Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-11-2012] Kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!

Nhân dịp Pháp hội Trung Quốc lần thứ 09 trên Minh Huệ Net, tôi rất cảm kích khi có cơ hội để báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các bạn đồng tu trải nghiệm và thể ngộ của tôi trong việc lập nhóm học Pháp, chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.

1. Thể ngộ về việc lập nhóm học Pháp

Lập nhóm học Pháp, tiêu trừ gián cách của cựu thế lực

Tôi sống trong một thị trấn nhỏ, chỉ có tôi và vợ là học viên. Những học viên khác sống rải rác ở các vùng nông thôn miền núi hẻo lánh. Sau khi ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp [Pháp Luân Công] vào năm 1999, chúng tôi đã không thể gặp nhau dễ dàng như trước. Tôi hiểu rằng đó là cựu thế lực đang cố gắng tạo gián cách cho chúng tôi và chúng tôi nên tiêu trừ điều này bằng chính niệm.  Không thể gặp nhau thường xuyên thì làm sao chúng tôi cùng nhau phủ nhận sự an bài của cựu thế lực? Tôi chia sẻ thể ngộ với các đồng tu gần đó và thống nhất rằng chúng tôi nên lập một nhóm học Pháp và điểm luyện công cho những học viên trong vùng. Chúng tôi nên giữ nguyên phương thức tu luyện như khi mới đắc Pháp. Chúng tôi nên học Pháp và đi theo con đường được Sư phụ an bài. Vì thế chúng tôi quyết định mở điểm học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm tại nhà tôi, vì nhà tôi ở trung tâm thị trấn.

Nhóm học Pháp của chúng tôi bắt đầu vào đầu năm 2008. Chúng tôi học Pháp theo nhóm hai lần mỗi tháng. Vào 01 giờ chiều sau khi phát chính niệm, chúng tôi học Pháp trong vòng một tiếng rưỡi và chia sẻ kinh nghiệm trong một tiếng rưỡi. Cứ mỗi giờ chúng tôi lại phát chính niệm một lần. Vào nửa năm đầu, chúng tôi còn luyện công cùng nhau. Chúng tôi xem video hướng dẫn luyện công của Sư phụ để chỉnh lại động tác và đọc kinh văn mới cùng Chuyển Pháp Luân trong nhóm học Pháp. Hầu hết học viên ở nông thôn không có đầy đủ bộ kinh văn hoặc Chuyển Pháp Luân, việc học Pháp theo nhóm đã giải quyết được vấn đề này. Để cải thiện việc chia sẻ kinh nghiệm, chúng tôi còn đọc các bài viết chia sẻ của đồng tu từ Tuần báo Minh Huệ.

Bằng cách lập nhóm học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, các học viên đều bắt đầu khắc phục một số vấn đề phổ biến, ví dụ như một vài động tác luyện công không chính xác, tư thế tay khi phát chính niệm bị lệch, hoặc chúng tôi đã nghĩ rằng mình cần phải niệm khẩu quyết liên tục.

Vì chúng tôi không hiểu rõ các Pháp lý, chúng tôi chấp trước mạnh mẽ vào bảo vệ bản thân, mọi người trong nhóm rất khó dung hòa. Nhưng, với quyết tâm tạo thành chỉnh thể, chúng tôi đã đề cao. Việc đó ảnh hưởng tới cựu thế lực và chúng cố hết sức ngăn cản. Biểu hiện ở bề mặt là một vài học viên rất bận rộn hoặc quên đến nhóm học Pháp. Một loạt niệm đầu xuất hiện trong tâm các học viên, cho rằng học nhóm cũng tương tự như tự học ở nhà, hoặc học nhóm cũng không mang đến ích lợi gì. Hoặc một vài người không thích lắng nghe chia sẻ của một đồng tu cụ thể nào đó, và một vài người nghĩ rằng học Pháp theo nhóm không an toàn, họ có tâm sợ hãi.

