Bài viết của Tử Vi, một học viên ở tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 14-11-2012] Con xin kính chào Sư phụ! Kính chào các đồng tu!
Tôi là một kiến trúc sư. Gia đình tôi có ba người. Con trai tôi đang học trung học. Do tôi phải làm việc tám tiếng một ngày, tôi cố gắng tận dụng tối đa thời gian để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại khi tôi đang trên đường đi làm hoặc trở về nhà sau giờ làm việc, trong giờ ăn trưa và vào các ngày cuối tuần.
1. Giảng chân tướng trên đường đi làm hoặc sau khi rời khỏi công sở
Tuyến xe buýt từ nhà tôi sẽ dừng vài trạm trước khi đến chỗ làm của tôi. Tôi cứu người trong khi đang đợi xe buýt hoặc đi bộ trên phố. Tôi thường gặp nhiều người có tiền duyên và đưa cho họ đĩa DVD Thần Vận hoặc nói với họ về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.
Một lần, trên đường đi làm tôi gặp một nhân viên lao công quét đường phố. Tôi muốn đưa cho ông ấy các tài liệu giảng chân tướng. Có ai ngờ ông ấy đã bỏ chạy và nhảy qua lan can phân tách lối dành cho người đi bộ và lòng đường mà không nhìn gì cả. Ông ấy hét lên: “Tôi không thích Pháp Luân Công!”
Sư phụ giảng:
“Làm bất kể chuyện gì, là có thuỷ có chung, hãy làm nó cho tốt, cứu người thì phải cứu họ cho xong. Bày trước mặt chư vị, không có lựa chọn, cứu người mà chư vị có lựa chọn thì là sai.” (Thế nào là Đệ tử Đại Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011)
Khi đọc đến đây, tôi nhận ra rằng tôi không nên động tâm vì thái độ của ông ấy. Tôi biết tôi sẽ gặp lại ông ấy vì ông thường quét đoạn đường này. Mỗi khi nhìn thấy ông, tôi phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác ngăn cản ông biết sự thật về Pháp Luân Công. Ban đầu, khi nhìn thấy tôi, ông ấy không thân thiện và quay mặt đi. Sau đó, tôi chào và cười với ông như một người bạn cũ. Tôi nói: “Thật là vui khi lại được gặp ông!” Lần này, ông ấy không tránh mặt tôi nữa và miễn cưỡng đáp lại lời chào. Một lần tôi nhìn vào lưng ông ấy và phát chính niệm. Thật may mắn, ông quay đầu lại và chúng tôi nhìn thấy nhau. Tôi cười và gật đầu. Ông ấy mỉm cười với tôi một cách thân thiện.
Vào một trưa mùa hè, tôi nhìn thấy ông ấy đang ngồi nghỉ dưới một bóng cây. Tôi đi tới, chào hỏi và tán gẫu với ông. Ông nói ông không tin gì cả và rằng cuộc sống chỉ là sự chịu đựng những khó khăn. Ông đã về nông thôn và sau đó trở lại thành phố làm việc trong một nhà máy. Ông đã bị sa thải. Giờ đây ông làm công việc quét đường. Suốt năm năm, ông không được trả lương hưu. Tôi nói: “Đây chẳng phải là hậu quả của những việc làm của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sao?” Tôi nói chuyện thời sự với ông và nói rằng ĐCSTQ đã mổ cướp nội tạng từ những người đang sống. Ông ấy đã nguyền rủa ĐCSTQ.
