Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Sơn Tây
[MINH HUỆ 25-11-2012] Kính chào Sư phụ tôn kính, xin chào các quý đồng tu!
Xin cảm tạ sự cứu độ từ bi Sư tôn! Cảm tạ Sư tôn đã một lần nữa cấp cho chúng con cơ hội tham gia Pháp hội Internet để giao lưu tâm đắc thể hội.
Tôi là một học viên tuổi trung niên, tôi bước vào tu luyện đã lâu, từ năm 1996. Tôi đã gặp nhiều khảo nghiệm, từ bỏ các chấp trước và có những lúc cũng thiếu tinh tấn, nhưng Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi. Tôi sẽ không làm Sư phụ và các chúng sinh thất vọng và sẽ thực hiện thệ ước lịch sử của mình từ nhiều kiếp trước.
Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình về việc hướng nội, thực tu và cách giảng thanh chân tướng trực diện.
Hướng nội vô điều kiện
Cách đây không lâu giữa tôi và một đồng tu khác đã xuất hiện mâu thuẫn. Do bị tâm tranh đấu khống chế, chúng tôi không ai phục ai. Chúng tôi biết rằng thái độ của mình là sai nhưng không ai sẵn lòng thừa nhận. Vì chúng tôi muốn tránh mặt nhau, chúng tôi đã bỏ nhóm học Pháp và học Pháp ở nhà. Chúng tôi quên rằng mình là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp và chúng tôi cần phải thiện. Hành xử của chúng tôi đã tạo ra một sơ hở lớn cho tà ác dùi vào và một vài người trong nhóm học Pháp đã bắt đầu xuất hiện nghiệp bệnh.
Sự tình là như thế này. Một đồng tu đề xuất rằng liệu chúng tôi có thể gặp mặt vào buổi tối không, vì buổi chiều trời rất nóng. Tôi rất tức giận và nói rằng: “Thời gian cứu chúng sinh là cấp bách nhất. Làm sao có thể để trời nóng ảnh hưởng tới việc cứu độ chúng sinh được. Chúng ta phải làm tốt ba việc để xứng đáng là đệ tử Đại Pháp. Một học viên sẽ không bị cản trở bởi mưa gió.” Người đồng tu này trả lời: “Khi tôi nói thì anh mang thái độ khá là chỉ trích. Có thể tôi sai, nhưng anh có thể nói một cách từ bi hơn mà.” Tôi lại phản đối và nói rằng: “Đúng, tôi không nói một cách từ bi, nhưng tôi đang giúp anh đề cao bản thân. Anh có muốn đề cao hay không là tùy anh.”
Sau đó chúng tôi có nhiều xung đột nhỏ, rồi các mâu thuẫn dần dần nhiều lên, tâm oán hận, tâm tranh đấu và tâm tật đố đã khởi lên. Tôi đã dừng việc học Pháp nhóm. Khi tôi hướng nội, tôi chỉ thấy lỗi của những người khác. Một ngày nọ tôi đến thăm một đồng tu cao tuổi và được hỏi rằng tại sao tôi không tham gia học Pháp nhóm. Tôi nói rằng các đồng tu không muốn nghe những gì tôi nói. Bác ấy trả lời rằng khi có mâu thuẫn, chúng ta cần phải hướng nội vô điều kiện và đó là ý nghĩa chân chính của việc tu luyện, như đã được nhắc đến trong “Giảng Pháp cho các học viên Úc châu.” Bác ấy nói cuốn Chuyển Pháp Luân cũng đề cập đến điều tương tự.
Sư phụ đã giảng:
“Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được.”