Thấy được tình hình này, đầu tiên tôi phủ định tất cả an bài và can nhiễu của cựu thế lực bằng cách tiêu diệt chúng. Sau đó tôi hướng nội và tìm thấy chấp trước vào việc nhanh chóng đạt kết quả. Tôi muốn thúc đẩy các học viên hiểu Pháp nhanh chóng và có chấp trước độc chiếm vai trò này. Trong khi nói, tôi lấn át và phê bình các đồng tu, và tôi nói quá nhiều. Tôi cũng hay giải thích thể ngộ riêng của các học viên. Khi thấy các chấp trước đó, tôi chia sẻ với các đồng tu và dựa trên Pháp, chúng tôi hiểu rằng nhóm học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm có thể giải thể sự gián cách của cựu thế lực và chúng tôi có thể phối hợp tốt như Sư phụ mong muốn. Các đệ tử Đại Pháp có thể đề cao cùng nhau như một chỉnh thể. Khi các học viên hiểu Pháp sâu hơn, chúng tôi đều hướng nội và thấy rằng: tình trạng của nhóm học Pháp thực sự phản ánh ra sự ích kỷ và các quan niệm người thường của chúng tôi. Sự ích kỷ chính là điều cựu thế lực cố gắng để chúng tôi mắc phải. Chúng tôi phải loại bỏ sự ích kỷ để có thể phối hợp tốt như một chỉnh thể.

Qua các năm, tất cả học viên trong khu vực của chúng tôi đã chấn chỉnh lại thông qua việc hiểu sâu sắc hơn các Pháp lý và viên dung với cả nhóm. Bất kể mọi thứ thay đổi thế nào, chúng tôi không bao giờ động tâm và không bao giờ dừng nhóm học Pháp dù chỉ một lần. Chúng tôi đã đi con đường của mình một cách chăm chỉ cho tới thời điểm này. Chúng tôi còn lập một số nhóm học Pháp vào buổi tối và trong nhiều năm chúng tôi đã phát chính niệm vào nửa đêm.

Nửa sau năm 2008, chúng tôi còn lập một nhóm học Pháp với ngôi làng bên cạnh cách đó 10km. Chúng tôi đã trải qua nhiều ma nạn để có thể làm được điều này. Tôi luôn tham dự việc học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm của họ. Huyện của họ cũng thực hiện rất tốt trong nhiều năm.

Viên dung chỉnh thể để cứu độ chúng sinh hiệu quả hơn

Sau khi tạo thành chỉnh thể, chúng tôi bắt đầu đủ loại hạng mục để cứu độ chúng sinh và làm nhiều cách để giảng chân tướng trong các hoàn cảnh khác nhau. Một vài học viên gọi điện thoại quanh năm để giảng chân tướng. Một số người thì đi đến cơ quan pháp luật để giảng chân tướng và thúc giục họ thả các đồng tu bị giam giữ phi pháp. Một vài người khác thì dán tờ rơi và áp-phích lên tường trong thành phố. Một số thì phát các tờ thông tin về Pháp Luân Công và cuộc bức hại ở nơi công cộng. Ngoài việc giảng chân tướng trong khu vực, chúng  tôi còn tổ chức ở các huyện lân cận, thị trấn và các quận, dưới hình thức phát tài liệu quy mô lớn, có tác dụng rất tốt trong việc cứu độ chúng sinh. Những hoạt động trên đã giúp đạt được sự viên dung trong chỉnh thể.

Cùng nhau phát chính niệm, uy lực triển hiện

Có lần một đồng tu cao tuổi bỗng nhiên bất tỉnh. Khi nghe tin, chúng tôi ngay lập tức tổ chức việc phát chính niệm luân phiên trong nhóm. Đồng tu cao tuổi có thiên mục khai mở tại tầng thấp, vì thế tôi đã có thể liên lạc với chủ nguyên thần của bác khi phát chính niệm. Tôi nói với chủ nguyên thần của bác ấy rằng bác không nên bị giữ lại ở một tầng nào đó và bác cần trở lại để hoàn thành trách nhiệm lịch sử của mình. Tôi cũng nói với cựu thế lực rằng các đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Dù đồng tu cao tuổi có những suy nghĩ không nằm trong Pháp, chúng tôi đều phủ định chúng, không chấp nhận. Chúng tôi tuyên bố cho bác ấy rằng chúng tôi chỉ bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài. Chúng tôi cũng loại trừ sự bức hại của cựu thế lực. Nhờ chính niệm của các đồng tu, học viên kia đã tỉnh dậy vào ngày hôm sau. Trải nghiệm này đã thuyết phục người nhà bác ấy và người dân địa phương rằng Pháp Luân Công thật tuyệt vời.

