Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-11-2012]

Xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi muốn báo cáo với Sư phụ tôn kính về tình hình tu luyện của tôi trong 13 năm qua.

1. Đắc Pháp

Tôi đã đắc Pháp cùng với mẹ tôi vào cuối tháng 03 năm 1999. Năm đó, tôi mới lên cấp 3 và tôi luôn chạy ngay về nhà sau mỗi giờ tan học. Một buổi chiều nọ, tôi vội vàng trở về nhà như thường lệ. Vừa về đến nhà, tôi đã rất hốt hoảng khi thấy người mẹ đang ốm nặng của mình lọ mọ nấu ăn trong bếp. Mẹ đã chuẩn bị xong gần hết bữa ăn rồi. Tôi vội vàng đỡ mẹ vào phòng khách nhưng mẹ còn khiến tôi ngỡ ngàng hơn khi mẹ vừa cười vừa nói: “Sau bữa tối mẹ muốn đi đến nhà hàng xóm để luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Thực ra, mẹ tôi bị rối loạn dạ dày cấp và không thể tiêu hóa những gì ăn vào. Nhìn thấy mẹ chịu khổ sở như thế nào cho dù đã uống thuốc trong suốt sau tháng trời khiến tôi sợ muốn chết khiếp, vậy mà mẹ còn muốn ăn một bữa trọn vẹn ư? Tôi nhìn mẹ một cách hoài nghi.

Tôi vội vàng vào bếp và xới cho mẹ chút cơm. Sau một chút do dự, tôi đã xới thêm khoảng hơn nửa bát cơm nữa rồi bưng đến cho mẹ ăn mà trong lòng còn đầy lo âu. Tôi đã đứng bên cạnh và nhìn mẹ ăn cho đến lúc mẹ đứng dậy và bảo: “Lại đây con, cùng đến và ăn với mẹ đi. Mẹ con mình có thể đi đến điểm luyện công cùng nhau”. Tôi nhanh chóng ăn xong phần cơm của mình. Mẹ đã ăn xong một cách nhanh chóng mà không có dấu hiệu muốn nôn ra. Tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi lại vội đi lấy cho mẹ cái nạng nhưng mẹ bảo: “Thôi không cần nạng đâu con. Mau đi thôi không chúng ta sẽ muộn mất”. Tôi vứt cái nạng đã bầu bạn với mẹ trong suốt hơn một năm sang một bên (Mẹ tôi bị tai nạn ô tô vào năm 1997, ngay trước Tết. Vụ tai nạn đó đã làm mẹ bị gẫy cột sống và đè lên dây thần kinh của mẹ) và vội chạy theo mẹ. Vừa dìu mẹ đi, tôi vừa cố khuyên mẹ: “Mẹ đi chậm thôi kẻo ngã đấy”. Mẹ nói: “Con không cần đỡ mẹ nữa, mẹ giờ ổn rồi”. Nhìn thấy những bước đi vững vàng của mẹ khi mẹ leo lên cầu thang, tôi đã bắt đầu tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ không. Ở điểm luyện công, một cụ ông bắt đầu dạy mẹ tôi luyện các bài công pháp.

Cách đó không xa, tôi nhìn thấy một nhóm các anh chị đang luyện công trong tiếng nhạc nền hòa ái rất hay. Tôi đã quan sát nhóm luyện công này cho đến tận giờ phải đi học buổi tối. Tôi đã nói với cụ ông dạy mẹ tôi: “Cháu phải đến trường đây ạ. Cảm ơn ông đã giúp mẹ cháu”. Ông ấy trả lời: “Không phải cảm ơn ông đâu mà hãy cảm ơn Sư phụ của chúng ta.”

Trên đường đến trường tôi lại nghĩ: “Căn bệnh nặng của mẹ đã được chữa khỏi ngay tức khắc! Thật quá kì diệu! Pháp Luân Đại Pháp còn tốt hơn cả y học hiện đại sao? Nhưng mẹ mình đã được chữa khỏi và mình đã tận mắt chứng kiến mà!” Tôi đã nhảy lên vì sung sướng.