Tôi nói với ông rằng Pháp Luân Công dạy Chân – Thiện – Nhẫn, những nguyên lý duy trì đạo đức. “Các vị Thần sẽ bảo vệ ông trước thiên tai hoặc thảm họa do con người gây ra nếu ông sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và không liên quan đến ĐCSTQ.” Ông ấy nói: “Tôi có thể làm theo Chân và Thiện, nhưng tôi không thể Nhẫn được.” Tôi giải thích cho ông bằng những hiểu biết mà tôi có được từ cuộc sống gia đình tôi. Tôi đã lùi bước khi nảy sinh mâu thuẫn về chuyện nhà cửa với gia đình nhà chồng. Khi đó, chúng tôi phải thuê một nơi để ở, nhưng giờ đây thì chúng tôi đã có nhà của riêng mình. Không khí gia đình chúng tôi luôn đầm ấm và hòa thuận. Ông nói: “Nhẫn như vậy thật là tốt. Niềm tin này là tốt.”
Ông ấy hỏi tôi: “Vài phụ nữ lớn tuổi hơn bảo tôi thoái Đảng. Cô là người có văn hóa cao. Tại sao cô cũng nói với tôi điều đó.” Tôi nói với ông rằng khoa học và tôn giáo có sự mâu thuẫn với nhau. Các nhà khoa học lớn tin vào Thần. Ông nói ông không phải là thành viên cũng như không tin vào ĐCSTQ. Từ lâu ông không còn là thành viên của các tổ chức Đoàn Thanh niên của ĐCSTQ và cũng không hiểu vì sao cần phải thoái khỏi các tổ chức này. Ông rất cảm ơn tôi vì đã giải thích cho ông. Tôi phải đi làm. Tôi nói: “Lần sau, chúng ta sẽ nói về điều đó. Hãy làm việc của ông đi. Rồi ông sẽ hiểu.” Tôi băn khoăn không hiểu điều gì đã kéo ông lại. Tôi nghĩ là vì ông tin vào thuyết vô thần. Ông không hiểu được sự nguy hiểm của việc thệ nguyện sẽ cống hiến sinh mệnh cho ĐCSTQ khi còn trẻ cũng như sự cần thiết phải hủy bỏ lời thề độc đó.
Sau đó, với trí huệ do Đại Pháp ban cho, tôi đã vượt qua một kỳ thi chuyên ngành rất khó. Lương của tôi tăng hàng trăm Tệ một năm. Các đồng nghiệp của tôi muốn có một bữa tiệc ngọt để chúc mừng. Tôi đến siêu thị và mua sô cô la cho mọi người. Trên đường về, tôi tình cờ gặp người quét đường. Ông chạy tới và chào tôi. Tôi đưa ông ấy vài thỏi sô cô la. Ông rất mừng cho tôi. Tôi nói: “ĐCSTQ đã lừa dối ông, và ông không dám tin vào điều gì cả, nhưng mà ông vẫn tin vào thuyết vô thần do ĐCSTQ tuyên truyền. Điều đó thật không may mắn cho ông. Các học viên đã nói với ông sự thật về Pháp Luân Công và cuộc bức hại bởi vì chúng tôi coi trọng các sinh mệnh. Tất cả chúng sinh đều đáng quý như nhau dù người đó giàu hay nghèo, nổi tiếng hay không. Đừng tự hạ thấp mình. Sẽ chẳng mất gì nếu ông từ bỏ lời thề độc với ĐCSTQ và đó chính là sự bảo đảm chắc chắn nhất mà ông có được. Ông phải trân quý cuộc sống của mình. Dù ông không tin vào Thần thì ông cũng biết rằng ĐCSTQ đã mổ cướp nội tạng từ người sống. Nếu là người có lương tâm và muốn cứu mình, ông không nên liên quan tới ĐCSTQ. Chúng tôi sợ rằng ông sẽ gặp phải thảm họa khi trời diệt ĐCSTQ.” Ông ấy nói với tôi ông họ Vương. Ông từng là thành viên của Đội Thiếu niên Tiền phong, một trong những tổ chức của ĐCSTQ, và ông đồng ý thoái khỏi nó. Tôi giúp ông ấy tìm một bí danh. Ông cười và rất vui vẻ. Tôi cũng mừng cho ông, bởi cuối cùng thì sinh mệnh quý giá này đã được cứu.
