Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-11-2012] Thân thể tôi rất khỏe mạnh mặc dù tôi đã 60 tuổi, nhìn bề ngoài tôi chỉ giống như 40 tuổi. Tôi đã ghé qua nhiều chùa chiền, đạo quán, và nghe nhiều bài giảng khí công. Thực sự tôi đã được nghe nhiều, và chứng kiến nhiều, tuy nhiên, không có gì đủ gây cảm hứng để tôi quan tâm. Tôi cảm thấy như mình đang chờ đợi một cái gì đó.

Trích từ tác giả

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong suốt 14 năm qua, nhưng tôi đã không nghĩ rằng mình là một học viên lâu năm mà nghĩ rằng mình vẫn còn một chặng đường dài trước mặt trước khi tôi có thể so sánh với các học viên tinh tấn khác. Vì vậy, tôi đã không viết một bài chia sẻ kinh nghiệm nào trong quá khứ. Bây giờ tôi đã có đủ tự tin để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã ở trong Phật giáo trong suốt 20 năm và còn dẫn dắt một số đồ đệ, trong đó có nhiều người có công năng đặc dị. Có người còn muốn dẫn tôi đi vân du tới các quốc gia, và một số khí công sư đã đi rất xa để đến gặp tôi. Tôi nói với họ rằng tôi không muốn theo đuổi tiền tài hoặc lợi ích nào khác, nên tôi sẽ không đi theo họ. Thân thể tôi rất khỏe mạnh mặc dù tôi đã 60 tuổi, nhìn bề ngoài tôi chỉ giống như 40 tuổi. Tôi đã ghé qua nhiều chùa chiền, đạo quán, và nghe nhiều bài giảng khí công. Thực sự tôi đã được nghe nhiều, và chứng kiến nhiều [môn khí công], tuy nhiên, không có gì khiến tôi chú ý. Tôi cảm thấy như mình đang chờ đợi một cái gì đó.

Một ngày nọ, tôi đã gặp một nhà sư đã 150 tuổi. Ông nói với tôi rất nhiều bí mật. Ông nói rằng Trung Quốc sẽ trải qua một thảm họa và rất nhiều người sẽ chết. Tuy nhiên, sẽ có một người phi thường xuất hiện để cứu người. Ông bảo tôi hãy chờ đợi, vì tôi sẽ có một sứ mệnh trọng đại phải hoàn thành.

Tìm thấy Sư phụ

Năm 1998, đồng nghiệp của tôi đã cho tôi một cuốn sách có tiêu đề là Chuyển Pháp Luân. Tôi đặt nó sang một bên bởi vì tôi quá bận rộn. Nhưng một vài ngày sau, tình cờ tôi chú ý đến cuốn sách và bắt đầu đọc nó sau khi nhìn hình ảnh của Sư phụ. Ôi! Tôi đã rất chấn động – hai tay của tôi giống như có một luồng điện cao thế chạy qua. Nước mắt chảy dài. Tôi thấy Sư phụ mỉm cười trên bức ảnh trong cuốn sách và trông Ngài rất thân thuộc. Tôi nói to lên rằng: “Có phải là Sư phụ mà tôi đã chờ đợi bấy lâu nay?” Tôi đọc một mạch xong cuốn Chuyển Pháp Luân, và cảm thấy một số những điều tôi đọc rất quen thuộc. Trong khi đọc, tôi đánh dấu một số đoạn và cảm thấy tội lỗi sau khi đọc những gì Sư phụ giảng:

“Có người không nâng ngộ tính lên được; có người lấy cuốn sách này của tôi mà tuỳ tiện vẽ vẽ vạch vạch vào đó. Những ai đã khai [mở] thiên mục trong chúng ta đều thấy rằng, cuốn sách này nhìn là thấy ngũ quang thập sắc, lấp lánh ánh vàng kim, mỗi chữ đều là hình tượng Pháp thân của tôi. Nếu tôi nói lời giả thì chính là lừa đảo mọi người; đường vẽ kia từ bút của chư vị là đen thui, chư vị dám tuỳ tiện vẽ lên đó là sao?” (Chuyển Pháp Luân)

Cuối cùng tôi đã tìm thấy con đường tu luyện của mình! Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi biết rằng tôi không nên dẫn dắt những người trẻ đi lầm đường lạc lối, vì vậy tôi đã nói với những người đã đi theo tôi nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ quỳ trước mặt tôi, khóc và cầu xin tôi ở lại với họ. Tôi nói với họ rằng đây là quyết định của tôi, và tôi hoan nghênh họ cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng đã nói rằng tôi không ép buộc họ phải tham gia cùng tôi. Một số đồ đệ của tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi đã cùng nhau chăm chỉ tinh tấn tu luyện trong suốt những năm qua.

