[MINH HUỆ 26-11-2012] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi là một người nhút nhát, rụt rè khi tôi còn trẻ. Tôi thường nghi ngờ mạnh mẽ về hầu như tất cả mọi thứ. Đây là chấp trước lớn nhất của tôi, điều mà tôi cần phải loại bỏ trong quá trình tu luyện của mình.

Sư phụ bình chú trong một bài viết của học viên:

“Nhưng [vấn đề] có hay không cái tâm lo sợ, lại chính là kiến chứng cho sự phân biệt giữa người và Thần của người tu luyện, là chỗ khác biệt giữa người tu luyện và người thường.” (Học Pháp cho tốt, vứt bỏ nhân tâm sẽ không khó)

Để vứt bỏ chấp trước sợ hãi, tôi tăng cường chính niệm (Sư phụ yêu cầu tôi cứu độ chúng sinh, nhưng không thừa nhận bức hại) và loại bỏ bất cứ những suy nghĩ bất chính nào.

Một lần, tôi đã đi đến một khu chợ để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người dân. Trên đường trở về, tôi thấy một ông lão ngồi bên lề đường. Tôi đặt bản Cửu Bình cuối cùng vào giỏ xe đạp của ông ấy và nói: “Cháu tặng bác một cuốn sách để đọc. Đây là một kiệt tác.” Ông ấy cầm lấy cuốn sách, dùng tay che lên hai chữ “Chín bài bình luận” và để cho tôi nhìn thấy dòng chữ “Đảng Cộng sản” và nói với tôi: “Anh biết không, tôi là cái này.” Điều đó có nghĩa rằng ông ấy là một thành viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi bình tĩnh nói: “Nhiều thành viên của ĐCSTQ tại Uỷ ban Trung ương Đảng đã đọc cuốn sách này. Bất cứ ai đọc nó sẽ hưởng lợi từ nó. Tất cả mọi thứ trong đó là sự thật. Người dân nên biết sự thật”.

Ông ấy đứng trước mặt tôi và nói: “Tôi muốn biết thêm về những người học Pháp Luân Công các anh. Anh đến từ làng nào?” Vì lý do an toàn, tôi nói “Không quan trọng là cháu đến từ làng nào? Điều quan trọng nhất là tất cả mọi thứ cháu đang nói với bác là sự thật. Ngày nay, có rất nhiều thiên tai. Việc giữ an toàn là rất quan trọng”. Ông ấy hỏi tôi: “Anh có sợ rằng tôi có thể làm một số việc [chống lại anh] không?”

Tôi bình tĩnh lại và nói với ông ấy thật chân thành: “Cháu nghĩ bác có thể cảm thấy cháu làm việc này là tốt cho chính bản thân bác. Nếu không, tại sao cháu lại nói điều này với bác? Người ta lừa gạt người khác vì miếng cơm manh áo hoặc vì tiền bạc. Bác đã thấy người nào lừa dối người khác vì lý do an toàn và có nguy cơ bị bắt hay bị đánh đập không? Nếu không có một lý do lớn đằng sau nó, thì điều nào khác khiến họ làm những điều này”. Tôi cũng đưa cho ông ấy một DVD Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận và nói: “Xin bác hãy xem nó ở nhà. Đây là biểu diễn nghệ thuật hạng nhất thế giới, nó rất đẹp.” Nhưng ông ấy liên tục hỏi địa chỉ của tôi. Vì tôi sợ, tôi không nói cho ông ấy và ông ấy nói rằng tôi đã không cởi mở với ông ấy.

Khi tôi trở về nhà, tôi vẫn có những suy nghĩ nghi ngờ về ông lão đó. “Ông ấy không giống như một người bình thường. Ông ấy có thể là một quan chức chính phủ. Ông ấy cũng có một máy tính ở nhà. Có phải ông ấy là một đảng viên ĐCSTQ – người giám sát các học viên Pháp Luân Công không? Có phải ông ấy làm việc tại sở cảnh sát không? Ông ấy sẽ làm gì với mình đây?” Nghi ngờ và sợ hãi trút ra từ trong tâm tôi. Tôi cảm thấy rằng điều này là không đúng. “Không phải sự nghi ngờ này cũng sẽ mang lại rắc rối cho tôi? Những tư tưởng xấu đó không phải của tôi. Chúng đang can nhiễu và bức hại tôi.”

Sau đó tôi ngồi xuống và phát chính niệm để làm sạch trường không gian của mình và giải thể các nhân tố tà ác trong các không gian khác. Tôi tự nói với mình: “Sư phụ yêu cầu tôi phải cứu độ chúng sinh, nhưng không thừa nhận bức hại. Ngay cả các sinh mệnh cao tầng cũng không có quyền khảo nghiệm tôi, huống chi là người thường. Ai muốn bức hại tôi sẽ phạm một tội lớn.” Tôi dùng những chính niệm đó để loại trừ quan niệm xấu, và sau đó tôi bình tĩnh lại.

Khi tôi trở lại khu chợ đó, tôi đã gặp một đồng nghiệp cũ của tôi. Tôi nói với cô chân tướng, giúp cô thoái ĐCSTQ, và cùng trò chuyện về một số thứ khác. Sau đó, tôi gặp ông lão đó đang ngồi trong một cửa hàng sửa giày. Ông ấy nói với tôi: “Các chương trình DVD là rất chân thực. Bây giờ tôi biết anh đang ở đâu”. Tôi nói với ông ấy “Cháu hy vọng bác sẽ được an toàn” và rời đi.

