Bài viết của một học viên trẻ ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 15-02-2013] Tôi rất biết ơn sự từ bi của Sư phụ. Nếu không có Đại Pháp của Sư phụ, gia đình tôi đã bị tan vỡ.

Dưới đây là câu chuyện của gia đình tôi.

Trở lại những năm 90, cha tôi đã bỏ nhà ra đi vì ông không thể trả hết món nợ mà ông đã vay ở quê nhà. Mẹ tôi sức khỏe rất kém, và bà tôi phải nằm liệt giường vì bệnh tật. Lúc đó, tôi còn đang đi học. Hàng xóm và người thân đều lắc đầu khi họ biết về tình cảnh của chúng tôi. Mẹ tôi là người phải chịu đựng nhiều nhất. Cả thể chất và tinh thần của bà đều suy kiệt. Bà cảm thấy đau khổ đến mức đôi lúc muốn tìm đến cái chết. Một số người thân thậm chí còn khuyên mẹ tôi li dị và tái hôn.

Vào một ngày cuối năm 1998, mẹ tôi phơi chăn bông ở ngoài trời và nhìn thấy có người đang tập khí công gần đó. Bà được cho biết đó là Pháp Luân Công và bà đã bắt đầu tìm hiểu về nó. Các học viên khác đã nhiệt tình dạy các bài công pháp và đưa cho bà một bản sao của cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Khi mẹ tôi mở trang đầu tiên và nhìn thấy ảnh của Sư phụ, bà đã xúc động trào nước mắt. Bà không đọc được tốt, vì vậy bà chờ tôi đi học về. Khi tôi vừa về đến nhà, bà háo hức nói với tôi rằng đây là cuốn sách Pháp Luân Công và bà bảo tôi dạy cho bà đọc. Tôi và mẹ bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ đó. Sau một khoảng thời gian, tất cả bốn bệnh tật mà mẹ tôi đã phải chịu đựng trong một thời gian dài đều biến mất. Cùng với sự cải thiện sức khỏe, mẹ tôi cũng được hưởng lợi tinh thần và trông giống như một người hoàn toàn mới. Tôi bị viêm xoang và nó cũng đã biến mất sau khi tôi luyện các bài công pháp Pháp Luân Công. Tôi chiểu theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và đọc sách luyện công hầu như mỗi ngày. Tâm tính của tôi đã được đề cao lên. Tôi biết tôi cần phải làm một người tốt, và làm một người tốt hơn nữa. Một lần, tôi và bạn tôi nhìn thấy 40 nhân dân tệ trên sàn nhà và bạn ấy muốn chia nó với tôi. Tôi nhớ ra mình là một học viên và không nên lấy tiền không phải của mình. Vì vậy, tôi đã khuyên bạn tôi trả lại tiền cho người chủ. Ở nhà, tôi cố gắng phụ giúp mẹ và giúp đỡ những công việc lặt vặt bất cứ khi nào tôi có thể.

Vào thời điểm đó, bà tôi đã nằm liệt giường trong nhiều năm. Miệng bà sưng lên và bị méo. Hầu như mỗi ngày, bà đều phụ thuộc vào việc truyền dịch và điều này làm tăng thêm gánh nặng lớn cho gia đình. Thật kỳ diệu, bởi vì mẹ tôi và tôi thường luyện các bài công pháp bên cạnh giường của bà và chúng tôi cho bà nghe các bài giảng của Sư phụ, miệng của bà tôi đã trở lại bình thường và bà đã không cần truyền dịch nữa. Một ngày nọ, chú tôi đến thăm và ngạc nhiên nói: “Nhìn kìa, miệng của mẹ đã không còn méo nữa.” Chúng tôi đã nhân cơ hội đó để nói với chú về Đại Pháp. Ông đánh giá cao Pháp Luân Công sau khi đọc cuốn sách.

Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, mẹ tôi và tôi đã bị bắt vì luyện công ở bên ngoài. Mặc dù chúng tôi đã nói với họ rằng chúng tôi không làm bất cứ điều gì trái pháp luật, tôi đã bắt giam trái phép và mẹ tôi đã bị gửi đến một trại lao động cưỡng bức. Chú tôi đã phải đón bà tôi về nhà chăm sóc. Khi các bác sĩ đã làm xét nghiệm cho bà tôi, họ rất ngạc nhiên và không hiểu tại sao tất cả các đốm đồi mồi trên cơ thể bà có thể biến mất. Lúc đó bà đã 96 tuổi.

Niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo’”, cha của tôi đã trở về từ cái chết

Sau khi mẹ tôi trở về từ trại lao động, cha tôi bị bệnh nặng và đã trở về nhà.

Tôi đã không gặp ông ấy trong nhiều năm. Ông ấy hụt hơi và bị phù nề nghiêm trọng. Chúng tôi đã đưa ông ấy đến bệnh viện nhưng tình trạng của ông không có dấu hiệu cải thiện sau khi điều trị y tế. Hàng xóm và người thân đều cảm thấy ông ấy không còn hy vọng nữa. Nhiều người trong số họ sợ bị lây nhiễm và không muốn đến thăm chúng tôi. Cha tôi không có bảo hiểm. Ủy ban khu phố đã lên kế hoạch kêu gọi quyên góp cho gia đình của chúng tôi.

Mẹ tôi và tôi đã không từ bỏ hy vọng, và cũng không cảm thấy thất vọng. Chúng tôi nói với cha tôi rằng ông sẽ khá hơn nếu ông chân thành niệm “Chân Thiện Nhẫn hảo” mỗi ngày. Chúng tôi cũng cho ông ấy nghe các bài giảng của Sư phụ. Một vài ngày sau đó, các chỗ sưng trong cơ thể của cha tôi bắt đầu giảm bớt. Vì vậy, nhiều mồ hôi thoát ra từ cơ thể của ông ấy, điều này làm sàn nhà trở nên ẩm ướt và hôi hám. Mẹ tôi đã không phàn nàn mà chỉ lau sạch sàn nhà mỗi ngày. Tôi cũng phụ giúp bà. Cha tôi bắt đầu khóc và ông ấy xin lỗi vì đã mang lại rắc rối cho gia đình. Chúng tôi khuyên ông ấy nên bắt đầu lại từ đầu.

Sáu tháng sau, cha tôi đã bình phục. Mẹ tôi nói với ông ấy là Đại Pháp đã cứu ông ấy. Bà đã bỏ qua quá khứ và chăm sóc ông ấy vì bà hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Cha tôi cũng nói rằng chính Đại Pháp đã đem ông trở lại với cuộc sống.

Mọi người đều ngạc nhiên về sự hồi phục thần kỳ của cha tôi. Khi họ chúc mừng chúng tôi, một số họ đã thay đổi định kiến ​​đối với Pháp Luân Công và bắt đầu chấp nhận rằng Pháp Luân Công thực sự đem lại lợi ích về sức khỏe và đạo đức cho con người. Một người hàng xóm bị bệnh trĩ nghiêm trọng và không có loại thuốc nào có hiệu quả. Cô ấy đã cố gắng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Cô ấy đã tốt hơn nhiều trong những ngày tiếp theo. Cô ấy chạy đến nhà của chúng tôi và kể với mẹ tôi về điều này. Mẹ tôi rất mừng cho cô ấy và khuyên cô ấy nên chân thành niệm thường xuyên. Người hàng xóm đó đã nói: “Bây giờ tôi niệm mỗi ngày, không phải là ngày có ngày không”.

Một lần khi tôi bị bắt cóc và bị đưa đến một trung tâm tẩy não, cảnh sát ra lệnh cho tôi viết theo “suy nghĩ”. Tôi chỉ viết duy nhất câu: “Chính Pháp Luân Đại Pháp đã cứu cả gia đình tôi. Đây hoàn toàn là sự thật.”


Bản dịch tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/25/法轮大法救我全家-263812p.html

Bản dịch tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/16/138165.html

Đăng ngày 08-04-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share