Chính niệm chính hành đã cải biến hoàn cảnh xung quanh

Chưa đầy hai năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chính quyền Giang Trạch Dân đã cấm môn tu luyện này và bắt đầu cuộc bức hại và vu khống Sư phụ, tra tấn các học viên. Vào thời điểm đó, môi trường của tôi không chính, vì chồng và con trai tôi đang ở trong quân đội. Đầu óc của họ đã bị đầu độc bởi vu khống của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Đồng thời, một người nào đó đã tố cáo tôi, cáo buộc rằng tôi là một trong những học viên chủ chốt của Pháp Luân Đại Pháp. Các sĩ quan quân đội, các quan chức địa phương và cảnh sát đã thẩm vấn riêng tôi và chồng tôi.

Tôi không biết về việc cần phải có chính niệm, nhưng tôi không hề sợ. Họ muốn tôi nói ra tên của các học viên, và tôi nói với họ rằng tôi không biết một ai cả. Chồng tôi bị áp lực nhiều hơn tôi, và ông đã từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Ông cũng nói với các con theo dõi tôi, nghĩa là không để cho tôi rời khỏi nhà, không để cho tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và không để cho tôi gặp gỡ các bạn đồng tu. Tựa như tôi đang phải sống trong một cái lồng vậy. Tôi hầu như không thể ngủ được hay ăn uống gì nên nhanh chóng mất đi rất nhiều năng lượng. Chỉ trong vòng một tháng, nhìn tôi như đang bị bệnh. Rồi tôi nói với bản thân mình: “Làm sao tôi lại để người thường ngăn cản tôi tu luyện?” Tôi nhớ đến những lời giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng: “Nan hành năng hành”. Vì vậy, tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trở lại một cách bí mật.

Khi chồng tôi phát hiện ra, anh bắt đầu theo dõi tôi và nói với các con không cho tôi tu luyện và nói rằng anh sẽ ly dị tôi nếu tôi vẫn tiếp tục. Điều này đã tạo ra rất nhiều bất hoà trong gia đình. Các con của tôi còn mắng tôi rằng tôi đang huỷ hoại gia đình và họ sẽ chấm dứt quan hệ với tôi và giao tôi cho công an. Tôi vẫn rất bình tĩnh và nói rằng: “Mẹ chấp nhận quyết định của mọi người. Mẹ đã chọn Pháp Luân Đại Pháp. Hãy chăm sóc cho cha các con.” Họ đều kinh ngạc và lặng thinh. Sau đó, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho chồng tôi. Tôi không hề khuất phục trước bất kể áp lực nào và cho họ câu trả lời hợp lý mỗi khi họ công kích tôi.

Những nỗ lực để khiến tôi ly khai Đại Pháp không chỉ đến từ gia đình tôi, mà còn bao gồm cả những người chúng tôi quen, ví dụ như các quan sĩ quân đội, bộ đội, đồng nghiệp của con trai tôi, họ hàng và những người ở các làng lân cận. Mặc dù họ cản trở thời gian luyện tập Đại Pháp của tôi, tôi đã tận dụng điều đó để giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thuyết phục họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó, và sau một thời gian, chồng tôi cũng bắt đầu tham gia giảng chân tướng. Cả gia đình tôi đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới.

Từ bi lấy thiện đối đãi với người nhà

Sư phụ giảng rằng:

“Tôi thường giảng một câu rằng: chư vị học Đại Pháp rồi, thì vô luận chư vị gặp tình huống tốt hay tình huống xấu, thì đều là hảo sự” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2005)

