[MINH HUỆ 25-10-2008] Tôi là một giảng viên trong một đại học tại tỉnh Liêu Ninh. Sự thành công mà tôi hưởng ngày nay đều là do mẹ tôi, người mà tôi rất biết ơn. Bà và tôi trước đây sống cùng nhau không có ai khác, và chúng tôi cần nhau.
Để có thể trả tiền học của tôi, mẹ tôi chịu cực khổ rất nhiều. Cuối cùng, bà bắt đầu xuống dốc về mặt sức khỏe và phát triển nhiều bệnh. Tôi lúc bấy giờ làm việc trong một thành phố khác. Tôi muốn bà đến sống với tôi, nhưng bà từ chối, vì bà không muốn rời thành phố quê của bà. Tôi rất ngại ngùng vì không thể làm bổn phận của một người con.
Sau ngày Tết nguyên đán, mẹ tôi gọi tôi và nói với tôi rằng sức khỏe của bà tiến bộ tốt. Bà kêu tôi đừng có lo cho bà. Qua điện thoại, tiếng bà nghe lớn và rõ ràng, tiếng cười của bà nghe sáng sủa và vui, và bà nghe như đầy sức khỏe, nhưng tôi vẫn còn những nghi ngại của tôi, làm sao mà bà có thể thăng tiến mau như vậy.
Qua ngày thứ mười một, tôi trở về quê nhà, thành phố nơi mà có một ruộng dầu, để thăm bà. Mẹ tôi xem sáng sủa và hồng hào và cả tăng cân. Bà nói với tôi rằng năm ngoái bà bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công.
Vừa nghe bà nói đến tên Pháp Luân Công, tôi lẹ làng chạy đóng cửa sổ vì tôi sợ người khác nghe được. Tôi nói với bà, “Con cũng biết Pháp Luân Công là tốt! Con biết một người đàn bà mà bị bệnh nặng hơn mẹ. Bây giờ bà đã bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, bà trở nên khác hơn cách trước mười năm. Bà là một người đã thay đổi.” Tôi nói với mẹ tôi nhiều nữa về người đàn bà này.
Mẹ của người bạn học tôi trong đại học luôn nói về người đàn bà này tên là bà Qiu. Bà diễn tả bà Qiu như một người cao thượng và tâm tính cao, làm việc nhiều và có thể chịu đựng khó khăn. Bà nói với tôi rằng từ khi bà biết người đàn bà này, bà đã học được nhiều đức tính. Bà học được cách nào săn sóc gia đình, con cái và hàng xóm và tốt đối với họ, và cũng tinh tiến và nhẫn. Một người đàn bà tốt như vậy tuy nhiên chiu khổ rất nhiều vì tập luyện Pháp Luân Công.
Vào giữa một đêm năm 1999, một đám cảnh sát viên mang bà đi ngay trước mặt của bà mẹ già của bà. Trong vòng ba ngày không có tin tức gì của bà. Người mẹ già của bà rất lo sợ và trở nên bệnh vì đó. Năm sau, bà chết, đau khổ vì mất con gái của bà.
Vào tháng giêng 2000, bà Qiu lại một lần nữa bị bắt và bị giam chung với một đám người giết người trong nhà tù Qingfeng. Họ bắt bà ngủ trên nền xi măng lạnh và hành hạ bà về mặt tinh thần và vật chất. Sau này bà bị mang đến trại tẩy não Huangpu. Họ giữ bà nơi đây trong hơn một tháng.
Một sáng, bà thình lình ngã bất tỉnh. Khi gia đình bà chạy đến nhà thương, họ để ý nhân viên nhà thương bất kể đến bà. Bác sĩ đã được lệnh rằng các học viên Pháp Luân Công không được săn sóc ngay. Lúc bấy giờ, bà đang bị khó thở. Bà thở ra nhưng không hít vào được. Hai mắt bà đóng và nước mắt chảy dài trên mặt bà. Gia đình rất bất mãn và ép bác sĩ lo cho bà tức thời. Họ nói với ông rằng nếu có điều gì không may xảy ra vì bà không được săn sóc kịp thời, họ sẽ kiện ông ra tòa. Chỉ sau đó họ mới đặt một máy thở để giúp bà thở và cuối cùng đặt bà trong một phòng nhà thương.
Nhờ vào sự chăm sóc và lo lắng của gia đình bà, bà Qiu được bình phục. Nhưng sự bức hại trên bà và gia đình bà không ngừng nơi đây. Chồng bà bị buộc viết một báo cáo. Con của bà cũng bị liên lụy và bị bắt viết một tờ ‘bảo đảm’. Nhân viên từ văn phòng hưu và văn phòng cộng đồng và công lộ thường quấy rầy họ. Chúng cả gửi người đến theo dõi họ tại nhà họ. Chúng cũng theo dõi những người mà đến thăm viếng họ lúc nào và ai.
Tôi nói với mẹ tôi, “Kỳ thật, con rất rõ rằng các tin tức phát hành trên đài thông tin của chế độ đều là giả dối. Mọi người mà tỉnh táo đều biết là các tin tức phát hành đều không thật. Con khuyến khích mẹ tiếp tục tập luyện Pháp Luân Công. Nếu sức khỏe của mẹ thăng tiến, mọi điều sẽ tốt hơn. Bây giờ lạm phát, mọi người đều khó khăn kinh tế. Thuốc men rất đắt. Nếu con biết sức khỏe của mẹ và tinh thần mẹ tốt, con sẽ có thể làm việc xa nhà mà yên tâm. Nhưng con lo sợ là mẹ cũng sẽ bị bức hại như người đàn bà này.”
Mẹ tôi mỉm cười và nói, “Sau khi tập luyện Pháp Luân Công, mẹ cuối cùng hiểu được ý nghĩa thật của đời người! Con có thể sáng suốt và tốt như vậy—mẹ rất hãnh diện về con. Nhưng vẫn còn nhiều người mà không biết rằng môn tập này tuyệt diệu như vậy. Trong quá khứ, các bệnh tật của mẹ làm khổ mẹ và mẹ cảm thấy chết còn tốt hơn là sống. Mẹ phải để cho nhiều người hơn nữa biết được về môn tập luyện tuyệt diệu này để họ cũng được hưởng từ nơi đó và được cứu độ!”
Dù tôi chưa bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, trong thâm tâm tôi tôi rất biết ơn Sư phụ Lý đã giúp đỡ cho mẹ tôi lấy lại được sức khỏe. Bây giờ tôi có thể đi làm việc xa quê nhà và mẹ tôi với tâm trí yên ổn. Tôi muốn gửi lời cầu chúc tốt lành đến tất cả các học viên Pháp Luân Công và hy vọng là họ sẽ được bình yên.!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/10/25/188471.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/2/101947.html)
Đăng ngày 13-11-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản