Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 24 – 11 – 2012] Cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công của ĐCSTQ bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999 đã khiến tôi nhận ra bản tính Giả Ác Đấu của nó. Cứ mỗi khi tôi học Pháp ngộ được một tầng pháp lý sâu hơn, tôi lại có thể thấy rõ ràng hơn sự độc tài này. Tôi thường cảm thấy rằng càng rời xa chủ nghĩa Mac-Lenin và ĐCSTQ, tâm tôi lại càng kiền tịnh, càng thoải mái và hạnh phúc. Ma lực “văn hóa Đảng” trong tôi bắt đầu giải thể. Khi Cửu Bình được xuất bản và làn sóng thoái đảng bắt đầu, tôi hưởng ứng ngay lập tức, tôi được giải thoát triệt để về tinh thần và tư tưởng.

​—Từ tác giả

Kính chào Sư Phụ tôn kính!

Kính chào các bạn đồng tu!

Tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp vào ngày 13 tháng 05 năm 1995. Trước đó và thậm chí vào buổi sáng của ngày hôm ấy tôi vẫn còn tập một loại khí công khác. Chiều hôm đó, một người họ hàng đem đến video dạy công của Sư phụ để dạy chồng tôi, người học Pháp Luân Công sáu ngày trước. Tôi bước ra khỏi phòng và bắt đầu học các động tác. Từ đó, tôi không bao giờ quay lại loại khí công mà tôi tập trước đó nữa, và một mạch kiên trì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến hôm nay.

Cái duyên này dường như được kết rất đơn giản, nhưng tuyệt không phải ngẫu nhiên, việc này đã sớm có an bài, là mặt minh bạch của tôi đang thực hiện thệ ước của mình. Vị Thần vĩ đại nhất bắt đầu quản tôi, một cách lặng lẽ. Trạng thái sinh mệnh của tôi bắt đầu bước trên con đường trở thành Thần. Vào lúc đó tôi đang phải chịu đựng ngày một nhiều bệnh tật hơn và không biết phải làm gì, thì Sư phụ đã đem Đại Pháp đến nhà tôi.

Bốn năm tu luyện đầu tiên trôi qua êm ả và vui vẻ – đặc biệt là trong năm đầu tiên, tôi được đẩy lên như tên lửa. Trong hôm sau ngày đầu tiên tu luyện, tôi thấy Sư phụ đứng sau tôi. Sư phụ mặc âu phục với ca-vát. Cái nơ trên ca-vát của Sư Phụ còn lớn hơn đầu tôi. Sau đó, tôi thấy Sư phụ ở bên cạnh tôi gần như mọi lúc mọi nơi. Có một giai đoạn thời gian tôi thấy ba Pháp thân của Sư phụ đứng cạnh tôi. Tôi thậm chí không thể nhìn thấy đầu của Pháp thân cao nhất. Ba tháng sau khi tu luyện, tôi thấy thân thể tôi trong suốt như một đèn băng, xương cốt của tôi màu xanh nhạt và cơ bắp có màu vàng nhạt. Thật là mỹ diễu. Tôi nhìn thấy một đứa trẻ cao khoảng nửa inch trong đan điền, ngồi trong tư thế hoa sen, bất động. Đứa trẻ mặc một cái quần nhỏ màu đỏ và có một cái bím tóc nhỏ trên đầu. Có một lần, tôi thấy Pháp thân của Sư phụ giống như một người trẻ tuổi đứng trước tôi và cười. Tôi thường thấy chính mình ngồi trong một cái đĩa gỗ màu nâu và bay lên trời cao, Phật Di Lặc ngồi ở phía bên kia trời, cực kỳ to lớn. Ông ấy tươi cười xem tôi tu luyện. Tôi đã từng nghĩ rằng đó có thể là một phần quá khứ của tôi, Đại Pháp đã đả khai ký ức xa xưa của tôi.

Lúc đó tôi chỉ coi luyện công là phần quan trọng nhất của Pháp Luân Công. Mục đích chủ yếu tôi học Pháp Luân Công là để giải trừ thống khổ trên thân thể, để được an toàn và khỏe mạnh – đó cũng là chấp trước căn bản của tôi. Tôi có một cái tôi mạnh mẽ bắt nguồn từ địa vị xã hội và môi trường làm việc của tôi, và cái cách mà tôi được nuôi dạy. Tôi luôn đánh giá cao bản thân. Bởi vì tôi có địa vị cao, tôi đã chấp trước rất sâu vào danh, lợi, tình và văn hóa Đảng. Những thiếu sót ấy bị che đậy dễ dàng trong xã hội người thường. Với sự đầu độc từ văn hóa đảng, chúng được xem như là những tính cách đáng quý như là tham vọng, không quan tâm đến thế tục, có ưu điểm về tố chất. Những cái lỗi bị che đậy này đã bám rễ sâu trong tôi trong một thời gian dài, và chúng không bị lay chuyển sau tất cả các cuộc vận động chính trị và giáo dục chính trị. Thực ra, nó còn được che đậy sâu hơn. Cái “tố chất tuyệt vời” của tôi đã cho tôi vinh dự và vẻ vang. Những người khác tôn trọng và khâm phục tôi. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ hạnh phúc mang theo những nghiệp lực ấy  và tiếp tục luân hồi.

Cái tự ngã hướng về việc sống bình an vô sự,  thoải mái dễ dàng, là ngược lại với Pháp, nhưng tôi lại coi việc truy cầu nó là bình thường. Một ngày nọ, phụ đạo viên điểm luyện công giao cho tôi một việc. Tôi không đồng ý với cô ấy, và nghĩ rằng ý kiến của cô ấy sẽ gây tổn thương cho người khác. Nhưng tôi đã không làm hài hòa sự việc này dựa trên Pháp. Tệ hơn, trong tâm trí tôi, tôi có suy nghĩ rằng tôi là người có hàm dưỡng và nguyên tắc, không thể làm cái việc gây tổn thương cho sự tôn nghiêm của người khác. Thực ra, gặp phải mâu thuẫn này là một cơ hội cho tôi diệt trừ tự ngã, nhưng tôi đã lỡ cơ hội này bởi vì tôi dùng phía con người để duy hộ cho logic của xã hội người thường.

Không lâu sau đó, tôi đi mua sắm và thấy lễ khai trương của một cửa hàng. Rất đông người. Tôi mua một cái đèn và nhờ thu ngân giữ nó hộ, để tôi mua vài thứ ở khu dành cho quần áo. Sau khi tôi trả tiền mua hàng, tôi lấy cái đèn nhưng quên mất quần áo mà tôi đã mua. Tôi quay lại để lấy quần áo nhưng người thu ngân không thừa nhận rằng tôi đã mua chúng. Tôi đã không chuẩn bị cho sự xấu hổ này và không biết phải làm sao. Trong khi tôi đang giải thích cho họ việc gì đã xảy ra, những người thu ngân khác đã nghi ngờ tôi và nói: “Tại sao chị lại đi mà quên lấy hàng?”. Tâm tôi đã bị động và cái tình nổi lên. Ngay lúc đó, một người bảo vệ đến và bước lên, anh ta chỉ vào tôi và nói: “Tôi đã thấy chị đi ra và tay mang theo một cái áo”. Tôi đã bị người bảo vệ làm cho bẽ mặt và không nói được gì. Tôi đến để trình bày và lấy chiếc áo mà tôi đã mua nhưng đột nhiên trở thành một người cố tình gian lận. Người quản lý bước ra để giải quyết tình huống. Ông ấy xin số điện thoại của tôi và nói sẽ quay lại chỗ tôi sau khi xem xét sự việc này. Người quản lý gọi cho tôi 3 ngày sau đó để lấy quần áo. Ông ấy không xin lỗi, nhưng tôi thì vui. Ngoài việc cảm ơn ông ấy, tôi còn cảm thấy tôi đã gây rắc rối cho ông ấy và tặng ông ấy một món quà để cảm ơn.

Mặc dù tôi luôn ở trong Pháp, tôi đã nhẫn với sự cay đắng, nhưng ngộ không thấu về sự việc này. Hôm đó, trong tình huống như vậy, tôi chỉ biết tôi phải nhẫn. Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại nhưng tôi có một cảm giác lạ là tôi chưa hoàn toàn vượt qua khảo nghiệm. Sau đó, một thành viên trong gia đình tôi trả lời điện thoại từ người quản lý cửa hàng và biết chuyện gì đã xảy ra. Người nhà tôi khen ngợi tôi, nhưng tâm trí tôi vẫn không yên, mà không lý giải được tại sao. Đây có thể là quá trình học cách hướng nội và nhìn nhận mọi thứ dựa trên Pháp trong khi tu luyện. Khi ai đó trải qua xung đột hoặc vượt quan, thì làm thế nào để hành xử theo Pháp là một quá trình học hỏi. Đôi khi chỉ mất giây lát, đôi khi nó cần thời gian rất dài.

Hai sự việc này xảy ra hơn mười năm trước, vậy tại sao tôi lại nhắc lại nó? Đó là bởi vì chúng đánh dấu việc tôi bắt đầu học cách hướng nội tìm trong tu luyện. Chúng cũng là nền tảng của việc tu luyện của tôi.

Những ngày tháng tu luyện cá nhân trôi qua một cách êm đềm. Hàng ngày, tôi tham gia nhóm luyện công trong công viên, học Pháp và chia sẻ với các đồng tu trong nhóm của tôi. Tôi dùng thời gian rảnh rỗi để đọc, chép lại và ghi nhớ Pháp. Cuộc sống của tôi thật mãn nguyện và tâm tôi luôn yên bình. Một ngày trong khi tôi đang đọc Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đột nhiên xuất hiện trong quyển sách. Sư phụ mặc một áo cà sa màu vàng, đi chân trần trong một hành lang dài (giống như hành lang lang dài trong Cung điện Mùa Hè ở Bắc Kinh) hướng đến tôi với những bước đi dài. Hồi đó, khi nhạc luyện công mở lên, lập tức tôi được bao phủ từ đầu đến chân bởi một cái vỏ ấm áp, và tôi không thể cử động thân thể. Tôi đã hoàn toàn ở trong định. Đôi lúc ngay sau khi tâm trí tôi bắt đầu lan man, một nguồn lực mạnh mẽ sẽ đem “định” trở lại cho tôi, như thể tôi không được phép có tạp niệm trong tâm trí. Lúc đó tôi có thể định lại trong suốt một giờ ngồi thiền định. Dường như mỗi ngày tôi đều hưởng thụ sự mĩ diệu của trạng thái tĩnh lặng.

Giai đoạn này, tôi thường cảm thấy rất mãn nguyện, rất khỏe mạnh và mỗi bước đi của tôi đều rất nhẹ nhàng. Tâm tôi cũng cảm thấy rất nhẹ. Tôi cảm thấy Pháp rất phù hợp với những truy cầu cuối đời của mình. Điều này có nghĩa là tôi không có một nhận thức lý tính chân chính đối với Đại Pháp.