2. Cứu độ chúng sinh trong giờ ăn trưa
Tôi cố gắng sống theo nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi là người có trách nhiệm với công việc. Tôi nắm vững kiến thức chuyên môn trong lĩnh vực của mình. Tôi giúp đỡ những người khác. Công việc của tôi khá bận rộn và có tính thời vụ, chẳng hạn, [thường là bận] vào mùa xuân. Khi có dự án, tôi thường tạo điều kiện cho các đồng nghiệp trẻ có cơ hội tích lũy kinh nghiệm và để họ làm những việc phù hợp với khả năng. Tôi làm những việc họ không thể làm. Cuối cùng, tôi giúp họ kiểm tra lại toàn bộ dự án. Theo cách này, họ có thể làm việc và kiếm được nhiều thù lao hơn. Họ rất là hạnh phúc. Lương cơ bản của tôi là đã đủ rồi, vì vậy nếu tôi có một khoản thù lao thấp hơn cũng không vấn đề gì. Bằng cách đó tôi có nhiều thời gian hơn để cứu độ chúng sinh.
Tôi được nghỉ khoảng một tiếng để ăn trưa. Tôi học cách sử dụng điện thoại thông minh để gửi tin nhắn MMS cho từng nhóm người. Vì thế tôi có thể giảng chân tướng cho nhiều người hơn. Vào giờ ăn trưa, tôi lên một xe buýt và sử dụng vài thẻ điện thoại khác nhau để gửi các tin nhắn giảng chân tướng. Tôi dùng cách này để đảm bảo an toàn, bởi vì người gửi tin sẽ không thể bị phát hiện. Với bốn chiếc thẻ tôi có thể gửi tin nhắn trong 15 phút và sau đó thì tôi tháo pin ra khỏi điện thoại, cũng vì mục đích đảm bảo an toàn. Sau đó tôi tìm một khu chung cư để phát các tài liệu và dán áp phích giảng chân tướng. Sau khi hoàn thành các công việc này, tôi sẽ không còn nhiều thời gian. Tôi đi xe buýt quay lại văn phòng và ăn qua quýt cái gì đó. Thời gian nghỉ trưa là rất ít nhưng tôi tận dụng nó một cách tối đa.
Tôi thường viết thư giảng chân tướng. Trong lúc ngồi trên xe buýt gửi tin nhắn MMS, tôi sẽ dừng lại để gửi thư nếu tôi nhìn thấy một bưu điện. Tôi sẽ gửi một bức thư khác tại bưu điện tiếp theo mà tôi thấy. Tôi có thể dễ dàng tìm kiếm thông tin liên lạc qua Internet, ghi địa chỉ lên bì thư, và dán tem trong khi đang làm việc. Tôi in các thư giảng chân tướng và làm các đĩa CD giảng chân tướng khi tôi ở nhà vào buổi tối.
Tôi viết thư cho những người làm việc với tôi, gia đình của họ, các bạn học cũ của tôi, thầy cô giáo của con trai, bạn bè cùng lớp của con và gia đình họ, và những người khác. Mỗi ngày tôi tìm kiếm các thông tin mới trên Minh Huệ Net và thu thập thông tin trên Internet. Tôi muốn giáo viên của con trai tôi biết sự thật, nhưng con trai tôi nói: “Con không biết tên của thầy cô giáo!” Tôi nói: “Chỉ cần con muốn làm điều đó, Sư phụ sẽ an bài cho con cơ hội để biết.” Ngay sau đó, con trai tôi từ trường về nhà và nói một cách bí mật: “Mẹ, con có một món quà cho mẹ! Hôm nay, thầy giáo con đã viết lên bảng tên của các thầy cô giáo trong trường. Con đã ghi chép lại cẩn thận!”
Con trai tôi học toán rất tốt và các bạn bè cùng lớp thường nhờ cháu giúp đỡ. Cháu đưa cho tôi số điện thoại của các bạn để gia đình họ có thể được cứu. Cháu cũng thu thập số điện thoại của các giáo viên dạy thêm cháu cũng như của những người khác, vì vậy tôi có thể tiếp cận những người có tiền duyên và họ có thể biết sự thật sớm nhất có thể.