Trở về nhà, mặc dù tôi không có nghi ngờ và sợ hãi lớn như lần trước nữa, nhưng tôi vẫn còn có một vài suy nghĩ xấu. Tôi liên tục nhẩm thuộc những bài thơ của Sư phụ “Sợ chi?” Và “Sư đồ ân” (Hồng Ngâm II). Tôi tự nhủ: “Có Sư phụ, mình có thể làm bất cứ điều gì, mình đang sợ điều gì chứ?”

Ngày hôm sau, tại khu chợ, tôi lại nhìn thấy ông lão ấy đang ngồi trong cửa hàng sửa giày. Tôi đã nói chuyện với ông ấy và vài ông lão khác: “Pháp Luân Công dạy người ta nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và trở thành người tốt. Tại sao có quá nhiều quốc gia ngoài nước trao giải thưởng cho nó? Tại sao họ ủng hộ nó và không sợ nó cướp mất quyền lực của họ? Nếu nó thực sự là một thứ xấu, tại sao chính phủ không cho phép mọi người đọc sách Pháp Luân Công, để tự bản thân họ có thể thấy nó có sai hay không? Thay vào đó, ĐCSTQ cấm người dân đọc những cuốn sách này và chỉ đưa cho người dân câu chuyện một chiều của họ. Hơn nữa, Sư phụ của chúng tôi nói với chúng tôi phải suy nghĩ cho người khác trước và trở thành người tốt ở mọi nơi. Ngài nói với chúng tôi ai làm việc nhiều sẽ được hưởng nhiều. Ai làm việc ít thì được hưởng ít, ai không làm thì không được hưởng. Chúng tôi không dám nhận một thứ gì mà không bỏ ra công sức. Nếu không, chúng tôi phải mất đức của mình để đổi lại. Ngoài ra, các đệ tử Pháp Luân Công cũng không muốn những thứ không thuộc về họ. Đó không phải là một triết lý sống tốt cho nhân loại sao?”

Ông lão nói: “Tôi đã tham dự các cuộc họp của ĐCSTQ trong hai mươi năm qua, nhưng họ không bao giờ giải thích những thứ như anh đã nói.” Tôi tiếp tục: “Khi một người giết một người nào đó, anh ta phải trả giá bằng mạng sống của mình vì hành vi bất lương đó, vậy thì Đảng có thể giết người tùy ý không? Hết cuộc vận động chính trị này đến cuộc vận động chính trị khác diễn ra tại các nơi ở Trung Quốc. Đã bao giờ có cuộc vận động chính trị nào mang lại lợi ích cho người dân hay chưa? Ngoài ra, ĐCSTQ mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân đang còn sống và bán chúng kiếm lợi nhuận. Họ có thể thoát khỏi sự trừng phạt khi phạm một tội ác lớn như vậy dưới vỏ bọc là gìn giữ hòa bình sao? Ngay cả nếu con người không trừng phạt họ nhưng Trời sẽ làm điều đó. ĐCSTQ nói rằng nó luôn thích chiến đấu chống lại Thiên ý. Hiện nay, Trời sẽ dùng thiên tai để giải thể ĐCSTQ. Ông là một thành phần của nó. Cũng giống như một cây có ba cành (ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên Cộng sản, và Đội thiếu niên tiền phong), nếu cây được nhổ tận gốc thì các cành khác sẽ tồn tại được hay không? Hãy thoái ĐCSTQ. Hãy sử dụng “Sống thọ” như là một tên giả để thoái”. Ông ấy đã đồng ý. Như vậy, một sinh mệnh nữa đã được cứu. Sau đó, ông ta đã xem tất cả các đĩa DVD và đọc các tài liệu giảng chân tướng và hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Tôi được cho biết hai lần rằng  ĐCSTQ đã lên kế hoạch hành động chống lại tôi. Tôi biết điều này xảy ra bởi vì tôi không học Pháp tốt và không phát chính niệm đủ, do bận rộn với công việc đồng áng. Khảo nghiệm này nhắm vào tâm sợ hãi của tôi. Sư phụ dùng miệng của một người thường để hỏi tôi “Anh đang lo sợ điều gì? Không có gì phải sợ.” Sau đó, tôi đã học Pháp nhiều hơn và phát chính niệm. Vì vậy, tôi đã có thể phủ nhận sự an bài của tà ác và không có việc gì xảy ra.

Nhờ sự bảo hộ từ bi và điểm hóa của Sư phụ, tôi đã có thể vượt qua hết khảo nghiệm này tới khảo nghiệm khác. Sư Phụ không bỏ rơi tôi, mặc dù tôi không tinh tấn lắm. Sư Phụ đã giúp tôi loại bỏ các vật chất xấu mà tôi mang theo và bảo hộ tôi. Tôi cảm thấy rằng tôi vẫn kém xa trong việc hoàn thành những yêu cầu của Sư Phụ dành cho tôi. Tôi vẫn còn có nhiều chấp trước của người thường, mà tôi cần vứt bỏ. Tôi đã một lần bi quan về sự tu luyện của mình, nhưng Pháp của Sư Phụ đã giúp tôi lấy lại sự tự tin. Sư phụ của chúng ta thực sự vĩ đại và tôi không có lý do gì để mà không tinh tấn. Tôi muốn nhân cơ hội này cảm tạ Sư phụ vì lòng từ bi của Ngài.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/26/明慧法会–有师有法-怕心不可怕-264751.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/28/137271.html

Đăng ngày 15-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share