Bài viết của Pháp Thanh, một đệ tử Đại Pháp tại Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-10-2012]

Hiểu rõ sự thật về Pháp Luân Công, mọi sự đều thuận buồm xuôi gió

Cô Đông Huy, bạn tốt của tôi, đã 41 tuổi. Cô ấy sống ở một ngôi làng hẻo lánh cách thị trấn khoảng 05 km. Cô Đông Huy dựng một khu chợ riêng tại ngôi nhà cũ của mình. Cô bán những thứ mà mọi người cần cho công việc đồng áng. Cô rất tốt bụng và đối xử với người trong làng, khách hàng, những người già và trẻ với cùng một thái độ nồng hậu. Cô đã có danh tiếng tốt bởi sự tốt bụng và chân thật của mình. Ngoài các gia đình trong làng, những người dân làng bên cũng mua hàng ở chợ của cô. Công việc kinh doanh của cô thuận lợi hơn mỗi ngày.

Đông Huy cũng là người khá mạnh mẽ. Ban đầu cô mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ hơn 10 m2 ở một góc nhà của cô. Cô đạp xe đạp chở hai cái túi lớn và đi khoảng 05 km ra ngoài thị trấn để lấy hàng hóa. Con đường qua nhiều sườn đồi với những đoạn dốc trải dài và nó không được bằng phẳng cho lắm. Hiện nay, cô sở hữu một khu chợ khoảng 270 m2. Cô cũng có hai xe tải, thiết bị nhỏ chế biến thực phẩm, và thiết bị hiện đại cho văn phòng. Cô ấy đã gây dựng công việc kinh doanh rất thành công của mình như thế nào?

Hồi năm 2011, tôi đến chợ của cô ấy và thấy cửa hàng chất đầy các loại thực phẩm khác nhau. Các khách hàng đến và đi liên tiếp. Đông Huy chào đón tôi niềm nở. Cô ấy chờ đến lúc công việc đỡ bận rộn và bắt đầu nói chuyện với tôi. Tôi nói: “Nhìn lại xem, bạn bắt đầu kinh doanh chỉ với hai túi hàng lớn, nhưng giờ đây nó phát triển thành một khu chợ rộng lớn. Bạn đã làm tốt thật đấy!” Cô mỉm cười và nói: “Sao bạn không nói là do mình tin vào Đại Pháp, và mọi sự trở nên thuận buồm xuôi gió? Mình đối xử tốt với khách hàng, và bởi vậy mọi người tin tưởng và đến mua hàng của mình.” Đông Huy thường vào các website Đại Pháp và đọc tài liệu giảng thanh chân tướng, vì vậy cô ấy biết sự thật và tin vào Đại Pháp, đó là lý do công việc kinh doanh của cô trở nên rất thuận lợi.

Nhận thấy “tam thoái” là rất quan trọng cho sinh mệnh của một người

Một buổi chiều năm 2009, Đông Huy gọi tôi: “Hôm nay khi mình dỡ hàng từ xe tải, mình đã tìm thấy rất nhiều tài liệu Pháp Luân Công và mình đọc tất cả chúng. Bạn giúp ba thành viên gia đình mình thoái xuất Đoàn thanh niên mà họ đã tham dự nhé. Đừng quên nhé!” Tôi nói: “Chẳng phải là mình đã giúp tất cả gia đình bạn thoái trước đó rồi sao?” Cô ấy nói: “Sau đó mình không lo nghĩ về việc đó nữa. Mình đã quá bận rộn vì vậy mình đã quên mất.” Thoái các tổ chức liên đới với Đảng Cộng sản Trung Quốc là rất quan trọng đối với gia đình, công việc kinh doanh, và tương lai của cô ấy.

Góp tiền để in tài liệu giảng thanh chân tướng

Mặc dù Đông Huy gây dựng một khu chợ lớn, cuộc sống của cô vẫn giản dị như trước. Cô không tiêu tiền để mua quần áo mới và cô quản lý chi tiêu của con gái rất chặt chẽ. Gia đình có bữa ăn giản dị và cô luôn ăn mỳ gói. Một số họ hàng của cô thậm chí nói sau lưng cô rằng cô rất là keo kiệt. Tuy nhiên, cô đã làm một điều rất hào phóng.

Một buổi chiều tháng 05 năm 2010, cô Đông Huy đạp xe đạp băng qua 05 km đường dốc núi để đến nhà tôi. Người cô toát đầy mồ hôi. Dì cô lấy trái cây và nói: “Cháu trông có vẻ mệt quá, hãy ngồi xuống đi.” Đông Huy lấy ví và nói: “Cửa hàng của mình không có ai trông coi cả và mình phải nhanh chóng quay về.” Sau đó, cô lấy ra một cọc tiền, đặt nó trên gường của tôi, và nói: “Đây là 600 tệ. Nó có thể sử dụng để cứu người, và đừng có ai từ chối lấy nó đấy nhé.” Đông Huy tiếp tục nói: “Bây giờ mình nhận ra rằng tất cả tài liệu được làm bằng tiền cá nhân của các học viên Pháp Luân Công. Họ đã tiết kiệm từng đồng để làm nó. Giờ thì số tiền nhỏ này là sự đóng góp của mình.” Sau đó cô vội vã quay về khu chợ.