Bác nói với tôi rằng mâu thuẫn xảy ra để chúng ta có thể đề cao tâm tính. Khi đối xử với đồng tu, chúng ta nên hòa ái, nhẫn nại và nhìn vào ưu điểm của họ. Qua thảo luận với đồng tu này, tâm tôi bình tĩnh trở lại. Tôi học và nhẩm Pháp trong yên lặng, Sư phụ đã giảng:
“Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”
(Thùy thị thùy phi – Hồng Ngâm III)
Hiểu đúng giá trị của việc hướng nội
Bây giờ tôi đã nhận ra rằng trong hơn mười năm qua, khi đối diện với mâu thuẫn, tôi luôn dùng Pháp để suy xét người khác thay vì bản thân mình. Tôi muốn những người khác tu luyện thay vì bản thân mình tu luyện. Tôi đã không nhận ra thiếu sót nghiêm trọng này: luôn hướng ngoại chứ không hướng nội thật sự. Khi tôi thấy các đồng tu có quan niệm người thường, tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi đã không nhận ra rằng những chấp trước và quan niệm đó chính là của tôi, để tôi có thể xả bỏ nó đi. Đó là cơ hội cho tôi đề cao. Sư phụ đã giảng:
“Thật ra, chính là cùng một Pháp đồng nhất [nhưng] tại các tầng khác nhau [thì] có các biến hoá và hình thức hiển hiện khác nhau; đối với người tu luyện tại các tầng khác nhau, có thể phát huy tác dụng chỉ đạo khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)
Mỗi học viên có trạng thái tu luyện của họ, được quyết định bởi thể ngộ của họ. Liệu một người có thể tu viên mãn nếu chỉ bám lấy tiêu chuẩn đúng sai của bản thân? Khi bình tĩnh hướng nội, tôi thấy mình đang giữ một niềm tin vững chắc theo cách của người thường và văn hóa Đảng. Những quan niệm sai lầm này xuất hiện là do tôi tu luyện kém. Tâm tôi không tĩnh khi học Pháp hay luyện công và tôi hay nổi giận với người khác. Điều này ảnh hưởng không tốt đến nhóm học Pháp.
Một khi nhận ra thiếu sót, tôi rất hối hận và muốn xin lỗi các đồng tu. Tôi đi đến nhà của đồng tu mà tôi đã chỉ trích. Bất ngờ, anh ấy nhìn thấy tôi và xin lỗi. Anh nói rằng điều tôi chỉ ra là đúng và thái độ truy cầu thoải mái và nỗi sợ bị chỉ trích của anh là sai. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì Sư phụ đã chỉ dẫn cho cả hai chúng tôi đề cao. Nhóm học Pháp của chúng tôi đã trở về trạng thái tốt đẹp.
Tôi rất biết ơn người đồng tu đã nhắc tôi nhớ về cách hướng nội. Từ đó trở đi tôi luôn nhìn vào trong bất cứ khi nào có vấn đề.
Giảng thanh chân tướng trực diện
Khi ĐCSTQ tổ chức đại hội lần thứ 18, cả khu vực đầy đặc vụ mặc thường phục. Tôi nghĩ: “Chúng ta đang đi trên con đường thành Thần. Chúng ta theo Sư phụ, làm ba việc và phủ nhận bất cứ can nhiễu nào. Chúng ta tiếp tục làm điều chúng ta phải làm, đó là cứu độ chúng sinh.”
Qua một vài năm, việc phân phát tài liệu giảng thanh chân tướng và giảng chân tướng trực diện về Pháp Luân Đại Pháp đã diễn ra rất tốt. Hầu hết mọi người đều chấp nhận “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” và sẵn lòng thoái khỏi Đội Thiếu niên, Đoàn Thanh niên và ĐCSTQ. Tôi đã gặp cả người trẻ và người già, những người đến từ đủ mọi tầng lớp trong xã hội. Họ đã chọn một tương lai tươi sáng cho chính họ. Những năm vừa qua đã giúp tôi tự tin hơn vào chính mình.
Khi ra ngoài giảng thanh chân tướng trực diện, tôi phát chính niệm. Vì vậy, tất cả can nhiễu và nhân tố tà ác bị diệt trừ. Tôi cũng nhờ Sư phụ đưa những người có tiền duyên đến với tôi.
Tôi nói chuyện với mọi người và nếu ai đó không muốn thoái Đảng và các tổ chức liên đới, tôi không đặt áp lực cho họ. Nếu ai đó muốn báo cáo tôi với cảnh sát, tôi phát chính niệm để diệt trừ tà linh đang khống chế họ. Tất nhiên, cũng có khi mọi việc không tốt, nhưng tôi nhận ra đó là do tôi có tâm hoan hỉ hoặc thiếu từ bi.
