Bài viết của một học viên ở thành phố An Đạt, tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc.

[MINH HUỆ 17-11-2012] Tôi từng phải vật lộn giữa sự sống và cái chết vì một căn bệnh di truyền trong suốt 03 năm. Tôi không muốn nhớ lại những khổ cực mà mình đã phải chịu đựng trong những năm tháng đó. Lúc đó, tôi đã phải cố gắng hết sức chỉ để duy trì sự sống. Mặc dù tôi đã chịu đựng nhiều, tôi rất may mắn vì Đại Pháp đã cứu độ tôi và thay đổi cuộc đời tôi. Chính Sư phụ đã ban cho tôi một cơ hội thứ hai để sống. Mục đích của bài viết này là để nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là Pháp của vũ trụ và Sư phụ ở đây là để cứu độ con người. Pháp là siêu thường, và nếu bạn thành tâm tin vào Đại Pháp, bạn sẽ nhận được phúc báo.

Lúc mới bắt đầu, tôi đã không quý trọng Đại Pháp

Tôi bắt đầu học Pháp Luân Công vào năm 1996 khi tôi 24 tuổi. Vào thời gian đó, con gái tôi mới hai tuổi. Tôi không có cơ hội để đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân trong suốt năm đầu tập luyện bởi vì gánh nặng gia đình. Tôi biết Đại Pháp là tốt và cảm thấy sức hút của sách Đại Pháp. Khi những sách Đại Pháp và kinh văn mới được xuất bản, tôi sẽ mua chúng bất kể tôi nghèo như thế nào. Sau đó, khi con tôi lớn hơn, tôi lại cần có một công việc, và tôi đã không có thời gian học Pháp.

Khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, mặc dù tôi không tu luyện kiên định như những học viên khác, tôi biết Đại Pháp là tốt. Vì vậy tôi mang theo các tài liệu liên quan với mình và giảng chân tướng cho những người tôi gặp. Tôi cũng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong tâm mình. Vào thời gian đó, công việc khiến tôi rất bận rộn. Tôi không biết nhiều đồng tu sau khi đắc Pháp, và thậm chí tôi đã từ bỏ tập luyện. Tuy nhiên, tôi vẫn tiết kiệm được một ít tiền cho điểm sản xuất tài liệu, vì tôi thỉnh thoảng lấy tài liệu để phát cho người dân để nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Tôi nghĩ về Đại Pháp và Sư phụ trong khi bị bệnh

Vào tháng 03 năm 2010, tôi bị phát hiện mắc bệnh di truyền có tên xơ gan cổ trướng. Mẹ tôi, chú tôi, và ba người cô của tôi đã chết vì căn bệnh này. Người già nhất chết ở tuổi 40. Hai trong ba đứa con của người cô lớn tuổi nhất đã mắc bệnh này, và một trong số họ đã qua đời. Những người cô còn lại cũng có vài đứa con bị xơ gan cổ trướng. Trong gia đình tôi, chị và anh tôi cũng bị bệnh này. Toàn bộ gia đình tôi khá được để ý trong khu phố vì đều mắc căn bệnh này. Không ai muốn cưới một người trong gia đình tôi. Tài chính của chúng tôi rất tốt, nhưng sẽ là rất khó để đề cập đến căn bệnh này trước những người khác.

Tôi biết sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp và nghĩ về Sư phụ và Đại Pháp trong trường hợp này. Vì vậy, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công một lần nữa trong nỗ lực trị bệnh của mình. Thời gian đó tôi rất nghiêm túc trong tu luyện. Bốn học viên khác và tôi học Pháp cùng nhau mỗi ngày. Sau khoảng ba tuần, bệnh của tôi trở nên tệ hơn. Bụng tôi ngày càng phình ra, và tôi không thể tĩnh tâm để học Pháp. Nghiệp tư tưởng và nghiệp lực từ tổ tiên đã can nhiễu vào mọi khía cạnh trong đời sống của tôi. Vào thời gian đó, tôi không biết nhìn vào bên trong. Tôi có nhiều tư tưởng người thường. Tôi nghe từ các học viên rằng nhiều học viên cần giúp đỡ trong việc làm tài liệu Đại Pháp. Vì vậy tôi suy nghĩ về việc in tài liệu cho chính mình. Tôi đã lấy nhiều tài liệu từ các học viên khác trong những năm qua, tại sao tôi không làm một ít cho mình nhỉ? Vì vậy, tôi đã mua một máy tính và một máy in. Chồng tôi giúp tôi tải xuống và in ra các tài liệu. Tôi phát tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp vào buổi tối, vì tôi không dám làm vào ban ngày. Tôi sợ rằng mọi người thấy tôi xuất hiện với sự đau ốm sẽ nghĩ không tốt về Pháp Luân Đại Pháp.