2. Lựa chọn

Mẹ tôi đã có thể ăn uống bình thường chỉ sau một tuần luyện Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu làm việc trở lại sau một tháng. Gia đình tôi lại ngập tràn hạnh phúc như xưa. Mẹ tôi đã có được cuốn sách quý giá Chuyển Pháp Luân và cứ đến cuối tuần, tôi lại theo mẹ đến điểm luyện công. Sau đó, chúng tôi sẽ tham gia học Chuyển Pháp Luân cùng mọi người trong nhóm. Khi đọc cuốn sách quý giá này, tôi đã học được cách làm một người tốt, xóa bỏ niềm tin vào chủ nghĩa vô thần mà tà Đảng Trung cộng đã nhồi nhét vào đầu tôi.

Thế nhưng khoảng thời gian hạnh phúc này đã không kéo dài. Các học viên đã thỉnh nguyện ôn hòa vào ngày 25 tháng 04 năm 1999. Ngay sau đó, tà Đảng Trung Cộng bắt đầu một cuộc đàn áp với quy mô quốc gia đối với Pháp Luân Công. Tuy nhiên, chúng tôi quyết định tiếp tục tu luyện Đại Pháp. Một đêm, chúng tôi đã nhìn thấy một Pháp Luân lớn đang xoay tròn trong phòng khách của chúng tôi. Mẹ tôi nói: “Sư phụ đang khích lệ mẹ con mình đấy”.

3. Thanh trừ tà ác

Một hôm trong kì nghỉ đông vào năm học thứ ba của tôi ở trường trung học phổ thông, khi đang xem chương trình vô tuyến về Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) một mình ở nhà vào ngày Tết, tôi thấy TV chiếu bản tin “Học viên Pháp Luân Công tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn”. Tôi nhìn thấy một đám cháy lớn ở quảng trường và gọi ngay mẹ vào xem. Mẹ tôi lặng lẽ nhìn tivi mà trong lòng nặng trĩu và choáng váng.

Sau năm mới, một hôm mẹ về nhà với một cuộn giấy đỏ, kéo cắt giấy, mực, và một cái bút lông. Mẹ đã trải giấy ra và bắt đầu viết: “Vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn là được dàn dựng. Dùng dối trá để biện minh cho việc giết hại những người vô tội, trời đất sẽ không dung thứ cho những hành động này!” Tôi hỏi mẹ, “Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn không phải là thật hả mẹ? ĐCSTQ luôn tự coi mình là một đảng cầm quyền đầy quyền lực, chắc họ sẽ không dùng kế sách hèn hạ như vậy đúng không ạ?” Mẹ nhìn tôi và nói: “Mẹ cũng nghĩ là ĐCSTQ sẽ không hạ mình để dùng những kế sách đáng hổ thẹn này! Nhưng đây là sự thật! Nếu Chân – Thiện – Nhẫn là sai, thì chẳng còn cái gì là tốt đẹp trên thế giới này nữa!” Mẹ tôi thở dài rồi nói tiếp: “Pháp Luân Công đã cứu mạng mẹ và đây là một ân huệ lớn mà mẹ không bao giờ trả được. ĐCSTQ đang dùng những chiêu bài vô liêm sỉ để bôi nhọ Đại Pháp và Sư phụ; mẹ phải đứng lên và phơi bày sự giả dối đáng xấu hổ này. Chúng ta hãy làm tất cả những gì mà chúng ta có thể.”

Mẹ tôi bắt đầu ra ngoài phân phát tờ rơi, trong khi tôi ở nhà để viết chúng. Tôi đã viết tới tận lúc kì nghỉ đông ở trường kết thúc. Trong học kì đó, tôi ở tại trường nhưng đến cuối tuần vẫn về nhà để viết tờ rơi với mẹ. Việc này đã tiếp tục cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp 3. Sau đó tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, những tờ rơi mà mẹ con tôi viết đã biến thành những tinh binh hùng mạnh được trang bị giáo mác và đánh bại rất nhiều ác quỷ.

4. Sư Phụ đã giúp tôi chọn ngành học

Sau khi thi xong đại học, tôi đã dốc hết sức để giúp mẹ làm những tài liệu giảng chân tướng. Sau đó, tôi phải chọn một chuyên ngành ở trường đại học. Trong rất nhiều phân vân, không hiểu thế nào mà tôi lại chọn ngành kĩ sư xây dựng. Sau đó, tôi thấy rằng kĩ sư xây dựng trên thực tế là một trong những ngành có giá với nhiều triển vọng tốt đẹp. Cảm tạ Sư phụ đã giúp con chọn được một chuyên ngành tốt!

