Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-11-2012]
“Đối với tôi, việc tu luyện tinh tấn rất khó khăn vì tôi bị mù chữ. Tôi có thể học các bài công pháp, nhưng tôi không thể đọc được các bài giảng của Sư phụ. Có một ngày tôi nghĩ: “Nếu con được học hành, thì con đã có thể đọc được các sách của Sư phụ và tham gia nhóm học Pháp. Sư phụ, xin hãy giúp con!” Sau khi có ý niệm đó, tôi đi ngủ. Đột nhiên tôi cảm thấy có gì nổ vỡ giữa hai lông mày tôi. Hai ngày sau, khi tôi đang ngồi nghỉ, tôi thấy một con ngựa màu đỏ, cao lớn chạy về phía tôi. Nó đá vào giữa hai lông mày tôi và bỏ đi. Cảm giác thật là đau và dường như đầu của tôi bị chẻ đôi. Từ đó, tôi đã có thể đọc được. Nếu có chữ nào tôi không đọc được, tôi sẽ nhớ nó sau khi tôi hỏi người khác. Đến nay tôi đã có thể tham dự nhóm học Pháp để đọc sách và học Pháp. Mất một thời gian tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi.”
– Trích từ tác giả –
Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã 75 tuổi tại một vùng nông thôn Trung Quốc. Tôi chưa bao giờ được đi học và đây là lần đầu tiên tôi tham dự một Pháp hội.
Biết đến Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu tu luyện
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó không đủ ăn đủ mặc. Thay vì lớn lên thành một cô gái dịu dàng, tôi trở thành một cô gái tinh nghịch và tôi có trách nhiệm phải làm tất cả các việc vặt trong nhà. Sau khi tôi lập gia đình, cuộc sống trở nên càng khó khăn hơn vì [những chính sách của] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và tôi mắc phải nhiều bệnh tật. Tôi đã tìm mọi cách để “chữa bệnh” nhưng không hề có chút thuyên giảm.
Vào dịp Tết Nguyên đán năm 1999, một người bạn đưa tôi đến nhà bạn của cô ấy và tôi thấy nhiều người ở đó đang luyện tập một vài bài tập. Tôi cũng tập theo những không biết gì về nó. Sau đó có người nói với tôi đó là pháp môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi quyết định bắt đầu tu luyện theo pháp môn này.
Sức khoẻ của tôi dần dần bình phục, và tôi nghĩ rằng môn khí công này quả thật là tốt, vì thế tôi nói với các con tôi về điều này. Một vài cháu tu luyện rất tinh tấn và một số thì chỉ tu tâm tính mà không luyện công. Tuy nhiên, tất cả các con của tôi đều cố gắng trở thành người tốt.
Đại đa số con và cháu của tôi hiện nay đều tu luyện Pháp Luân Công. Vào ngày sinh nhật của chồng tôi, ông ấy nói với tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc: “Trong tương lai, bất cứ khi nào chúng ta gặp phải những điều không tốt, mọi người hãy nhớ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’” Tất cả các con trai của tôi đều đồng ý: “Vâng, Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Đại Pháp ban cho chúng ta trí huệ, Sư phụ bảo hộ học viên
Đối với tôi, việc tu luyện tinh tấn rất khó khăn vì tôi bị mù chữ. Tôi có thể học các bài công pháp, nhưng tôi không thể đọc được các bài giảng của Sư phụ. Có một ngày tôi nghĩ: “Nếu con được học hành, thì con đã có thể đọc được các sách của Sư phụ và tham gia nhóm học Pháp. Sư phụ, xin hãy giúp con!” Sau khi có ý niệm đó, tôi đi ngủ. Đột nhiên tôi cảm thấy có gì nổ vỡ giữa hai lông mày tôi. Hai ngày sau, khi tôi đang ngồi nghỉ, tôi thấy một con ngựa màu đỏ, cao lớn chạy về phía tôi. Nó đá vào giữa hai lông mày tôi và bỏ đi. Cảm giác thật là đau và dường như đầu của tôi bị chẻ đôi. Từ đó, tôi đã có thể đọc được. Nếu có chữ nào tôi không đọc được, tôi sẽ nhớ nó sau khi tôi hỏi người khác. Đến nay tôi đã có thể tham dự nhóm học Pháp để đọc sách và học Pháp. Mất một thời gian tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi. Tuy nhiên, phép màu này đã tác động đến những người xung quanh tôi và giúp tôi tăng cường tín tâm vững chắc với Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ.
Nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi trở thành một người có giáo dục. Tôi có thể đọc sách như những người khác, không có chút khó khăn nào. Tôi thường chép lại các sách và các tài liệu [Đại Pháp], bao gồm cả Hồng Ngâm, và gửi chúng cho các học viên nào mà không có sách Đại Pháp.