Một học viên trong khu vực đến tỉnh lỵ để làm việc. Vào buổi tối anh ấy và một học viên khác đi ra ngoài để giảng chân tướng, nhưng cảnh sát đã bắt họ. Vợ anh ấy cũng là học viên. Cô ấy không liên lạc với các đồng tu trong khu vực mà tự đi đến đồn cảnh sát để yêu cầu họ thả chồng cô. Sau đó cô bị mất tích. Gia đình cô ấy đã liên lạc với các học viên trong nhóm học Pháp và các học viên nhận ra rằng họ nên cũng nhau đi đến đồn cảnh sát để giải cứu cô.

Trước hết chúng tôi nhận ra rằng, bằng cách đi đến đồn cảnh sát một mình, người vợ đã tách rời khỏi chỉnh thể. Không có nhóm, không có sức mạnh của chính niệm. Lần này, những đồng tu đi giải cứu vẫn giữ liên lạc với các đồng tu ở nhà. Họ đi đâu thì các đồng tu ở nhà phát chính niệm tới đó. Cùng lúc đó, chúng tôi tin chắc rằng chúng tôi có thể tìm ra người vợ, để cô ấy có thể đi cùng chúng tôi. Chúng tôi phát chính niệm thời gian dài, và chúng tôi liên lạc với chủ nguyên thần của người học viên bằng thần thông. Chúng tôi cũng xin Sư phụ gia trì thần thông để tìm người vợ và giải cứu cô.

Sau khi phát chính niệm trong một thời gian dài, tôi cảm thấy rằng các học viên đã được thả ra. Cùng ngày đó, em rể và em gái của cô đến nhà tôi và vui mừng báo tin rằng chị mình đã ra khỏi tù. Cô ấy đã bị cảnh sát bắt. Một vài ngày sau, chồng cô cũng được thả. Chúng tôi chân thành cảm tạ Sư phụ.

Tôi rút ra kinh nghiệm rằng khi chúng ta viên dung và phối hợp với nhau, chúng ta có thể bước đi chân chính trên con đường Sư phụ đã an bài và Sư phụ có thể giúp chúng ta làm bất kỳ điều gì.

2. Giải thể chiến dịch “thẻ cam kết”

Một giai đoạn nọ, chiến dịch “thẻ cam kết” tà ác nhắm tới Pháp Luân Công xuất hiện trong khu vực của chúng tôi [mọi người phải ký “thẻ cam kết” của ĐCSTQ, cam kết từ bỏ “các tà giáo”, đặc biệt là Pháp Luân Công]. Chúng tôi đã phát chính niệm quy mô lớn, dán tờ rơi và giảng chân tướng. Chúng tôi đã chặn đứng được chiến dịch “thẻ cam kết”, không để nó đầu độc mọi người.

Vợ tôi (cũng là một đồng tu) nói với tôi: “Anh đã chặn được ‘thẻ cam kết’ để nó khỏi đầu độc mọi người, nhưng anh có biết con trai anh đã ký thẻ?”

Tôi không hoảng sợ. Thay vào đó, tôi hướng nội và biến điều này thành một điều tốt. Tôi ngay lập tức cùng vợ đi đến gặp người phụ trách thu thập chữ ký trong khu phố. Tôi đưa ông ấy lá thư giảng chân tướng, giải thích “thẻ cam kết” đầu độc người ta như thế nào. Tôi cũng giảng rõ sự thật cho ông ấy. Ông ấy biết rằng Pháp Luân Công là tốt nhưng cấp trên đã ra lệnh. Ông ấy trả lại thẻ mà con trai tôi đã ký. Tôi nói với ông ta rằng tôi chủ yếu muốn ông ta hiểu sự thật về Pháp Luân Công và không làm hại người khác và chính mình. Ông ấy hứa với tôi ngay lập tức.

Sau khi rời khỏi nhà ông ấy, tôi hỏi mỗi hộ gia đình tôi đi qua, từng nhà một, rằng họ có từng thấy thẻ nào như thế không. Họ nói họ không thấy. Tôi nói rằng ĐCSTQ dùng thẻ này để phỉ báng Pháp Luân Công và bảo họ đừng ký. Họ đều đồng ý. Tôi cũng thuyết phục những người chưa thoái Đảng thực hiện thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Hai ngày sau, có người nói với tôi rằng, “không một ai trên con phố này chịu ký thẻ của ĐCSTQ”.