5. Sự bảo hộ của Sư phụ tôn kính

Sư phụ không chỉ giúp tôi chọn được một ngành học tốt mà Ngài còn bảo hộ và chăm sóc tôi mọi lúc. Khi tôi học năm thứ ba ở trường đại học, mẹ tôi đã bị bắt vì phân phát tài liệu. Tôi đã lo lắng không biết mẹ sẽ ra sao trong tay của chính quyền. Sau đó, vào kì nghỉ hè, họ đã bắt mẹ tôi vào một trại tẩy não. Khi tôi đến thăm mẹ, tôi tự nhủ rằng: “Mình không được khóc khi nhìn thấy mẹ đâu đấy.” Tôi thực sự đã không khóc vào ngày mà tôi đến thăm mẹ mà thậm chí còn trấn an mẹ: “Mẹ đừng lo gì hết, con đã lớn khôn rồi mà”. Khi mẹ tôi hỏi về việc chi tiêu trong cuộc sống của tôi, tôi đáp: “Từ khi con có học bổng, việc đó ổn thỏa cả rồi ạ”. Cảnh sát đã liên tục quan sát chúng tôi trong suốt cuộc gặp gỡ của hai mẹ con.

Khi tôi ra về, cảnh sát còn đe dọa: “Nếu cô từ chối hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ thông báo về trường của cô rằng mẹ cô là một học viên Pháp Luân Công”. Tôi giận dữ đáp lại:“Tất cả các ông đúng là hèn hạ! Hãy để tôi ra khỏi xe!” Họ đã dừng xe và để tôi ra ngoài trước khi lái xe đi. Tôi không biết mình đang ở đâu nữa nên đã đứng bên đường để bình tĩnh lại. Sau đó, một chiếc xe buýt đỗ lại gần chỗ tôi đứng và tôi nhìn kỹ hơn trước thì nhận ra rằng đây chính là chiếc xe buýt quen thuộc hay đi qua khu nhà mà tôi ở. Tôi đã lên xe và trở về nhà một cách dễ dàng, tôi thầm cảm ơn Sư phụ trên suốt quãng đường về nhà.

Tôi bắt đầu hết tiền vào năm thứ tư đại học. Sau khi trả học phí, tôi lại gặp rắc rối về tiền ăn. Tuy nhiên, vấn đề này đã được giải quyết ngay khi kì học bắt đầu. Tôi đã đạt điểm cao trong ba năm học liên tiếp, vì thế tôi đã giành được học bổng danh giá nhất. Có học bổng này, tôi không còn phải lo lắng về tiền ăn nữa. Thêm nữa là có nhiều cuộc thi hùng biện ở trường. Nhà trường thường thông báo cho tôi về các cuộc thi và tôi luôn luôn đạt giải nhất ở mỗi cuộc thi mà tôi tham gia. Sư phụ đã giúp tôi giải quyết vấn đề tài chính cấp bách nhất. Tôi thậm chí đã trải qua một điều rất tuyệt diệu sau đó.

Sau khi tốt nghiệp, các bạn học của tôi bận rộn với việc xin việc làm tốt bởi vì tìm việc khi mới ra trường ở Trung Quốc thường khá khó khăn. Tôi là một ngoại lệ, đã có ba công ty chọn tôi. Các bạn cùng lớp cảm thấy ghen tị với tôi, nhưng tôi biết rằng đó là do Sư phụ đang giúp đỡ tôi. Sau khi cân nhắc xem mình cần bao nhiêu thời gian để tu luyện và mức lương mà tôi cần, tôi đã chọn làm cho một công ty ở Tây Bắc Trung Quốc. Thực tế điều này cũng được Sư phụ an bài (Thời gian này, tôi đã mất liên lạc với mẹ hơn một năm) Trong nửa năm tôi đến Tây Bắc, Sư phụ đã an bài để mẹ con tôi có cơ hội liên lạc với nhau. Mẹ thường xuyên động viên tôi: “Con phải nghe lời Sư phụ và làm các việc theo yêu cầu của Sư phụ.”