Sư phụ giảng trong “Lời cảnh tỉnh” – Tinh tấn yếu chỉ:

“Tôi truyền Đại Pháp đã bốn năm rồi, có một bộ phận học viên mà tâm tính, cảnh giới đề cao rất chậm, vẫn còn loanh quanh ở nhận thức tôi và Đại Pháp bằng cảm thụ, toàn là từ sự biến hoá trên thân thể và thể hiện của công năng mà có một loại cảm ơn mang đức đối với tôi, đó là nhận thức của người thường. Chư vị không muốn cải biến trạng thái của con người, từ lý tính mà thăng hoa nhận thức chân chính về Đại Pháp, thì chư vị sẽ mất cơ hội.”

Tôi vẫn chỉ dừng lại ở trạng thái cảm tính và không thể hoàn toàn nhận thức Pháp.

Do vậy, sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, vì tôi đã bị đầu độc quá sâu bởi văn hóa đảng trong suốt hàng thập kỉ, trái với lòng mình, tôi phục tùng khi Đảng yêu cầu và tôi “phải một lòng nhất trí với trung ương Đảng”. Không lời nào có thể diễn tả sự bối rối và nỗi đau trong tâm tôi. Tôi đã không học Pháp trong 10 tháng, chỉ luyện công.

Sư phụ đã luôn từ bi bảo hộ tôi. Không lâu sau, tôi đến thăm một người họ hàng ở một thành phố khác và bắt liên lạc với một số học viên tinh tấn. Họ đã giúp tôi rất nhiều. Phần minh bạch của tôi đã thức tỉnh và bắt đầu làm chủ. Trên đường về nhà, ở sân bay tôi đã phân phát các tài liệu giảng chân tướng đầu tiên của mình. Sau đó tôi để lại rất nhiều trong buồng lái của máy bay. Mặc dù tôi có phần lo lắng và sợ, đó là bước đi đầu tiên của tôi. Kể từ đó, tôi tham gia trong các hoạt động giảng chân tướng để cứu độ chúng sinh. Lúc đó tôi đã gần 70 tuổi. Tôi đã luôn bước đi trên con đường tu luyện với một trái tim rộng mở.

Trong mười hai năm tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp, đã có một số thay đổi lớn và căn bản bên trong tôi. Trạng thái sinh mệnh của tôi chứng thực Đại Pháp qua từng thần tích, tôi từng bước hòa tan vào trong Pháp. Trong cả cuộc đời tôi, đây là thời gian tôi thực sự loại bỏ phần con người và đi trên con đường thành Thần. Tôi cảm ơn Đại Pháp và Sư phụ vì đã cho tôi thực sự hiểu được hai câu hỏi: Pháp Luân Đại Pháp là gì? Và Đảng Cộng Sản Trung Quốc là gì? Tôi đã tìm được câu trả lời chân thực cho hai câu hỏi này trong 12 năm qua. Đối với một số đồng tu, hai câu hỏi này có thể không khó hiểu, nhưng đối với tôi, những gián cách thật lớn.

Ở trường hay ở cơ quan, tôi là người đầu tiên ở độ tuổi của mình gia nhập Đoàn thanh niên và Đảng cộng sản. Trước khi nghỉ hưu tôi là cán bộ cao cấp. Tôi đã lớn lên trong môi trường mà chỉ tin vào một chủ nghĩa, một Đảng, và một người lãnh đạo. Chủ nghĩa này là chuyên chế, Đảng của nó là độc tài, và nó hoàn toàn là tà. Pháp Luân Đại Pháp là khoa học siêu thường và tinh thâm nhất, và Nó đã cứu tôi khỏi cựu bản ngã nông cạn, vô minh và xấu ác của mình. Tôi đã thay đổi từ việc bị phong bế, chỉ biết nghe theo điều luật của tổ chức, và nguyên tắc Đảng tính, cho đến hiểu Pháp của vũ trụ và tiêu chuẩn của sinh mệnh thần thánh. Trong quá khứ, tôi chỉ biết  Đảng tính và không biết tâm tính là gì. Tôi đã được dạy rằng Đảng tính cao hơn tất cả, nhưng nội hàm của Đảng tính là Giả Ác Đấu. Tôi đã bảo trì sự nhất trí với Trung ương Đảng hết lần này đến lần khác, và mất dần chân ngã của mình hết lần này đến lần khác. Khi Trung Ương Đảng phạm tội đại ác và quyền lực của nó bị khủng hoảng, nó sẽ gây áp lực lớn hơn lên người dân để bắt họ phải nhất trí với Đảng. Vì vậy, nhiều người tốt như tôi đã đánh mất lương tri và đeo lên cái mặt nạ giả để bảo toàn bản thân. Đảng tính của chúng ta sẽ được thiết lập khi người khác bị đả đảo, nếu không chúng ta sẽ là mục tiêu tiếp theo bị đả đảo.

Cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công của ĐCSTQ bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999 đã khiến tôi nhận ra bản tính Giả Ác Đấu của nó. Cứ mỗi khi tôi học Pháp ngộ được một tầng pháp lý sâu hơn, tôi lại có thể thấy rõ ràng hơn sự độc tài này. Tôi thường cảm thấy rằng càng rời xa chủ nghĩa Mac-Lenin và ĐCSTQ, tâm tôi lại càng kiền tịnh, càng thoải mái và hạnh phúc. Ma lực “văn hóa Đảng” trong tôi bắt đầu giải thể. Khi cửu bình được xuất bản và làn sóng thoái đảng bắt đầu, tôi hưởng ứng ngay lập tức, tôi được giải thoát triệt để về tinh thần và tư tưởng. Đây là lựa chọn chân chính nhất trong cả đời tôi. Tôi biết ý nghĩa của sự lựa chọn này. Tôi biết ơn Sư phụ và Đại Pháp đã cứu tôi, và cho tôi hiểu ý nghĩa thực sự của sự tồn tại của mình. Tôi đã từ bỏ những giả lý mà tôi đã phấn đấu theo đuổi suốt nửa cuộc đời, và trở thành một người tu theo Chân-Thiện-Nhẫn và duy hộ Pháp lý của vũ trụ. Tôi thường quên mất tuổi thật của mình: Tôi chỉ ngủ 5 tiếng một đêm và vẫn thấy tràn đầy năng lượng. Một lần, khi tôi đang mở khóa xe đạp, một đứa trẻ chạy đến chỗ tôi và hỏi: “Đây có phải là xe đạp của bà không?”. Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, tôi nghĩ có thể nó nghi ngờ rằng tôi ăn trộm xe đạp. Tôi nói: “Tại sao không? Bà có chìa khóa, cháu thấy không? Mở rồi nhé”. Tôi lên xe và đi. Tôi nghe đứa trẻ gọi với từ phía sau: “Bà thật là phi thường.” Thằng bé nói đúng, làm sao một bà già có thể đi được xe đạp?

Năm 2000, tôi bắt đầu phát tờ rơi ở các trường học trọng điểm, sở cảnh sát, khu dân cư, hiệu sách, cửa hàng, các điểm giao thông, bỏ tài liệu vào các giỏ xe đạp. Vì lí do an toàn, tôi thường đi ra ngoài vào ban đêm và khi thời tiết xấu. Đôi khi tôi lấy một tập tư liệu và đến khi về đến nhà thì cũng vừa phân phát xong. Tôi đạp xe quanh thành phố và đi khá nhanh. Một lần, tôi có trong tay hơn 20 đĩa DVD làm bởi các học viên hải ngoại, trong đó có một phim tài liệu về Pháp Luân Công. Tôi trân quý chúng và muốn mỗi chiếc đĩa có được hiệu quả lớn nhất có thể. Tôi quyết định tìm đến nơi ở của các phóng viên Tân Hoa Xã. Tôi đã hoàn thành việc ấy một cách suôn sẻ.

Để trải qua tất cả những lần này một cách bình an, điều quan trọng nhất là coi trọng học Pháp. Tôi dành ít nhất 2 giờ mỗi ngày để học Pháp bất kể bận rộn như thế nào. Khi tôi học Pháp, tôi tĩnh tâm xuống và hòa tan trong Pháp. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi hiểu ra được dù chỉ một điểm, và cảm thấy xúc động khi đề cao tầng thứ. Cảm xúc đúng là không thể diễn tả bằng lời, toàn bộ thân và tâm tôi đắm chìm trong hạnh phúc của “Tự diệu tự ngộ” (Đại Viên Mãn Pháp). Bà mẹ gần 100 tuổi của tôi đã thấy được sự thay đổi của tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi dành thời gian để trò chuyện với bà hàng ngày. Bà ấy thường nói với tôi: “Con đi học Pháp đi, ngày mai nói chuyện tiếp”. Sau đó, bà đã đọc Chuyển Pháp Luân và cửu bình, và nói: “Những người tập Pháp Luân Công là những người tốt; vụ tự thiêu ở Thiên An Môn nhất định là giả.” “Con lấy cửu bình ở đâu vậy? Sách đó viết đều đúng, mau giấu đi!”. Đôi khi cái tình của tôi nổi lên và tôi cảm thấy tiếc nuối vì không dành nhiều thời gian với bà ấy hơn khi bà ấy chưa qua đời, nhưng khi tôi nghĩ rằng Đại Pháp đã cho cụ bà trăm tuổi ấy chính niệm, tôi không còn thấy tiếc nữa.

Hầu như trong bài giảng nào Sư phụ từ bi cũng nhấn mạnh: “Tôi bảo mọi người phải học Pháp, học Pháp, học Pháp, học Pháp thật nhiều vào” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004). Đó những cảnh báo rất nghiêm túc. Đối với người tu luyện, không có sai lầm nào lớn hơn việc không coi trọng học Pháp. Một người tu luyện không thể coi nhẹ học Pháp. Thông qua học Pháp, các chấp trước của tôi trở nên ít dần và chính niệm trở nên mạnh hơn. Một ngày, tôi thấy một áp phích phỉ báng Đại Pháp ở ngoài phòng thư tín của khu dân cư. Tôi thấy khó chịu. Tôi muốn dỡ nó ra nhưng tôi không dám động vào nó bởi vì tôi sợ bị phát hiện. Tôi không biết phải làm gì. Tôi phát chính niệm hàng ngày để diệt trừ can nhiễu, nhưng một tháng qua đi mà cái áp phích vẫn ở đó. Tôi quyết định sẽ tự mình xé nó. Trước khi hành động, một suy nghĩ người thường nổi lên: Nếu tôi động vào, nó sẽ là một chuyện lớn ở khu dân cư nhỏ bé của chúng tôi – hoặc tệ hơn, Phòng 610 sẽ điều tra và tôi có thể là kẻ tình nghi chính. Dù vậy, tôi lập tức diệt trừ những suy nghĩ đó. Tôi quyết tâm xé nó bất kể chuyện gì xảy ra. Tôi quan sát xung quanh, và phát hiện ra một vị trí rất tốt, nhân viên phòng thư tín không thể nhìn thấy thôi, và tôi có thể nhanh chóng xé cả cái áp phích ấy xuống. Tôi ra ngoài lúc ở ngoài vắng người, nhưng lúc tôi đến nơi và chuẩn bị sẵn sàng xé nó xuống, tôi đột ngộ nhận ra là không thấy cái áp phích đâu.  Nó đã bị đổi thành biển báo “nơi đăng ký gì gì đó”. Nước mắt tôi đã rơi… Đây đúng là thần tích. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng một việc như vậy lại có thể xảy ra với tôi. Giống như vậy, chấp trước người thường của tôi trở nên ngày càng ít đi và tinh thần của tôi ngày càng cao hơn khi tôi bước trên con đường của Thần.