Ban đêm, tôi chia sẻ kinh nghiệm với đồng tu từ các ngôi làng. Chúng tôi hiểu rằng tà ác dùng “thẻ cam kết” để bức hại người dân. Chúng tôi cần tăng cường sức mạnh khi phát chính niệm, cũng như giảng thanh chân tướng đến hội đồng dân cư địa phương. Chúng tôi cần ngăn chặn chiến dịch “thẻ cam kết”, không cho chúng lừa dối và đầu độc mọi người.

Ngày tiếp theo, tôi chia sẻ với một đồng tu sống trong thị trấn và đã từng là một cán bộ của làng. Tôi hỏi rằng cô có thể quay lại quê nhà và giảng chân tướng để chấm dứt chiến dịch “thẻ cam kết” không. Chiều hôm đó, chúng tôi đến quê của cô, phát chính niệm trên đường đi. Đầu tiên chúng tôi gặp trưởng làng, nói với ông ta lý do chúng tôi đến và hỏi rằng ông có bao giờ thấy “thẻ cam kết” chưa. Ông ta nói rằng chưa thấy. Chúng tôi nói với ông ta rằng “thẻ cam kết” được dùng để phỉ báng Pháp Luân Công. Ông ấy nói rằng trưởng an ninh của làng chịu trách nhiệm việc này. Khi chúng tôi nói chuyện, tôi thấy ông có một tờ rơi giảng thanh chân tướng trong tủ. Tôi hỏi ông ta đã từng đọc tài liệu này trước kia chưa. Ông ấy nói ông ấy quá bận. Tôi nói rằng ông ấy có duyên mới có được nó, ông ấy nên đọc và sẽ được lợi ích khi biết sự thật. Sau khi tôi giảng thanh chân tướng cho ông, ông và con gái đều đồng ý thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Khi rời đi tôi hỏi ông ta bí thư Đảng trong làng có nhà không, ông trả lời rằng bí thư đã đi dự một cuộc họp. Sau đó chúng tôi đến nhà của trưởng an ninh nhưng ông ta không có nhà. Vì thế chúng tôi giảng thanh chân tướng trên đường đi. Chúng tôi dùng “thẻ cam kết” làm chủ đề để giảng thanh chân tướng và thuyết phục mọi người thoái Đảng. Hiệu quả thu được rất tốt.

Trước đây tôi từng làm việc với nữ học viên này và cô giảng chân tướng tốt không được tốt lắm và cô không thật sự bước ra. Nhưng ngày hôm đó cô đã làm rất tốt. Sau đó chúng tôi đến một khu cờ bạc và đã gặp nhiều sự chống đối. Có người còn đe dọa. Tôi không dao động và nói rằng chúng tôi làm điều này hoàn toàn là vì lợi ích của họ và tùy họ lựa chọn có lắng nghe hay không.

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, một ông già chạy ra và giận dữ nói: “Các người to gan lắm. Các người dám nói về Pháp Luân Công ở đây giữa ban ngày.” Chúng tôi không dao động, chúng tôi đi khỏi đó và cùng lúc hướng nội. Chúng tôi thấy chúng tôi có tâm tự mãn và tôi có chấp trước phán xét đồng tu kia. Sau khi thấy các chấp trước, chúng tôi phát chính niệm cùng nhau để tiêu trừ tà ác. Chúng tôi chỉ làm những điều đệ tử Đại Pháp nên làm.

Chúng tôi cố gắng lần nữa, gọi cho trưởng an ninh và một cán bộ ở ngôi làng kế bên để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và “thẻ cam kết”. Họ đều hứa rằng sẽ không làm điều xấu và thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ngay khi chúng tôi vừa định rời đi, bí thư Đảng của làng quay về từ cuộc họp. Chúng tôi giảng thanh chân tướng cho ông ấy và thuyết phục ông thoái Đảng. Ông cũng nói rằng ông sẽ không ký “thẻ cam kết”.