Cận kề cái chết do chấp trước

Tôi bắt đầu học Đại Pháp với chấp trước vào việc chữa bệnh. Tôi đã không làm đúng trong việc sản xuất tài liệu. Bệnh của tôi đã không trở nên tốt hơn, thay vào đó, lại tệ hơn. Tôi không thể ngủ vào ban đêm. Tôi cao 1,65m và cân nặng bình thường nên là 60kg, nhưng khi bệnh tình rất xấu, cân nặng của tôi đã vượt trên 100 kg. Bụng tôi trông rất đáng sợ và tôi chỉ có thể ngủ trong tư thế ngồi.

Một ngày, bố chồng của tôi rời khỏi nhà và quên mang theo khóa cửa. Cô Triệu từ tầng trên đi xuống và nhìn thấy tôi. Cô la lớn lên khi cô trông thấy tôi: “Làm thế nào chị có thể như thế này được kể  từ lần cuối tôi nhìn thấy chị vài tháng trước? Tiểu Hồng, nếu chị không đủ tiền, tôi có thể giúp.” Tôi yếu ớt đáp lời cô: “Đừng lo lắng. Bây giờ, tôi đang học Pháp Luân Đại Pháp. Đó chỉ là một quá trình tiêu nghiệp từ cơ thể tôi. Tôi sẽ ổn cả trong vài ngày.” Cô Triệu khá lo lắng và khăng khăng cho chúng tôi mượn tiền và liên lạc với bệnh viện mặc dù chúng tôi đã từ chối sự giúp đỡ của cô. Sau đó, tất cả hàng xóm của tôi biết rằng tôi bị bệnh và họ nghĩ rằng tôi sẽ chết.

Một hôm, một học viên đến thăm tôi. Cô ấy rất sốc khi vừa nhìn thấy tôi. Chồng tôi và con trai cô làm việc cùng nhau ở một nơi xa nhà. Cô ấy kể cho con trai cô về hoàn cảnh của tôi. Sau đó chồng tôi nghe về điều đó, anh ấy gọi cho chị tôi và anh trai. Chị tôi đến thăm tôi và chúng tôi đã cùng nhau khóc. Vì tôi không học Pháp đủ sâu và lại nghe học viên kia nói, tôi đã đến Chi nhánh thứ hai của Bệnh viện Y Đại học Cáp Nhĩ Tân. Tôi ở lại bệnh viện khoảng một tháng và tiêu tốn khoảng 30.000 nhân dân tệ. Tuy nhiên, sau khi tôi trở về từ bệnh viện, tôi đã không khá hơn chút nào. Vì vậy, tôi lại đến Bệnh viện Đại Khánh số 2 và ở đó trong 08 ngày. Tôi mua thuốc cho một tháng và chi phí hết 10.000 tệ. Gia đình tôi không giàu có. Điều đó làm tình hình tài chính tệ thêm. Bây giờ chúng tôi đã có một khoản nợ lớn. Chồng tôi làm việc xa nhà và con tôi thì đi học, chỉ còn lại bố chồng và tôi ở nhà. Bố chồng tôi cũng là một học viên. Từ khi không có ai có thể giúp tôi tiêm thuốc, tôi đã đến nhà bố mình, và anh trai tôi giúp tôi tiêm thuốc. Gia đình tôi đã tìm kiếm tất cả các loại thuốc cho tôi, kể cả các bài thuốc cổ truyền. Tôi đã thử sáu loại thuốc cổ truyền, nhưng tôi vẫn không khá hơn chút nào. Bởi vậy, tôi đã đầu hàng trước số phận.