Không có giới hạn cho sự đề cao tầng, “Tầng khác nhau có Pháp của tầng khác nhau” Chuyển Pháp Luân. Cứ khi nào tôi đạt đến tầng thứ mới, tôi thường cảm thấy bất an và tự trách móc mình vì những lỗi đã mắc phải trong quá khứ. Đôi lúc tôi nghĩ về một sự việc hoặc những thứ đã kéo dài trong một thời gian.”Tự ngã” và “tư tâm” được phơi bày theo những hình thức khác nhau trong tu luyện của tôi. Trong thời kỳ Chính Pháp, chúng biểu hiện chủ yếu là chưa diệt trừ triệt để hết chấp trước vào sự sợ hãi. Rất nhiều sự việc tôi đã có thể làm tốt hơn, nhưng vì sợ hãi, tôi đã tìm lời bao biện và che đậy sai lầm của tôi. Tôi cảm thấy rằng trong một môi trường khó khăn như vậy, dù sao tôi đã cố gắng để phân phát tài liệu, thư, đĩa DVD và làm một số tài liệu về cuộc đàn áp. Sau khi tầng thứ của tôi được nâng lên, tôi thấy những lời bao biện ấy đều đến từ “tự ngã”, không phải từ Pháp. Tôi đã không có một nhận thức đúng đắn về ý nghĩa của việc cứu độ chúng sinh. Khi tôi ra ngoài để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, tôi thường đi lòng vòng vì sợ hãi. Tôi tìm kiếm an toàn và thoải mái. Sư phụ giảng: “Nhưng [vấn đề] có hay không cái tâm lo sợ, lại chính là kiến chứng cho sự phân biệt giữa người và Thần của người tu luyện, là chỗ khác biệt giữa người tu luyện và người thường, là việc mà người tu luyện nhất định phải đối diện, là nhân tâm lớn nhất mà người tu luyện cần phải bỏ.” Học Pháp cho tốt, vứt bỏ nhân tâm sẽ không khó. Tôi dùng phía con người để làm các việc Đại Pháp; đó là một sai lầm lớn. Đôi khi, tôi cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, và chấp trước vào viên mãn, thực tế, tu luyện của tôi đã bị đình trệ.

Năm 2007 tôi có triệu chứng của nghiệp bệnh. Tôi bị hoa mắt, hụt hơi và mệt mỏi. Tôi không thể nằm ngửa hoặc nằm nghiêng. Tôi không muốn ăn và luôn muốn nằm trên giường. Tôi cảm thấy một loại vật chất bao quanh tôi và làm cho tôi nghĩ rằng cuộc sống của tôi đang gặp nguy hiểm, như thể là một khi đã nằm xuống, tôi sẽ không thể dậy nổi. Tôi biết đây là một giả tướng, là một khảo nghiệm mà tôi phải qua. Mỗi ngày, tôi làm việc mà tôi nên làm. Tôi tăng cường thời lượng và cường độ phát chính niệm khi tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi trông vẫn bình thường. Thậm chí chồng tôi không nhận ra có gì đó bất ổn. Một hôm, khi tôi đang nói chuyện với đồng tu về việc vượt qua nghiệp bệnh, tôi hỏi: ” Không hiểu sao tinh thần của tôi lên cao và thấy ăn ngon miệng khi tôi giảng chân tướng cho những  người thường đến thăm nhà chúng tôi? Vị đồng tu này ngộ rất nhanh: “Sư phụ đang bảo bà ra ngoài giảng chân tướng trực diện”. Tôi đã tỉnh ngộ sau khi nghe điều đó. Ngày hôm sau, tôi đạp xe đến công viên gần đó để giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người. Lúc đầu, tôi có tâm sợ hãi và không tự tin lắm. Mục tiêu của tôi là mỗi ngày giúp được một người làm tam thoái. Liệu tôi có thể đạt được mục tiêu ấy không? Đếm từng người từng người một. Tôi đã giúp hơn 30 người làm tam thoái. Khi chính niệm của tôi mạnh lên, sự lo sợ bị yếu đi. Thậm chí tôi không để ý đến, nhưng nghiệp bệnh đã hết. Hai năm sau, tôi đã giúp hơn 800 người làm tam thoái. Không những tôi không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, mà tôi còn trải nghiệm rất nhiều thời khắc cảm động. Việc này khiến cá nhân tôi trải nghiệm được rằng, chuyện tốt hay xấu gặp phải trong tu luyện thì đều là hảo sự, và chúng sinh đang trông đợi chúng ta đến cứu.