Biết ơn Sư phụ
Tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp khi tôi khoảng 60 tuổi. Sư phụ đã tịnh hoá thân thể của tôi, và nghiệp lực của tôi vẫn tiếp tục đang được tiêu trừ nhờ tín tâm mạnh mẽ của tôi đối với Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Tôi có chính niệm mạnh mẽ, nhưng vì tuổi tác của tôi, tôi đã tồn trữ nhiều nghiệp lực hơn những người quanh tôi, và tôi phải tu luyện tinh tấn hơn để loại trừ nó.
Một tháng sau khi tu luyện tôi đã trở thành một người khỏe mạnh. Tuy nhiên tôi vẫn có một khối u trên chân của tôi, điều này đã cản trở không cho tôi đi nhanh được. Tôi nghĩ rằng tôi đang được tiêu trừ nghiệp lực nhưng không hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Lúc đó, tôi đi tham dự một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp. Một học viên thấy chân của tôi và hỏi xem có chuyện gì. Sau khi tôi giải thích về nó, cô ấy nói với tôi: “Chính là Sư phụ đang tiêu trừ nghiệp lực cho bác, nếu không, ở tuổi của bác, bác có thể đã bị liệt.” Sau khi nghe điều này, tôi đã nhận ra những lợi ích mà tôi được hưởng được từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cảm tạ Sư phụ. Đó là lúc mà tôi biết rằng Sư phụ đã luôn luôn coi sóc tôi. Chỉ hai ngày sau kỳ Pháp hội, khối u đã biến mất.
Cũng có những lần khác khi tôi chịu nghiệp bệnh, và đôi khi phải mất một thời gian sau mới hiểu ra. Nhưng sau khi đọc bài “Nghiệp bệnh” trong “Tinh tấn Yếu chỉ”, tôi thật sự hiểu rằng đó là tôi đang trải qua quá trình tiêu trừ nghiệp lực, mà đó thực chất là điều tốt. Kể từ đó, tôi đơn thuần là thừa nhận việc tiêu trừ nghiệp lực, và không còn lo lắng nữa.
Tôi cũng trải qua khảo nghiệm sinh tử. Có những thành viên gia đình tôi không phải là học viên, đặc biệt là con gái tôi, sợ rằng tôi sẽ bị chết trong quá trình tiêu trừ nghiệp lực gần đây nhất. Nhưng tôi đã giữ Pháp trong tâm và nhớ những lời Sư phụ giảng:
“Nếu có thể buông bỏ sinh tử thì chư vị sẽ là Thần, còn nếu không buông bỏ được sinh tử thì chư vị chỉ là người, đây là điểm khác biệt.” (Giảng Pháp tại thành phố New York – Những bải giảng Pháp tại Mỹ Quốc) (tạm dịch)
Cho dù tôi đang trải qua quá trình tiêu trừ nghiệp lực nào đi nữa, tôi không bao giờ ngừng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng làm những công việc nhà, kể cả việc khuân vác những đồ nặng, đẩy xe, và làm công việc đồng áng. Mặc dù đã 70 tuổi, tôi không bao giờ nghĩ rằng người khác cần phải chăm sóc cho tôi, và tôi làm việc còn chăm chỉ hơn những người trẻ tuổi. Thậm chí tiêu trừ nghiệp lực trong thời gian dài cũng không ngăn được tôi làm những điều mà tôi cần làm.
Đệ tử Đại Pháp đồng lòng trợ Sư Chính Pháp
Tôi đã hưởng nhiều lợi ích từ Pháp Luân Đại Pháp, cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi được khai mở trí huệ và đến nay đã hiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Vì thế, khi Đại Pháp bị bức hại và Sư phụ bị mạ lị, tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp không chút ngần ngại. Cho dù trong bất kể mùa nào hay thời tiết ra sao, tôi đều phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp cùng các học viên khác. Chúng tôi đi đến những vùng núi phía Tây và vùng đồng bằng phía Đông, kể cả tất cả những thành phố và vùng nông thôn, và trải nghiệm được nhiều phép màu.
Có một đêm khi trời đổ tuyết, học viên A, B và tôi mang tài liệu Pháp Luân Đại Pháp đến vùng nông thôn lân cận. Chúng tôi đang bàn bạc các bước hành động thì [đột nhiên] đèn của cả làng đó tắt hết. Điều này rất thuận tiện cho chúng tôi, và chúng tôi cảm ơn Sư phụ. Chúng tôi dùng đèn pin của mình và hoàn thành mọi việc chỉ trong mười phút. Sau đó, tất cả đèn lại nhất loạt sáng lên. Chúng tôi lại cảm ơn Sư phụ một lần nữa. Khi phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp tại vùng nông thôn, chúng tôi cũng trải nghiệm nhiều phép phàu. Chúng tôi thường thường bị lạc đường, nhưng Sư phụ đã chỉ dẫn chúng tôi đi theo con đường đúng. Nó cũng giống như một bài thơ Trung Hoa viết: “Núi non trùng trùng, sông suối điệp điệp, đừng nao núng, sẽ có lối thoát.”