Tôi dõi theo cô ấy trên đường và nhìn cho đến khi cô ấy dần biến mất trong đêm tối. Tôi rất vui mừng vì cô ấy đã hiểu ý nghĩa thực sự của cuộc sống.

Phê bình người phá hủy tài liệu giảng thanh chân tướng

Đông Huy trân quý tất cả tài liệu Pháp Luân Công cô ấy nhận được. Khi cô đọc xong một tài liệu, cô sẽ đưa nó cho người khác. Một số người trong làng cô sống ở xa và rất khó để đến đó thậm chí bằng xe đạp. Cô hỏi tôi một số đĩa DVD Thần Vận và đi bộ tới các hộ gia đình tặng họ các đĩa DVD. Cô luôn bảo mọi người: “Nếu bạn tìm thấy tài liệu, bạn không nên hủy nó. Bạn nên đọc nó cẩn thận vì nó sẽ đem điều tốt lành đến cho bạn.” Cô ấy ghét bất cứ ai phá hủy tài liệu Đại Pháp.

Năm 2009, Đông Huy nghe nói một thanh niên họ Triệu trong làng đang mang một túi lớn thu thập sách Cửu Bình từ ngoài sân của mỗi ngôi nhà. Cậu ta bán nó cho một người bán ve chai. Một vài ngày sau đó, Triệu bị ngã khi đang lái xe và bị gãy ngón tay cái.

Một ngày Triệu đến cửa hàng của Đông Huy và cái tay bị băng bó. Đông Huy trách mắng anh ta trước những khách hàng khác, nói rằng: “Vậy đấy, từ khi mà cậu bán tài liệu Pháp Luân Công, cậu đã bị trừng phạt. Dù tài liệu đó của người khác, tất cả chúng đã thành của cậu. Cậu lấy những lại liệu đó bán để lấy tiền, điều đó là đúng chăng?” Cậu ta lẩm bẩm với chính mình: “Tôi không tin những điều này.”

Không lâu sau vợ cậu ta li dị cậu. Tòa án quyết định giao đứa con gái 08 tuổi cho cậu chăm sóc. Sau đó, cậu ta kết hôn tiếp. Tuy nhiên, người vợ thứ hai cũng li dị cậu.

Kho hàng bén lửa nhưng mọi người đều an toàn

Chợ của Đông Huy nằm ở vị trí cách khoảng một trăm mét từ dòng sông bị ô nhiễm. Vào mùa hè chợ của cô ấy có rất nhiều muỗi. Vào tháng 07 năm 2011, con gái cô, Tiểu Lợi, đốt đèn dầu để đuổi muỗi và để nó trên bàn trong kho hàng. Lúc đó chỉ có một vài khách hàng trong cửa hàng. Đông Huy đang ở đây một mình thì đột nhiên cô thấy một đám cháy lớn với ngọn lửa bén lên đến trần nhà. Cô lao vào để dập tắt nó. Trong một khoảng thời gian ngắn ngọn lửa được dập tắt và không ai bị thương.

Nhìn lại thì ngọn lửa lúc đầu cháy rất nghiêm trọng. Trong kho hàng có ba thùng xăng trên sàn, nhưng không cái nào bị thiệt hại. Ai cũng biết, thùng nhựa đựng xăng rất mỏng và nóng chảy dễ dàng. Nếu thùng xăng bị bén lửa trong kho hàng đóng kín, sẽ có một vụ nổ lớn. Có những hàng hóa gây nguy hiểm khác trong kho hàng mà chúng có thể dễ dàng bén lửa và phát nổ, không chỉ có xăng. Có vài thùng pháo lớn, dầu ăn, rượu, chất dẻo, và những loại khác. Quá nhiều hàng hóa của Đông Huy rất dễ dàng bén lửa. Nếu tất cả những thứ ấy cháy, sự thiệt hại sẽ là thảm họa, và tất cả hàng hóa của cô trị giá trên 100.000 tệ sẽ cháy hết.

Kỳ diệu thay, ngọn lửa chỉ đốt cháy quần áo trưng bày trên bàn và một số hàng thực phẩm nhỏ. Còn lại không bị phá hủy. Ngọn lửa đã đốt cháy ván nhựa trên trần nhà kho hàng và làm biến dạng chúng. Tuy nhiên, trên kệ hàng cao nhất chứa hàng hóa rất gần trần nhà, có sách Đại Pháp, được bọc lụa vàng, ngọn lửa không hề chạm tới. Tuy nhiên, kệ hàng rất gần trung tâm ngọn lửa. Thật là một phép màu khi nó không bị thiệt hại gì.

Đông Huy kể với tôi câu chuyện và tiếp tục nói với sự chân thành: “Đó là Đại Pháp đã cứu mình và gia đình mình.” Đông Huy muốn đọc sách Đại Pháp, vì vậy tôi đưa cô ấy một cuốn. Chồng cô phải lái xe đến thị trấn để mua hàng hóa mỗi ngày, vì vậy chỉ có Đông Huy trông coi chợ lúc đó. Mỗi ngày cô làm việc rất muộn và có một ít thời gian để đọc sách. Vì vậy, cô đã đặt cuốn sách trên kệ hàng cao nhất.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/23/明真相义捐救人-有神护灭灾化险-264360p.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/10/136230.html

Đăng ngày 2-3-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share