Một hôm, tôi nói chuyện với một cậu thanh niên 30 tuổi về việc tam thoái. Chúng tôi đã dùng một tên giả, sau đó cậu ấy rời đi trong hạnh phúc. Ít phút sau, cậu ấy quay lại và nói: “Tôi muốn được gọi là “Trương Thống Khoái” (nghĩa là “rất vui sướng”), bởi vì hôm nay tôi rất vui sướng”. Nhiều người khác đã để lại danh thiếp và số điện thoại, vì họ muốn giữ liên lạc với tôi. Một số người còn muốn tặng quà tôi. Một lần, một người trẻ tuổi đi ngang qua với một chú chó trắng muốt. Bởi vì chúng tôi bắt đầu cuộc nói chuyện từ chú chó này, sau khi anh ấy đồng ý thoái đảng, anh ấy muốn cho tôi chú chó đó để cảm ơn.

Tóm lại, quan nghiệp bệnh lớn này rất khác với những quan tôi gặp trước đây. Tôi đã bước ra từ người thường, chứng thực được Pháp lý “Thần tại thế gian hành”. Cái tốt và cái xấu xảy ra đối với người tu luyện đều là hảo sự. Cái tốt không tự đến. Khi chuyện xấu chưa chuyển hóa thành chuyện tốt thì thâm tâm cảm thấy khác biệt rất lớn. Nó là một quá trình vứt bỏ chấp trước. Cái quan này đã thay đổi trạng thái tu luyện của tôi, cái mà tôi đã không thể vượt qua. Tại sao tôi lại không thể tiến lên sau khi tầng thứ của tôi được nâng lên? Tôi đã tìm thấy chấp trước vào sự thoải mái. Tôi đã không luôn luôn tinh tấn, như hồi mới bắt đầu tu luyện.

Tôi từng bối rối khi thân thể tôi thấy khó chịu: Vì sao sau bao nhiêu năm tu luyện, mà sức khỏe của tôi vẫn không tốt bằng những người thường xung quanh tôi? Tôi sẽ nghĩ như sau khi cảm thấy khó chịu: thế nào mà sau khi tu luyện, tôi vẫn gặp phải những sự việc, những đồng tu không lý trí quá quắt, và thô tục? Sau này tôi hiểu rằng, bởi vì đó đều là giả tướng, những sự tình này là vì tôi tu luyện thì mới xuất hiện, mới an bài. Một người không thể tu luyện nếu không có “khó chịu”. Sư phụ đã nói về điều này từ lâu trong “Chuyển Pháp Luân”, nhưng tôi không hiểu đến khi trải qua thống khổ. Đây là phúc phận của riêng người tu luyện. Sau khi đề cao thì đúng là một cảnh tượng khác. Có lý thuyết, triết học hoặc tín ngưỡng nào trên thế giới có thể thay đổi một con người từ một người thường trở thành một người vô ngã và luôn nghĩ đến người khác trước không? Pháp của cảnh giới cao không hăm dọa con người, mà thu hút họ. Từ đó, tôi trở nên vững vàng hơn từ năm này qua năm khác trong việc giảng chân tướng trực diện nơi công cộng. Mỗi lần tôi từ bỏ được một chấp trước, và chính lại nhiều niệm đầu sai trái. Khi tôi nhận ra rằng một ý nghĩ là không đúng, tôi lập tức trấn áp nó, làm suy yếu nó, và diệt trừ nó, để nó không phát triển thêm. Khi tâm tôi bị kích động, hơi thở và nhịp tim của tôi nhanh hơn, tôi lập tức chú ý đến lời tôi vừa nói để những vật chất phụ diện không có chỗ mà tồn tại. Điều này nghe có vẻ chỉ là bề mặt nhưng nó chính là quá trình tôi thay đổi và đề cao bản thân. Những vấn đề cần bị trấn áp và chính lại ngay từ khi nó mới xuất hiện, đừng để những khó khăn nhỏ trở thành những điều khủng hoảng lớn.

Sau năm 2010 tôi đã có thể thuyết phục hơn 1.000 người tam thoái một năm, và cho đến bây giờ tổng cộng là hơn 3.000 người. Tôi đã phân phát một lượng lớn đĩa DVD cửu bình và Thần Vận. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, con đường tu luyện của tôi ngày càng khoáng đạt hơn, và tôi đã gặt hái được nhiều kinh nghiệm hơn về làm 3 việc.

Chồng tôi và tôi trở thành một chỉnh thể, tạo thành một nhóm học Pháp. Tôi tự xung phong đảm nhận vai trò người điều phối. Chúng tôi chia sẻ công việc và phối hợp với nhau, hỗ trợ và giúp đỡ nhau. Tôi mang nguyên liệu thô về, ông ấy làm ra sản phẩm cuối cùng ở nhà (bên cạnh việc làm tài liệu cho chính mình dùng, chúng tôi cũng chia sẻ với các học viên khác). Để đảm bảo rằng tôi có nhiều thời gian hơn để giảng chân tướng ở ngoài, chồng tôi bắt đầu nấu những bữa ăn đơn giản. Thỉnh thoảng trên đường về nhà tôi mua một món ăn. Mọi thứ ăn rất ngon. Ông ấy đã cười tôi vì tôi luôn ăn hết sạch phần của mình. Danh sách tên thoái đảng là do ông ấy làm ra, và ông ấy cũng ghi thông tin giảng chân tướng lên tiền giấy, cái này thì không bao giờ bị thiếu. Hai người học viên già chúng tôi chia sẻ công việc và phối hợp tốt, tận dụng thời gian một cách hiệu quả nhất có thể. Chúng tôi đã cải thiện rõ ràng chất lượng và hiệu quả của việc giảng chân tướng. Tôi thường đùa vui với chồng làm ông ấy phá lên cười.