Sau một năm ở Tây Bắc, tôi đã về thăm nhà. Đến lúc đó tôi đã không nhìn thấy mẹ tôi trong gần ba năm. Tôi ở với mẹ gần ba tuần. Thời gian đó tôi đã học Pháp với mẹ và đi ra ngoài để phát tài liệu và thuyết phục mọi người thoái Đảng. Tôi đã trải qua một cảm giác tuyệt vời về hạnh phúc và sự đầy đủ.

Giám đốc của tôi yêu cầu tôi sớm quay lại công ty. Tôi đã không thể mua vé cho chuyến tàu đầu tiên. Vì vậy, tôi đã  đặt chuyến tàu tiếp theo. Sau khi đến công ty, tôi mới phát hiện ra có một lốc xoáy đã làm lật 11 khoang tàu gần nơi tôi làm việc và khiến nhiều người tử vong. Chuyến tàu đó chính là chuyến tàu mà tôi đã không thể mua vé được. Tôi liên lạc ngay với mẹ tôi. Một lần nữa, Sư phụ bảo hộ tôi.

6. Bước trên con đường mà Sư phụ đã an bài

Sau khi ở Tây Bắc ba năm rưỡi, tôi đã tiết kiệm được một chút tiền. Bởi vì môi trường của tôi đã ổn định, tôi dự định sẽ đưa mẹ đến ở cùng tôi. Mẹ không phản đối mà chỉ nói: “Nếu đây là sự an bài của Sư Phụ, mẹ sẽ đi cùng con; nếu không thì con không thể đưa mẹ đi đâu hết”.

Ở ga tàu, tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn, và cảm giác này cứ lớn dần đên. Tôi hỏi Sư phụ: “Con có nên đưa mẹ đến sống cùng không ạ? Nếu con nên làm vậy, thì Ngài hãy để hai người phụ nữ bước vào cùng nhau. Còn không thì để một người đàn ông và một phụ nữ bước vào cùng nhau”. Sau ý nghĩ đó, một người đàn ông và một phụ nữ bước vào tòa nhà và tôi đã khóc. Tôi bảo với mẹ: “Sư phụ không muốn mẹ đi vì thế con cũng sẽ không đi. Con sẽ ở nhà và tu luyện với mẹ”. Mẹ tôi nói: “Sư phụ muốn mẹ ở lại nhưng Sư phụ đâu có nói là con không nên đi”. Tôi đáp: “Hai vé này đã trả lại rồi và sẽ không còn vé để mua trong 10 ngày tới đâu mẹ ạ”. Mẹ lại nói: “Nếu đó là sự an bài của Sư phụ để cho con đi, thì cho dù con có phải đi bằng máy bay con vẫn phải đi”.

Ngày hôm sau, giám đốc đã gọi điện cho tôi và yêu cầu tôi khẩn cấp quay về. Tôi đáp: “Tôi không thể về được vì vé tàu trong 10 ngày tới đã bán hết cả rồi”. Ông ấu nói: “Cô có thể bay về đây.” Mẹ tôi đang ngồi nghe bên cạnh đã bật cười và tôi cũng cười theo. Trong lúc tìm mua vé máy bay trên mạng, tôi nói với mẹ: “Con thậm chí cũng không chắc là còn ghế trống nào không nữa”. Mẹ bảo: “Nếu đây là sự an bài của Sư phụ, thì con cứ tin chắc rằng tấm vé cuối cùng sẽ được giữ lại cho con”. Hôm sau khi tôi đến điểm bán vé để nhận vé thì người bán vé nói với chúng tôi: “Đây là tấm vé cuối cùng thưa cô”. Mẹ tôi và tôi đã bật cười và trong lòng tôi thực sự cảm ơn Sư phụ. Sự việc này đã để lại cho tôi nhiều suy nghĩ. Là một đệ tử Đại Pháp, chỉ có con đường mà Sư phụ an bài cho chúng ta là dễ đi thôi, còn nếu không thì từng bước đi đều sẽ rất khó khăn.

