gắng để tiêu trừ các an bài tà ác bằng cách phát chính niệm và làm sáng tỏ sự thật.
Một ngày kia, một viên chức mới từ sở cảnh sát địa phương lên kế hoạch đến nhà tôi và buộc tôi ký tên một tờ tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Khi y đến trong cộng đồng của tôi, y đụng đầu với giám đốc cộng đồng. Viên chức kêu giám đốc mang y đến nhà tôi. Khi ông ta biết được ý định của viên chức đó, người giám đốc nói với y, “ Không cần thiết đâu. Tôi biết vị bô lão đó. Ông ta là một thành viên mà hành động tốt nhất và thuận theo luật pháp nhất của công đồng này. Ông không cần đi đến ông ta đâu.” Cảnh sát hỏi, “Ông có thể bảo đảm điều đó không?” Người giám đốc trả lời, “Tôi nhất định có thể.” Vì vậy viên chức trả lời, “Vậy thì tôi sẽ trở về sở.”
Tôi kỳ thật chỉ gặp người giám đốc đó chỉ một vài lần trước đây. Ông ta đã đến nhà tôi để thâu lệ phí điều hành cơ sở và sửa chửa ống nước. Ngòai đó ra, tôi không có liên lạc gì với ông ta. Nhưng mỗi lần tôi gặp ông ta, tôi đối đãi với ông ta bằng thiện lành. Sự kiện này giúp tôi hiểu được rằng cho dù các người khủng bố tiếp tục hành động vô căn cứ, nhiều người đã thức tỉnh và có thể phân biệt được thiện và ác. Tôi cũng hiểu được rằng trong sự giao tiếp giữa chúng ta với dân chúng, các học viên cần phải không chỉ giữ chánh niệm trong mỗi lời nói và hành động, mà còn đối đãi với người khác với từ bi và thiện lành. Cả một nụ cười từ bi sẽ ảnh hưởng người khác và giải tỏa các ảnh hưởng tà ác quanh họ.
Thành viên thị trấn cản ngăn sự bắt bớ học viên
Trong một vùng gần thành phố Tế Nam, một nhóm người bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân 1999. Tất cả họ đều tự hành động thể theo yêu cầu của Sư phụ. Kết quả là một số trong các học viên lớn tuổi được hết bệnh, và những người khác có thể thay đổi cách ích kỷ của họ. Sự tiến bộ trong bề mặt của họ đặc biệt thấy rõ. Một trong các học viên lớn tuổi một lần bị gãy chân khi bà bị một xe đạp đụng phải. Nhưng sau khi bà học tập Pháp Luân Công trong một thời gian, bà hoàn toàn bình phục. Tất cả các học viên đều mạnh khỏe, da mặt hồng hào, và họ bước đi nhanh nhẹ. Nhiều người dân làng nói, “Pháp Luân Công thật tốt! Tôi sẽ học nó sau khi mùa gặt xong.”
Sau khi ĐCSTQ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công của nó ngày 20 tháng 7 năm 1999, dân chúng địa phương nói, “ĐCSTQ đã cấm một môn tập tốt như vậy. Rõ ràng là ĐCSTQ không muốn chúng ta sống một đời sống tốt lành!”
Ngày5 tháng tám 2008, vị trưởng làng của chúng tôi đi đến nhà một người hàng xóm của tôi và nói với anh ta, “Một học viên từ làng bên cạnh đã phát truyền đơn và đã bị cảnh sát khám phá ra. Cảnh sát địa phương có thể đi đến nhà của anh để lục soát. Họ có thể bắt anh nếu họ tìm thấy chỉ một tờ truyền đơn thôi.” Các người khác nơi đây rất sợ hãi, họ nói với người học viên đi trốn.
Ngày hôm sau, năm sáu xe cảnh sát chạy đến cùng với người thị trưởng. Họ định bắt cả nhà của người học viên. Nhưng ông Yan, một thành viên của thị trấn, nói, “Các ông không thể bắt họ. Họ đều đã đi khỏi. Không có ai ở nhà.” Các cảnh sát viên chỉ ngồi đó chờ trong một lúc, sau đó họ rời đi.
Ông Yan đã biết được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Ông ta biết rằng tất cả các học viên đều là người tốt, vì vậy ông ta thường bảo vệ cho họ.
Ngày 16 tháng chín 2008
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/9/17/186058.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/10/13/101457.html
Đăng ngày 26-10-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.