Để giảng chân tướng trực diện ở nơi công cộng hiệu quả hơn, dựa trên kinh nghiệm của tôi, tôi để ý xem cái gì mà con người ở các giai tầng khác nhau trong xã hội chú ý nhiều nhất, và chuyện gì có thể động được cái tâm của họ nhất. Tôi thường đọc một số tờ báo liên quan và viết lại một số điểm quan trọng trong sổ. Tôi đã ghi hết 3 cuốn sổ. Tôi đã nhớ một ít để tôi luôn sẵn sàng. Tôi cũng liên kết những gì tôi đã học lại để sẵn sàng giảng chân tướng một cách hiệu quả nhất, bài bản nhất.

Trung bình, tôi mất 30 phút để thuyết phục một người thoái Đảng, nhiều nhất là một giờ. Tôi muốn tất cả những người hữu duyên, không chỉ hiểu và chấp nhận chân tướng, mà còn truyền rộng chân tướng. Đây là điều tôi luôn cố gắng làm. Trong những người tôi thuyết phục thoái Đảng, có những công dân bình thường, sinh viên, cán bộ, công nhân trí thức, bảo vệ, quan chức chính phủ trong Ủy ban Chính trị và các vấn đề Pháp luật, các ban ngành công an và sĩ quan quân đội. Tôi đã tiếp xúc với người dân từ mọi tầng lớp trong xã hội. Tôi kể với họ rằng tôi là một nhà giáo về hưu bình thường, theo cách này tôi sẽ liên hệ với người dân ở các ngành nghề và độ tuổi khác nhau dễ dàng hơn. Khi hoàn cảnh thay đổi, tôi tiếp tục nói thêm những thông tin mới, cách này rất hiệu quả. Hơn 99% số người nói chuyện với tôi muốn thoái Đảng.

Trong một năm qua thỉnh thoảng tôi lại gặp lại những người mà tôi đã thuyết phục thoái Đảng ở những nơi tôi hay đến. Tôi không nhớ họ, nhưng họ nhớ tôi. Do vậy, tôi hy vọng tìm được một nơi mới để giảng chân tướng. Sư phụ thấy được chính niệm này nên đã an bài cho tôi thậm chí còn tốt hơn. Một ngày nọ, khi tôi đang  giảng chân tướng ở ngoài, tôi nghe loáng thoáng thấy một số người nói về một cái chợ trời khá lớn. Chợ này có nhiều người ra vào, và đi từ nhà tôi chỉ mất 30 phút xe buýt. Tôi chỉ cần chuyển xe buýt một lần trên đường đi. Tôi đã đến đó và thuyết phục được mười mấy người thoái Đảng một ngày. Có một gia đình năm người thuộc ba thế thệ, sau khi họ nghe chân tướng, 04 người trong số họ đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Họ cũng muốn đứa cháu trai 3 tuổi của họ thoái. Tôi nói rằng nó nhỏ quá. Người ông hiểu ra và cười lớn: “Tôi chỉ muốn nó được an toàn”.

Tôi phát hiện rằng kiểm soát thời gian giảng chân tướng ở nơi đông đúc thật khó. Đôi khi, người nói chuyện với tôi có việc bận trước khi tôi kết thúc. Người Trung Quốc Đại lục bị ảnh hưởng và đầu độc rất sâu bởi văn hóa Đảng. Khi nói về những trường hợp tham nhũng nổi cộm, họ sẽ đồng ý, nhưng khi nói về Pháp Luân Công, họ trở nên rất căng thẳng và hoài nghi. Một số sẽ nói vài lời nhục mạ rồi rời đi, đặc biệc là những năm gần đây. Do vậy, tôi sẽ nói về ác Đảng và thuyết phục họ thoái Đảng trước, rồi sau đó nói về Pháp Luân Công. Kết quả là, đôi khi người nói chuyện với tôi phải rời đi trước khi người đó nghe được thông tin về Pháp Luân Công. Tôi nhận ra đây không phải là vấn đề nhỏ, tôi phải giải quyết nó. Mặc dù, tôi luôn luôn muốn cải thiện cách nói chuyện, nhưng không nhận ra rằng vấn đề này là gây ra bởi tà ác. Tôi đã quyết định tôi phải loại bỏ sự e sợ và tìm kiếm nguyên nhân ẩn sau. Một ngày, tôi đang giảng chân tướng cho một số người. Tôi quay đầu lại và thấy một người phụ nữ lớn tuổi ngồi sau tôi. Bà ấy nói: “Nãy giờ tôi ngồi sau lắng nghe bà, bà nói rất hay, bà biết cách nói chuyện… ” Tôi nghĩ đến việc thuyết phục bà ấy thoái Đảng, tuy nhiên, khi nói chuyện tiếp thì thấy các quan điểm của chúng tôi là giống hệt nhau. Thực ra bà ấy là một đồng tu. Bà ấy thành thật và thẳng thắn; bà ấy kể cho tôi nghe về phong cách của bà ấy và nội dung bà ấy dùng để thuyết phục người dân thoái Đảng: “Điều đầu tiên tôi hỏi là ‘bạn có biết về Pháp Luân Công không’? Sau đó giảng chân tướng dựa trên cuộc đàn áp Pháp Luân Công.”

Tâm tôi chấn động. Sư phụ! Ngài biết suy nghĩ của con chi tiết đến như vậy, an bài chu đáo đến như vậy, Ngài để vị đồng tu này truyền lời của Ngài cho con. Con hiểu rõ rồi. Người đồng tu này cung cấp cho tôi ý tưởng mới về giảng chân tướng. Ngay lập tức, tôi dùng cách của bà ấy để nói chuyện với người dân về việc thoái Đảng. Tôi sắp xếp các chủ đề tùy theo tình huống, và kết quả thật tốt. Từ đây, tôi hiểu rằng không chỉ đơn giản là nói gì trước: nó phản ánh trạng thái tu luyện của đệ tử Đại Pháp. Các chính Thần và các nhân tố chính diện sẽ bảo hộ khi tâm đệ tử Đại Pháp ngay chính. Chính niệm có thể trấn ác.