Quan niệm của tôi chuyển biến

Vào ngày 01 tháng 10 năm 2010, chị gái tôi đến thăm tôi vào kỳ nghỉ của chị. Chị mang cho tôi một số bản sao của Tuần báo Minh Huệ. Khi tôi đọc những bài viết, tôi cảm thấy tất cả chúng được chuẩn bị riêng cho tôi. Tôi thấy các học viên đang nói về tôi. Tôi đã lập tức đọc xong tất cả các bài báo. Tôi nhận ra rằng học viên Đại Pháp không nên dùng thuốc. Những điều mà các học viên nói đều đúng. Tôi là một học viên. Tôi đang đi trên con đường thành Thần khi tôi bắt đầu tu luyện. Một người thường có thể chữa bệnh cho một vị Thần như thế nào? Một vị Thần sẽ không bị bệnh. Kể từ đó, tôi quyết định không dùng bất kỳ loại thuốc nào nữa. Khi tôi quay về sống với gia đình, tất cả họ hàng mua cho tôi thức ăn và đồ uống. Họ nói chuyện với tôi và chăm sóc tôi. Họ biết rằng những ngày còn lại của tôi không còn nhiều và khuyên bảo tôi sống vui vẻ với thời gian còn lại của mình nhiều nhất có thể. Tuy nhiên, khi tôi dừng dùng thuốc, tất cả họ đã thay đổi thái độ. Họ không tin tôi. Bố tôi nói: “Bố sẽ mua một con lợn cho bữa tối nếu Đại Pháp có thể chữa khỏi cho con.” Thời gian đó, niềm tin của tôi không dao động cho dù họ nói bất kể điều gì. Một lần khi tôi đang ôm bánh xe, tôi đột nhiên tĩnh lại. Tôi không biết tại sao tôi lại muốn khóc. Tôi khóc trong một thời gian dài, nhưng tôi không biết lý do. Bây giờ, tôi nhận ra rằng đó là vì tôi đã nhìn thấy quá trình Sư phụ chịu đựng khổ nạn thay cho học viên.

Vào ngày 23 tháng 10 năm 2010, tôi quay trở về nhà. Khi tôi ở đây, gia đình tôi rất buồn, đặc biệt là bố tôi, chú tôi và cô tôi. Họ bảo chồng tôi chuẩn bị đám tang và mua quần áo đẹp cho tôi. Tôi đã nghe nói rằng họ đã khóc khi tôi rời đi và sau đó quay lại nhà họ.

 

Ảnh 1:       Ảnh 2: 

 

Chú thích: Ảnh của chân cô ấy. Cô không cung cấp hình ảnh triệu chứng khủng khiếp của bệnh vì bụng cô rất to và rất dễ sợ khi nhìn. Nó có vẻ như sẽ nổ tung nếu chạm vào. Không một ai nghĩ cô ấy sẽ thành công. Cô đã đi trên con đường cứu độ chúng sinh với cái chân như thế.