Sư phụ giảng:
“Phản bức hại của các đệ tử Đại Pháp là hình thức bên ngoài, thực chất là đang cứu con người, cứu chúng sinh.” (Thuyết minh)
Thời gian trôi qua, dần dần môi trường đã thay đổi và, với điều đó thì chúng tôi đã làm như thế nào. Lúc ban đầu chúng tôi lặng lẽ phân phát tài liệu Đại Pháp vào ban đêm, nhưng bây giờ chúng tôi phân phát chúng một cách công khai ngay cả ban ngày. Số người được nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp càng ngày càng gia tăng. Hầu như tất cả các vị lãnh đạo trong làng chúng tôi đều có nhận định tốt về Pháp Luân Đại Pháp. Nếu bất cứ người nào nghe nói các nhân viên Phòng 610 đến, họ đều báo cho chúng tôi và bảo chúng tôi cất các tài liệu Đại Pháp.
Nhân viên Phòng 610 có một lần đến tìm một học viên. Vị lãnh đạo làng tôi đưa họ đến một nhà khác và đề nghị họ ngồi xuống và uống nước. Sau đó, ông ấy đã báo cho người học viên này. Những vị lãnh đạo [trong làng] biết chân tướng [về Pháp Luân Đại Pháp] hiện nay đều bảo vệ chúng tôi.
Trải qua bị bắt và bị can nhiễu
Vào tháng 07 năm 2010, có người tố cáo tôi và tôi bị bắt giữ trái phép. Họ đưa tôi vào đồn công an và bị thẩm vấn. Tôi từ chối không nói một lời nào hay ký giấy tờ gi trong vòng mười ngày. Sau đó, huyết áp của tôi trở nên thất thường và người ta phải đưa tôi vào bệnh viện. Họ tiêm cho tôi những loại thuốc lạ và không chịu thả tôi về. Khoảng một tháng sau, tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ, nói rằng tôi muốn rời bệnh viện và về nhà. Sau đó tôi được thả tự do. Công an theo dõi và sách nhiễu tôi sau khi tôi về nhà. Chúng ta là những người tu luyện và biết rằng những khảo nghiệm này giúp chúng ta thưởng thành hơn.
Gia đình tôi được chọn để chứng thực Đại Pháp
Gia đình tôi rất đông, và rất nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các con của tôi đều đến tuổi lập gia đình và tất cả chúng đều muốn lập gia đình với các học viên khác.
Cháu nội tôi lập gia đình với một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cháu nói với mọi người: “Chồng tôi nhất định sẽ phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Sau đó, khi cháu biết rằng tôi đã bị mất nhiều sách Pháp Luân Đại Pháp khi tôi bị bắt giữ 12 năm trước, cháu đã đưa cho toàn bộ sách của mình. Tôi nói: “Thế này thì cháu không còn quyển nào cả.” Cháu trả lời: “Cháu có thể đọc từ máy tính. Bà nội cần sách để đọc hơn!”
Khi thành viên mới này của gia đình tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, cháu đã gặp một nữ công an mặc thường phục, người công an này nói: “Tôi bắt các học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Cháu dâu của tôi phát chính niệm để cứu cô ấy, nhưng người công an lại muốn nhận tiền thưởng nhờ bắt được một học viên. Người công an bắt cháu dâu tôi và nói: “Tại sao Sư phụ cô không cứu cô?” Cháu dâu tôi nói: “Sư phụ tôi chắc chắn sẽ cứu tôi.” Trong khi người công an đợi nhận tiền thưởng tại đồn công an, thì người ta bảo cô ta: “Thả cô ấy ra.” Mọi người đã nghe được câu chuyện này. Họ đã thấy được sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp.
Ngày nào Chính Pháp chưa kết thúc, con đường tu luyện của tôi còn chưa chấm dứt. Tôi phải theo kịp Sư phụ và không bao giờ buông lơi. Sư phụ giảng:
“… vậy nên mới nói cứ tu luyện như thủa đầu, tất thành chính quả.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2009)
Chúng ta phải tinh tấn hơn và tận dụng thời gian để cứu người. Sư phụ cũng giảng:
“Việc cứu độ chúng sinh mà không làm, thì chư vị không hoàn thành trách nhiệm đệ tử Đại Pháp của chư vị, tu luyện của chư vị sẽ tương đương như bằng không; bởi vì để chư vị làm đệ tử Đại Pháp không phải là vì để viên mãn cá nhân của chư vị, mà là [vì] sứ mệnh trọng đại mang trên thân.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế Washington DC 2009)
Tôi sẽ bước đi thật vững vàng trên con đường Sư phụ an bài và không bao giờ ngừng cứu độ chúng sinh.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/30/明慧法会–农村老妇证实大法-264108.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/25/137243.html
Đăng ngày 23-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.