3. Loại bỏ tâm ỷ lại
Tôi loại bỏ tâm ỷ lại trong quá trình thực hiện việc gửi các tin nhắn MMS. Tôi trông cậy một đồng tu khác mua cho tôi thẻ điện thoại. Tôi nghĩ loại thẻ điện thoại mà cô ấy mua rất an toàn và dễ sử dụng. Nó chỉ mất có vài nghìn tệ. Cô ấy đã ở trong một tình trạng nguy hiểm và không thể mua cho tôi được nữa.
Tôi chỉnh lại suy nghĩ của tôi. Nếu mọi học viên đều chỉ dựa vào một người, điều đó chẳng phải tạo nên một cái cổ chai và tạo sơ hở cho ĐCSTQ lợi dụng và bức hại người đó? Việc giảng chân tướng cần được tiếp tục vì vậy tôi đi đến vài nơi để mua thẻ điện thoại. Tôi ngạc nhiên khi tìm thấy một loại thẻ rất dễ sử dụng và có thể gửi nhiều tin nhắn hơn loại thẻ trước đây. Tôi đặt tên cho loại thẻ mới là “thẻ thần kỳ”. Thật không thể tin được là nó có thể gửi được rất nhiều tin nhắn. Tôi đã kiểm tra nhiều lần và khẳng định là nó đã gửi đi rất nhiều tin nhắn và người nhận đều nhận được. Bằng cách này, tôi không phải chờ đợi hoặc dựa dẫm vào ai nữa. Tôi đã vứt bỏ tâm ỷ lại. Tôi đã tự đi trên con đường tu luyện của mình.
4. Tống khứ tâm an dật
Cuộc sống ngày càng dễ chịu hơn nhờ vào những cải thiện về môi trường. Tâm an dật của tôi cũng tăng lên mạnh mẽ mà tôi không nhận ra. Tôi đọc một bài chia sẻ của học viên trên Minh Huệ Net. Anh ấy nói rằng giường ngủ của vài học viên bị chiếm hữu bởi tà ma phụ thể, biểu hiện là [người này] không thể dậy để luyện công, nằm xuống và rồi ngủ thiếp đi trong khi đang phát chính niệm, và thấy đau đớn khi thức dậy. Tôi trở nên cảnh giác để nhận biết tình trạng tương tự của tôi. Đôi khi, chuông báo thức của tôi không hoạt động. Tôi lập tức phát chính niệm để loại bỏ tà ác. Đồng thời tôi nhận ra rằng chính là tâm an dật của tôi đã tạo sơ hở cho tà ác dùi vào.
Tôi không đi ngủ trước nửa đêm và do đó không thể nào ngủ được. Khi chuông báo thức kêu đinh tai lúc 3 giờ 50 tôi lập tức bật dậy. Tôi từng lo lắng rằng tôi sẽ làm phiền gia đình tôi nhưng mọi người đều nói rằng họ không nghe thấy tiếng chuông. Tôi không cảm thấy đau đớn khi thức dậy.
Tôi đã luyện công đúng giờ sau khi loại bỏ tâm an dật. Tôi phát chính niệm vào những thời gian cố định. Làm sao chúng ta có thể tu luyện trong sự thoải mái được? Hơn thế nữa, rất khó luyện công đều đặn khi chúng ta bị lỡ thời gian.