Như vậy, chúng tôi đã hợp tác và phơi bày ý định tà ác của “thẻ cam kết”. Chúng tôi cũng giảng thanh chân tướng dọc đường và thuyết phục hơn 20 người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

3. Tu luyện trong môi trường gia đình

Một lần, cháu gái ba tuổi của tôi bị sốt nặng. Con trai và con dâu tôi rất lo lắng. Nhiều người nói nên đưa cháu đi bệnh viện. Tôi đề nghị mọi người niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và mọi người đã niệm. Tôi đề nghị cháu gái cũng niệm. Mọi người nói cháu không chịu. Vợ tôi bảo tôi bế cháu. Tôi bế cháu và đi vào phòng luyện công. Tôi bảo cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và cháu lại từ chối. Tôi biết rằng cựu thế lực đang can nhiễu cháu và tạo ra ảo giác về bệnh. Tôi phát chính niệm để giải thể tà ác. Cháu liền nắm tay tôi và la lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Chúng tôi đứng trước ảnh của Sư phụ. Tôi bảo cháu chúng ta có thể thắp nhang cho Sư phụ vì cháu thích làm thế mỗi ngày. Cháu nói: “Thắp nhang cho Sư phụ”. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Cháu liền lặp lại một cách tự nhiên, rồi bỗng nhiên đọc lại bài “Khổ kỳ tâm chí” trong Hồng Ngâm. Tất cả xảy ra trong một vài phút. Sau đó tôi bế cháu đến cha mẹ cháu và cơn sốt đã biến mất từ khi nào rồi, cháu liền chạy đi chơi. Mọi người có mặt đều nghĩ đây đúng là phép màu. Sự việc này đã chứng thực Pháp.

Một ngày nọ, vợ tôi nói với tôi rằng con trai út của chúng tôi và con dâu sắp ly dị. Không ai biết con dâu chúng tôi đang ở đâu, nó đã tắt điện thoại di động. Vợ tôi hỏi tôi nên làm gì. Tôi đã không dao động. Tôi nói sắp đến 06 giờ chiều, giờ phát chính niệm. Tôi hướng nội. Chấp trước nào của tôi đã gây ra việc này? Gia đình của con trai tôi thường rất hạnh phúc. Tôi thường khen ngợi chúng và tình hình tài chính của chúng. Tôi cũng lo lắng về sự an toàn của chúng. Sau khi thấy chấp trước tôi đã loại bỏ nó, phát chính niệm để phủ định sự can nhiễu và bức hại của cựu thế lực. Tôi nhờ vợ tôi bảo con trai gọi cho con dâu của chúng tôi, vì nó đã bật lại điện thoại di động. Khi vợ tôi gọi, người con dâu thật sự đã bật điện thoại lên và trả lời. Tôi có nói chuyện ngắn gọn với cháu và đã liên lạc với con trai để bảo nó đi đón vợ. Hai vợ chồng đã làm lành ngay lập tức.

Sư phụ đã giảng: “Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân). Tôi hiểu rằng tất cả mọi điều chúng ta gặp trong cuộc sống đều có liên hệ tới tu luyện của chúng ta. Chỉ cần chúng ta coi mình là người tu luyện và điều chỉnh bản thân, tất cả huyễn tượng sẽ biến mất.

Không lâu trước đây, con trai cả của tôi dùng xe máy đón cháu gái nhỏ tuổi nhất của tôi từ trường mẫu giáo. Cháu gái tôi vô tình để gót chân lọt vào nan bánh xe, và bị thương khá nặng. Thấy cháu bị đau đớn, tôi không nói gì. Vợ tôi nói: “Để ông nội bế cháu.” Tôi nói: “Mọi người bình tĩnh, tôi không thể chữa bệnh.” Con dâu tôi bình tĩnh lại và nói: “Con đã nghe nhiều chân tướng về Pháp Luân Công. Mặc dù con không học Pháp và luyện công, con cố gắng tu luyện tâm tính của mình. Con cũng nên hướng nội khi những việc thế này xảy ra. Mẹ, mẹ cũng là người tu luyện. Chúng ta nên hướng nội cùng nhau.” Nghe giống như Sư phụ đang dùng lời của người con dâu để điểm hóa cho chúng tôi. Khi chúng tôi đang nói, cháu gái tôi ngủ thiếp đi. Giáo viên của trường mẫu giáo đến và nói “Vết thương trầm trọng thế, hãy để cô bé ở nhà 10 ngày.” Tôi nói: “Cháu sẽ ổn thôi, cháu sẽ bình phục trước ngày mai.” Ngày hôm sau, cháu gái tôi đã có thể ra ngoài chơi đùa và đến trường như bình thường vào ngày tiếp theo.