Người có tiền duyên thường nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và tôi rất mừng cho họ. Tôi cố gắng giữ cho niệm của mình hướng về cứu độ chúng sinh, bởi vì nếu không trường không gian của tôi sẽ không thanh tịnh và những nhân tố phản diện xuất hiện và can nhiễu việc tôi đang làm. Vì thế, việc quan sát các suy nghĩ của mình rất quan trọng. Một lần tôi đến chợ với hi vọng gặp người có tiền duyên. Khi tôi thấy một người ở gần, anh ta dừng lại chờ tôi đến. Tôi nhanh chóng giúp anh ta tam thoái và đưa tài liệu giảng thanh chân tướng.
Có một người nông dân bán rau ở chợ. Tôi được biết rằng ông ấy là một Đảng viên nhưng không nộp Đảng phí. Khi tôi khuyên ông thoái Đảng, ông nói rằng ông nhận tiền từ ĐCSTQ và không muốn chống lại thế lực đó. Tôi nói rằng điều này không phải là chống lại ai đó mà chỉ là để ông ấy được bình an. Tuy nhiên, ông ấy không muốn thoái. Sau khi về nhà tôi thấy rất khó chịu. Tôi quyết định rằng mình cần từ bi hơn và nói chuyện với ông ấy một lần nữa.
Ngày hôm sau, tôi đến đó và khi đang mua rau, tôi nói “Chú ơi, chú bao nhiêu tuổi?” Ông trả lời 58 tuổi. Ông có vẻ già hơn so với tuổi và tôi hỏi ông đã làm nghề gì lúc trẻ. Ông nói rằng ông làm tài xế xe tải. Tôi nói rằng làm tài xế xe tải khổ cực lắm. Ông nói: “Đúng vậy, cả một năm gắng gượng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.” Tôi liền hỏi ông ấy hồi trước có hay bị phạt tiền không. Ông ấy hăng hái nói: “Ngày nay, tham quan nhiều lắm, họ phạt tiền còn không có hóa đơn.” Tôi nói với ông về sự tha hóa của ĐCSTQ, những cuộc vận động chính trị và giết chóc của nó đối với người Trung Quốc. Ông đồng ý với tôi. Tôi nói rằng nếu ông biết nó xấu, ông không nên bị lừa bởi những lời dối trá của nó, chúng ta nên là người con của đất nước Trung Hoa, chứ không phải hậu duệ của Mác và Lênin. Khi tôi trả tiền rau, ông trả lại tôi một tờ tiền có viết chữ. Ông hỏi: “Những chữ trên tờ tiền này nghĩa là gì?” Tôi đáp: “Ông được ban phúc khi dùng những tờ tiền này. Những chữ viết trên đó là ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ và ‘Trời diệt Trung Cộng. Thoái Đảng bảo bình an.’ Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, là chính Pháp, có thể khiến đạo đức con người nâng cao trở lại, vạn vật canh tân, trở lại với bản tính làm người, chính là khiến cho người ta trở thành những người tốt. Trong 13 năm qua ĐCSTQ đã đàn áp các học viên Đại Pháp và khoảng 4.000 người đã bị hại chết. ‘Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’ là thiên lý. Khi Trời diệt ĐCSTQ, bác sẽ không muốn đứng trong hàng ngũ của nó.” Ông nói: “Tôi sẽ thoái.” Tôi đã cho ông ấy một bí danh là “Hữu Duyên”.
Trên đây chỉ là một vài câu chuyện mà tôi có thể kể ra. Điều tôi làm còn rất nhỏ bé so với yêu cầu của Sư phụ. Tôi sẽ nỗ lực hơn nữa, làm ba việc thật tốt, theo kịp tiền trình Chính Pháp và tu luyện một cách chân chính. Tôi sẽ loại bỏ chấp trước, hướng nội, và phủ nhận an bài của cựu thế lực. Tôi sẽ là một học viên chân chính trở về nhà cùng Sư phụ.
Trên đây là kinh nghiệm tu luyện của tôi. Xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp!
Xin cảm ơn.
Hợp thập.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/25/明慧法会–不懈怠-做合格的大法弟子-264746.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/22/137204.html
Đăng ngày: 17– 03 – 2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.