Đại Pháp chữa lành bệnh di truyền

Ngay sau khi tôi quay về nhà, nhiều học viên khác đến và phát chính niệm cùng nhau hướng về phía tôi. Họ đã làm điều đó trong nhiều tháng. Họ hướng dẫn tôi nhìn vào trong và tu luyện bản thân thông qua học Pháp. Một ngày, tôi cảm thấy tôi không được khỏe khi tôi ho suốt đêm sau khi uống nước. Tôi đã ho trong bốn giờ đồng hồ. Tôi bị hen và không thể nói chuyện. Tôi cũng gặp khó khăn trong việc di chuyển nhiều. Bụng tôi quá to so với cơ thể. Tôi đã đặt một cái gối trên hai chân để giữ nó. Tôi không nghĩ về bệnh của mình, mà chỉ nghĩ về Đại Pháp. Bây giờ, tôi đã có thể sử dụng thời gian hạn hẹp của mình để học nhiều nhất khi tôi có thể. Vì vậy, tôi dành nhiều thời gian học Pháp, luyện các bài công pháp, và phát chính niệm. Tôi nhìn vào trong và loại bỏ các chấp trước và tư tưởng mà tôi không nên có. Mặc dù tôi không thể đứng, tôi luyện các bài động công nhờ dựa vào đồ đạc và luyện bài tĩnh công thiền định bằng cách dựa vào giường. Không kể có khó khăn như thế nào, tôi không bao giờ từ bỏ. Tôi không bao giờ nằm xuống để ngủ giống một người bình thường. Tôi đặt một cái ghế gần giường và nằm xuống cái ghế nếu tôi cần nghỉ ngơi.

Một buổi tối khi tôi đang nằm trên ghế, tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ, tôi đang ở trong một cái cũi sắt với hai người khác, một người cao và một người lùn. Cánh cửa đột nhiên mở, vì vậy chúng tôi ra ngoài. Tôi là người thứ hai ra ngoài. Khi tôi thức giấc, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cứu tôi.

Vào tháng 08 năm 2011, tôi nghe rằng một con quỷ tà ác bên trong ĐCSTQ đã chết. Rất nhiều người đốt pháo hoa và chồng tôi dẫn tôi ra ngoài trên chiếc xe đạp để tham gia cùng họ. Chồng tôi đã giúp tôi khi tôi xuống cầu thang để ra ngoài, nhưng khi quay trở về tôi có thể tự mình lên cầu thang! Từ đó, bụng tôi càng ngày càng nhỏ hơn. Vào tháng 11, chất lỏng trong bụng tôi di chuyển xuống chân và ra ngoài bàn chân. Bây giờ bụng tôi có kích cỡ bình thường, nhưng vẫn có khoảng 1 lít nước chảy ra khỏi chân tôi mỗi buổi tối. Vì vậy tôi không thể đặt chân lên giường. Với đôi chân như thế, thật là khó khăn để ra ngoài giảng chân tướng. Một ngày tôi ra ngoài để phát và dán tờ rơi. Sau một giờ, đôi dép của tôi đã ẩm ướt và tôi không thể di chuyển chân của mình.

Quay về cuộc sống mới và hoàn thành thệ ước

Trong suốt năm qua, gia đình tôi thường đến thăm tôi. Họ đã chứng kiến sự tuyệt vời của Đại  Pháp. Họ đã thoái ĐCSTQ và giúp tôi truyền rộng thông tin của Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày khác, bố tôi đến thăm, và tôi vẫn nhớ lời hứa mà ông đã hứa với tôi. Tôi hỏi ông xem ông còn nhớ nó không. Ông nói: “Chắc chắn rồi! Bố sẽ mua một con lợn ngay khi bố về nhà!” Tôi bảo ông: “Bố, quên điều đó đi. Con gái bố là một học viên. Học viên thì không sát sinh. Bố có thể cho con tiền để cứu người thay vì mua một con lợn để quay.” Bố tôi nói: “Con cần bao nhiêu?” “Một trăm tệ là đủ” tôi trả lời. Bố tôi đã ủng hộ tiền cho điểm sản xuất tài liệu.

Tôi muốn dùng trải nghiệm của chính mình để chứng thực Đại Pháp là siêu thường. Tất cả những người biết tôi xem tôi như một điều kỳ diệu. Sư phụ, xin Ngài đừng lo lắng. Con biết rằng cuộc sống của con được ban cho bởi Sư phụ và con sẽ ghi nhớ thệ ước của mình. Con sẽ tiếp tục trên con đường Chính Pháp và làm ba việc tốt. Con sẽ không phụ lòng từ bi cứu độ của Sư phụ đối với chúng sinh, không để chúng sinh rớt xuống. Con sẽ trở thành một đệ tử chân chính trong thời kỳ Chính  Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/7/5/坚定的信师信法战胜家族病的经历-259755.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/11/136236.html

Đăng ngày 02-04-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share