Nếu chúng ta luôn có thể giữ trạng thái của một người tu luyện, chúng ta có thể chứng thực Pháp. Khi các thành viên trong gia đình được hưởng lợi, môi trường tu luyện tại gia đình của chúng ta cũng trở nên ngày càng tốt hơn.

4. Dùng câu đối để cứu độ chúng sinh

Người Hoa có truyền thống dán câu đối để chúc mừng năm mới, đám cưới, chuyển nhà và ngày sinh nhật. Câu đối năm mới được giữ trong một năm. Nếu chúng tôi có thể để lại những thông điệp giảng thanh chân tướng trên câu đối, chúng sẽ giúp cứu độ chúng sinh.

Tôi đã bị giam giữ phi pháp trong sáu năm. Từ Tết Âm lịch 2007, tôi đã dán câu đối giảng chân tướng trước cửa nhà. Cửa tiệm của gia đình tôi lại nằm ở trung tâm thị trấn. Vợ tôi nói rằng, trong quá khứ, các học viên gửi cho chúng tôi câu đối giảng chân tướng và bà ấy dán ở trước cửa. Nhưng cảnh sát luôn xé chúng xuống sau ngày 15 Tết. Tôi nói rằng câu đối là để cứu độ chúng sinh và không ai được phép xé nó. Sau đó, không ai đến xé câu đối nữa.

Thực ra tôi không biết viết câu đối, nhưng tôi phát nguyện muốn làm và muốn dùng hình thức này để cứu độ chúng sinh. Khi tôi phát nguyện, tôi tin rằng tôi có thể làm tốt vì tôi là đệ tử Đại Pháp. Với mong muốn cứu độ chúng sinh trong tâm, tôi bắt đầu viết câu đối cho các học viên với số lượng ít. Khi nội dung không đủ, tôi học cách tự viết. Nếu vần điệu không đúng, tôi nhờ một đồng tu có kiến thức về văn hóa để chỉnh sửa. Tôi biên soạn câu đối mỗi năm và các học viên cho rằng chúng có hiệu quả. Dần dần, nhiều học viên hỏi xin và ngay cả những người thường cũng đến hỏi xin. Tôi có thể viết vài trăm câu đối mỗi năm. Vì học viên làm đủ loại nghề nghiệp và chúng tôi cần đáp ứng cho mọi người, nên nội dung của câu đối rất đa dạng.

Tôi muốn làm tốt việc biên soạn các câu đối, vì thế khi thắp nhang cho Sư phụ tôi thường nói: “Sư phụ, xin giúp con và khai mở trí huệ cho con.” Các học viên khác với người thường. Vì tôi có ý nghĩ muốn cứu độ chúng sinh, việc biên soạn câu đối không khó. Đôi khi trong lúc thiền định, câu đối xuất hiện trong đầu tôi. Tôi gửi chúng cho trang Chánh Kiến. Trong lần đầu tiên, 17 câu đối được đăng, trong lần thứ hai, 07 câu đối đã được đăng.

Tôi nghĩ rằng chỉ cần chúng ta có thể nói lên sự thật về Pháp Luân Công trong các câu đối, chúng sẽ có hiệu quả chứng thực Pháp.

Có một lần, một vài học viên từ huyện lỵ dọn nhà đến và có một buổi mừng tân gia. Họ hàng và bạn bè của họ, bao gồm cả những người thuộc các cơ quan chính phủ của huyện lỵ và Phòng 610 địa phương, đã nhờ tôi viết câu đối mà không nhấn mạnh nội dung giảng chân tướng quá nhiều. Tôi nói với họ rằng họ chỉ cần có ý nghĩ rằng câu đối sẽ giúp cứu người và tôi sẽ biết phải viết điều gì. Sau đó các học viên phối hợp với nhau phát chính niệm và dán các áp-phích giảng chân tướng. Trong suốt buổi tân gia, các vị khách cho rằng câu đối rất hay. Chúng có tác dụng chứng thực Pháp rất tốt.