Mỗi năm, tháng 12, tháng 01 và tháng 02 là những tháng lạnh nhất và là những tháng giúp người dân thoái Đảng là khó nhất. Tuy nhiên, trong những tháng này, không chỉ là số người tôi giúp thoái Đảng không giảm, mà còn tăng lên. Đây là những tháng mà tôi có số người thoái Đảng và nhận đĩa DVD giảng chân tướng lớn nhất. Tôi đã thuyết phục được hơn 110 người thoái tính cho đến ngày 15 chỉ tính trong tháng 03 và phân phát hơn 60 DVDs. Tôi giảng chân tướng cho người dân ở các địa điểm mới tràn đầy tự tin. Bất kể là mệt như thế nào, thì tôi đều trở thành một người khác khi tôi tiến nhập vào các “địa điểm” này. Đôi khi tôi nói chuyện liên tục hơn 5 giờ liền, với hơn mười người, và không thấy mệt mỏi chút nào.

Trong khoảng thời gian diễn ra hội nghị Hội đồng Nhân dân nhà nước và Hội đồng Chính trị nhân dân Trung Hoa, tôi gặp một người đàn ông trung niên. Chúng tôi nhanh chóng nói chuyện như thể là đã quen biết từ trước. Khi tôi nói chuyện với mọi người về chân tướng, tôi rất cẩn thận đặt mình ở một vị trí hợp lý nhưng vẫn bảo trì được sự khiêm tốn. Sau khi chào hỏi, tôi giới thiệu bản thân và kể về nghề nghiệp của mình. Sau đó tôi hỏi anh ấy về nghề nghiệp của anh ấy. (Có vài câu cố định tôi luôn nói lúc bắt đầu, sau đó, tôi sẽ có những ý tưởng tốt hơn về việc phải nói những gì.) Phần đầu của cuộc nói chuyện cần có chính niệm, và tự nhiên, nhờ vậy phía bên kia cảm thấy được sức mạnh và sự gần gũi, và một môi trường từ bi hòa ái được hình thành). Anh ta mở khóa áo và cho tôi xem hình thêu bên trong: “cảnh sát” – Tôi đã đọc to nó lên. Tôi bị bất ngờ nhưng bình tĩnh. Tôi nghĩ: “Anh đến đúng lúc đấy, tôi sẽ cứu anh”. Tôi hỏi anh ấy với giọng nói chậm rãi và tử tế: “Anh đã nghe nói về điều xảy ra với Vương Lập Quân chưa?” Nhiều người gọi cảnh sát các anh là chó đen, anh đã nghe thấy bao giờ chưa?” Tôi mỉm cười vì tôi vẫn đang nói chuyện để làm quen: “Người dân đều biết”. Anh ta cũng cười lớn khi anh ta nói. Chúng tôi bắt đầu một cuộc nói chuyện tích cực. Tôi biết thêm được rằng cha anh ấy là một quan chức chính phủ nghỉ hưu, và gia đình anh ấy đã phải chịu thống khổ thời Đại cách mạng văn hóa. Tôi thấy anh ta đi tay không, nên tôi hỏi anh ta: “Anh đến đây mua sắm hả?” “Không.” “Vậy anh ở đây làm nhiệm vụ, bắt người?” Tôi cười, anh ta cũng cười. Anh ta nói: “Tôi được chuyển đến đây để làm công tác an ninh cho hai cuộc họp này, hôm nay tôi được nghỉ và chỉ đi lại bên ngoài.” Sau đó anh ấy cho tôi xem thẻ nhân viên. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một phù hiệu cảnh sát. Trên đó có ghi tên và cấp bậc. Lời nói và hành vi của anh ấy chân thật và thẳng thắn, nên tôi có thêm tự tin để tiếp tục cuộc nói chuyện sâu hơn. Tôi bắt đầu bằng vụ thảm sát sinh viên ở quảng trường Thiên an môn ngày 04 tháng 06, sau đó miêu tả cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Công từ ngày 20 tháng 07 năm 1999, rồi đến cuộc khủng hoảng hiện nay, tôi vạch trần sự chuyên chế và tham nhũng của Đảng Cộng sản Trung Quốc, và kết cục của Đảng là tất yếu như thế nào. Anh ấy lắng nghe cẩn thận và gật đầu đồng ý. Cuối cùng anh ấy đồng ý thoái Đảng.

Trên đây là tóm tắt về việc tu luyện và thể ngộ của tôi. Xin hãy chỉ ra bất kể điều gì không phù hợp.

Nhìn lại kinh nghiệm của tôi trong những năm qua, điều làm tôi xúc động nhất là thể ngộ sau: Tín Sư, tín Pháp một cách kiên định, chiến thắng “sự ích kỷ”, thì có thể chủ động viên dung những gì Sư phụ muốn. Thiên tượng đang thay đổi và xã hội cũng vậy. Tình thế là khẩn cấp. Chúng ta nên nắm lấy cơ hội làm theo sự chỉ dẫn của Sư phụ “làm tốt ba việc” để chào đón “Xuân hồi Đại Lục bách hoa thấm” (“Hoán địa”, Hồng ngâm III)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/24/明慧法会–人生最正确的选择-265366.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/9/136581.html

Đăng ngày: 17– 03 – 2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share