Ngoài ra để luyện công, học Pháp, giảng chân tướng, và làm tốt công tác, các học viên phải quan tâm đến cả gia đình của mình và không sợ bất kỳ khổ nạn nào. Ví dụ, trước đây, tôi thiếu kiên nhẫn khi giúp con trai tôi làm bài tập về nhà. Tôi nghĩ, điều đó thật phiền phức và mất thời gian. Áp lực đối với học sinh ở Trung Quốc là rất lớn. Số tiền thưởng của các giáo viên phụ thuộc vào xếp hạng của học sinh, vì vậy họ yêu cầu học sinh làm nhiều bài tập lớn và các bài tập về nhà. Học sinh thường phải thức đến tận nửa đêm để hoàn thành chúng. Vì áp lực học hành rất lớn nên đôi khi tôi giúp con trai lập đề cương các bài tập làm văn và bài luận tiếng Anh. Với cách đó tôi có thể yên tâm rằng các bài luận của cháu sẽ có nội dung tích cực và hướng con người đến những điều thiện. Điều này rất có lợi cho việc nhận ra sự thật. Các thầy cô và bạn học của cháu sẽ cảm động khi đọc các bài luận này. Cháu có thể làm hết bài tập sớm hơn và có nhiều thời gian học Pháp và học thuộc các bài thơ của Sư phụ.
Các học viên còn đang đi làm nên tận dụng thời gian đợi xe buýt, hoặc lúc ngồi trên xe buýt, trên tầu, lúc đi bộ, hay khi đợi thang máy để nhớ lại Pháp. Kết quả rất là tốt và tránh được thời gian chết hay những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Đừng bỏ qua những giây phút này: Hãy nắm bắt thời gian và bạn có thể niệm một đoạn Pháp. Pháp sẽ tự động phản chiếu vào nhận thức của chúng ta khi chúng ta đối mặt với những khảo nghiệm tâm tính, và sẽ rất dễ để giữ vững tâm tính. Hơn thế nữa, việc giảng chân tướng và phát đĩa DVD Thần Vận cũng suôn sẻ hơn khi chúng ta học Pháp tốt và hướng nội. Tất cả những gì chúng ta cần làm là tiếp cận mọi người và họ sẽ bộc lộ thái độ chân thành.
5. Đừng làm chúng sinh thất vọng
Khi tôi giảng chân tướng, tôi phát hiện ra rằng ngày càng có nhiều người biết được sự thật và kính trọng Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp. Một ngày, khi trên xe buýt đi làm, tôi gặp một cụ già. Chúng tôi đứng cạnh nhau và tôi bắt đầu nói với cụ về sự thật, nhưng cụ nói rằng những người khác cũng đã biết. Cụ nói trước đây cụ tin vào Phật và bây giờ vào mỗi buổi chiều cụ thường niệm chín từ may mắn là “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cụ nói: “Tiêu chuẩn đạo đức của các học viên là rất cao. Những người nhường chỗ cho tôi trên xe buýt là các học viên Pháp Luân Công!” Tôi tặng cho cụ một đĩa DVD Thần Vận. Cụ rất vui mừng và nói cụ sẽ bảo con trai bật nó trên máy tính cho cụ.
Tôi đưa số báo đặc biệt năm 2012 của Tuần báo Minh Huệ cho một nhóm bạn của tôi. Tất cả họ đều bày tỏ mong muốn có được tờ báo để mang về nhà và đọc. Một quý ông nói ông ấy nhận ra một câu chuyện cảm động của một học viên Đại Pháp. Học viên này sống đạm bạc và dành toàn bộ lương của mình để giảng chân tướng trong suốt thời gian diễn ra cuộc bức hại.
Rất khó cho người dân trên thế giới hiểu được trái tim nhân hậu của các học viên, những đau đớn mà họ chịu đựng, và sự siêng năng cứu người, nhưng họ đã chứng kiến và đọc được nhiều điều về sự vĩ đại của Đại Pháp. Tôi sẽ trân trọng khoảng thời gian này và chăm chỉ tu luyện trong giai đoạn Chính Pháp. Tôi sẽ không làm chúng sinh, những người đang đặt hy vọng vô bờ bến vào Đại Pháp phải thất vọng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/14/明慧法会–上班族抓紧时间讲真相-265115.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/2/136504.html
Đăng ngày 19-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.