Một cặp câu đối không chỉ cần nội dung hay mà còn phải được viết đẹp. Tôi nghĩ nên dùng phông Lệ thư (Lishu) để viết. Tôi chưa bao giờ viết theo phong cách Lệ thư, nhưng tôi rất muốn tìm hiểu. Có một học viên địa phương là họa sĩ không chuyên. Anh ấy giỏi về vẽ và thư pháp. Tôi nhờ anh dạy cách viết Lệ thư. Nhưng khi dạy tôi, anh ấy lại viết bằng chữ bán thảo. Tôi nhờ anh ta viết chữ Lệ thư giúp tôi, nhưng dường như anh không nghe tôi nói. Tôi tự hỏi lẽ nào có một chấp trước mà tôi cần loại bỏ. Sau khi yêu cầu lần thứ hai, cuối cùng anh cũng viết hai câu đối Lệ thư. Nhưng các câu đối không khớp với điều tôi nghĩ. Tôi cũng thấy mình có sự lo lắng. Nếu tôi làm theo cách thông thường và học thư pháp, sẽ mất nhiều thời gian. Tôi hiểu rằng tôi nên loại bỏ tất cả quan niệm người thường nếu tôi muốn làm những việc Đại Pháp tốt trong vai trò một học viên. Một niệm chân chính có thể tạo ra kết quả phi thường, và tôi cần đi con đường chứng thực Pháp của mình. Tôi không có thời gian để luyện tập thư pháp. Tôi chỉ có thể trưởng thành trong khi chứng thực Pháp. Vì thế tôi dùng phông Lệ thư trong các sách Đại Pháp làm mẫu và viết trực tiếp thành câu đối. Thể ngộ của tôi tăng lên và có lẽ tôi đạt được yêu cầu của Pháp ở trình độ của mình, bởi vì Đại Pháp cho tôi trí huệ và năng lượng. Thư pháp của tôi thực sự có hình dáng theo phong cách Lệ thư.

Mỗi ngày tôi đều viết câu đối và hướng nội. Mọi lúc tôi đều xem bản thân mình là người tu luyện. Khi chính lại bản thân, thư pháp của tôi cải thiện mỗi ngày. Người tu luyện thực sự rất khác với người thường. Không lâu sau tôi đã có thể viết Lệ thư rất đẹp. Tôi không cố gắng chứng thực bản thân mình vì đây là phép màu do tu luyện Đại Pháp mang lại. Không có Đại Pháp tôi không là gì cả. Tôi viết bài này cũng để chứng thực Pháp. Khi chúng ta thực sự tu luyện bản thân và xem mình là người tu luyện vào mọi lúc, chúng ta sẽ cảm thấy phép màu của Đại Pháp mỗi ngày. Nếu chúng ta không thực sự tu luyện trong Pháp, phép màu của Đại Pháp và thần thông sẽ không được triển hiện.

Kết luận

Tôi đã chia sẻ thể ngộ của mình về viên dung chỉnh thể. Khi viết điều bài chia sẻ này, thân thể và nhiều phương diện khác của tôi bị can nhiễu, làm cho tôi có chút do dự. Sau đó tôi chợt nhận ra tại sao cựu thế lực can nhiễu tới tôi. Đó là vì chúng chỉ nhắm vào tu luyện cá nhân và sợ hãi khi chúng ta có chỉnh thể. Vì thế chúng can nhiễu mạnh tới tôi. Thực tế, dựa trên kinh nghiệm chia sẻ với các đồng tu ở lân cận trong nhiều năm, tôi cũng nhận thấy rằng các đồng tu ở vùng nông thôn của chúng tôi gặp khó khăn trong việc tạo thành chỉnh thể thống nhất. Can nhiễu kia đã làm chính niệm của tôi thêm vững chắc, tôi phải hoàn thành bài viết này để chia sẻ kinh nghiệm với các đồng tu, giải thể tà ác, viên dung chỉnh thể và chứng thực Pháp.

Trên đây chỉ là thể ngộ của tôi về Pháp. Xin từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/21/明慧法会–组建学法交流点的体悟-265078.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/9/136575.html

Đăng ngày 23-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share