Chồng tôi mồ côi từ khi còn rất trẻ, do đó, ông ấy và em gái đã phải dựa vào nhau mà sống. Ông đã giúp em gái mình bằng nhiều cách, nhưng cô ấy đã không trân trọng mà còn rất thô lỗ. Mặc dù chúng tôi đã có một mối quan hệ không mấy tốt đẹp trong 52 năm qua, nhưng tôi không bao giờ tranh luận với cô ấy. Khi cô ấy phát hiện ra rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô và con gái cô đã tìm cách mượn tay người khác để tố cáo tôi với cảnh sát. Gia đình của tôi đã rất tức giận, vài lần muốn tìm cô ấy để làm rõ phải trái, nhưng tôi đã ngăn họ lại. Tôi cũng tự hỏi tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy. Một lần Sư phụ đã điểm hóa cho tôi như sau: trước kia, tôi theo Sư phụ tu hành trong một ngôi miếu. Có hai con cáo, một lớn và một nhỏ, chạy vào miếu, cố gắng lắng nghe Pháp. Tôi đuổi chúng ra ngoài. Người em họ và con gái của cô chính là hai con cáo đó. Tôi đã thuyết phục gia đình tôi đối xử với họ tử tế.

Bị ép phải rời khỏi nhà

Năm 2006, một lần vào khoảng nửa đêm, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một đồng tu nói rằng một học viên nọ đã bị bắt giữ và đã nêu tên của các học viên khác, trong đó có cả tôi. Học viên đó đã dẫn công an tới nhà các học viên khác. Tôi cảm thấy mình nên đi khỏi càng sớm càng tốt, đặc biệt vì tôi vẫn đang mắc tâm sợ hãi. Tôi cất giấu tất cả các tài liệu Đại Pháp rồi gọi con gái tôi, dặn dò chúng chăm sóc cha. Con gái tôi đã rất kích động, nhưng tôi vẫn bình tĩnh và nói rằng: “Mẹ quyết định sẽ đưa cha con đi cùng.” Tôi đưa cho con gái 30.000 tệ và dặn cô bé mua ba vé máy bay hoặc vé tàu, bởi vì chúng tôi sẽ đưa một học viên nhỏ tuổi đi cùng, và hãy giữ lại tiền thừa. Tôi giải thích rõ ràng cho chồng tôi, lúc đó đã 75 tuổi và vừa bị phẫu thuật cách đó hai ngày. Mặc dù ông ấy đang bị đau và phải chống nạng để đi, chúng tôi đã bắt tàu đi về hướng nam và đi tàu thuỷ tới địa điểm, tại đó chúng tôi đã thuê khách sạn. Bốn tháng sau chúng tôi trở về nhà.

Dụng tâm vào việc giảng chân tướng cứu người

Sư phụ đã cho tôi một cơ thể khỏe mạnh và tính cách khá thoải mái. Tôi rất vui khi giúp người khác và nhã nhặn với tất cả mọi người. Điều này đã giúp tôi có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đã có khá nhiều kinh nghiệm tích cực.

Tôi cùng các đồng tu đã giảng thanh chân tượng ở mọi nơi và phân phát các tài liệu Đại Pháp. Chúng tôi đã phối hợp với nhau để cùng nỗ lực cứu người. Tôi cũng đến các chùa chiền để giảng chân tướng cho các hòa thượng, ni cô, cư sĩ. Họ cũng đã thoái đảng. Tôi cũng đã giúp một số người quay trở lại sau khi đã ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và nói với họ rằng Sư phụ đang chờ đợi họ quay lại.

Tôi đã gặp một người phụ nữ ốm yếu khoảng 40 tuổi và cậu con trai 17 tuổi của bà mới chuyển đến gần chỗ chúng tôi. Bà ấy có một câu chuyện khá buồn. Tôi đã giúp họ thoái đảng. Sau khi con trai của bà rời khỏi đó để học đại học, tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho bà ấy. Bà ấy đã rất tinh tấn và Sư phụ đã thanh lọc cơ thể của bà, bà đã khôi phục lại sức khoẻ. Chúng tôi cũng giúp bà kiếm một công việc, bà ấy cho rằng tôi và bà ấy có quan hệ tiền duyên. Bà ấy đã cảm tạ Sư phụ từ tận đáy lòng.

Không có gì xảy ra là ngẫu nhiên cả. Mọi thứ đều được Sư phụ an bài. Chúng ta đã chờ đợi Đại Pháp hàng triệu năm và do đó chúng ta cần biết rằng đây là cơ hội đáng trân quý. Chúng ta sẽ tiếp tục bước đi theo sự an bài của Sư phụ, tinh tấn trong ba việc và hoàn thành việc tu luyện để có thể về nhà cùng Sư tôn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/9/明慧法会–千万年的等待-264797.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/1/24/137224.html

Đăng ngày 05-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share