Năm nay, một công ty khác lại muốn nhận tôi với mức lương cao hơn, nhưng tôi đã lập tức từ chối lời đề nghị của họ. Mẹ tôi nói: “Con đã từ chối thẳng lời đề nghị của họ mà không hề suy nghĩ gì. Nếu đây là an bài của Sư phụ thì con sẽ không làm sai chứ?” Tôi hoảng hốt: “Con đã hoàn toàn từ chối họ rồi, con nên làm gì bây giờ?” Mẹ lại nói: “Con đừng lo. Nếu đó là an bài của Sư phụ, thì họ sẽ lại gọi cho con”. Tôi nhớ những lời của mẹ trong đầu, và công ty đó thực sự đã gọi lại cho tôi vào buổi chiều hôm đó. Tôi đã đồng ý làm việc cho họ vì điều này chắc chắn là an bài của Sư phụ.

7. Từ một tiểu đệ tử Đại Pháp, tôi đã trở thành một người trưởng thành với nhiều trọng trách

Hồi tưởng lại 13 năm tu luyện của mình, tôi biết ơn sâu sắc sự từ bi của Sư phụ, sự nghiêm túc của tu luyện, và những trọng trách của một đệ tử Đại Pháp. Mặc dù mẹ và tôi là hai mẹ con nhưng con đường tu luyện của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Mỗi chúng tôi có một sứ mệnh riêng, và sự an bài của Sư phụ cũng rất theo trình tự. Mẹ tôi thường nói: “Sư phụ đã an bài cho con có một thu nhập khá nhưng không phải là để con hưởng thụ một cuộc sống xa hoa ở nơi người thường”. Tôi trả lời: “Con biết”.

Tết năm nay, tôi đã rút 17 nghìn nhân dân tệ và đưa số tiền đó cho mẹ. Tôi nói với mẹ rằng: “Xin mẹ hãy quản lí số tiền này giùm con. Mẹ có thể đưa nó cho bất kì điểm sản xuất tài liệu nào mà đang hết tiền quỹ. Con có thể đưa thêm nữa nếu chỗ này chưa đủ. Mẹ thường nhắc con rằng cuộc đời của chúng ta đã được Sư phụ cứu và chúng ta không bao giờ có thể đền đáp được hết ơn huệ của Sư phụ. Bây giờ con xin trịnh trọng tuyên bố rằng tất cả số tiền mà con kiếm được sẽ trở thành nguồn tài nguyên cho Đại Pháp”. Mẹ nhìn tôi và mỉm cười.

Tôi đã đi làm được sáu năm và đưa cho mẹ hàng nghìn nhân dân tệ. Tôi biết là mẹ đang dùng số tiền đó cho các hạng mục chứng thực Pháp. Mẹ tôi đã đúng, Sư phụ đã an bài cho tôi kiếm tiền để số tiền đó có thể được sử dụng cho chứng thực Pháp. Thực tế, Sư phụ chắc đã điểm hóa cho tôi qua mẹ tôi, và tôi sẽ quyết tâm làm theo những lời giảng của Sư phụ!

8. Công việc và hôn nhân

Kể từ khi bắt đầu đi làm, tôi đã cố gắng giữ vững tiêu chuẩn mà Sư phụ yêu cầu trong mọi việc tôi làm. Chẳng bao lâu sau khi trở về Tây bắc, tôi đã nhận được một lời mời tuyển dụng từ một công ty khác, và công ty đó đã trả tôi mức lương gấp đôi mức lương của tôi tại thời điểm đó. Tôi đã từ chối đề nghị của họ, vì tôi đã biết đây là khảo nghiệm để loại bỏ chấp trước của tôi vào lợi ích cá nhân. Tôi đã trả lời những người đó rằng: “Cảm ơn lòng tốt của các anh, nhưng tôi không thể chấp nhận được. Nếu tôi bỏ công ty hiện tại, giám đốc của tôi sẽ không thể kịp tìm được người để thế vị trí của tôi. Ở đó cũng không có ai đảm nhiệm được chức vụ của tôi. Tôi không thể đặt lợi ích cá nhân mình lên trên lợi ích của người khác như thế được”.

Tôi không biết là tin này đã nhanh chóng lan truyền đến các đồng nghiệp của tôi và cuối cùng cũng đến tai giám đốc của tôi, ông ấy đã rất cảm động về sự cân nhắc của tôi. Ông ấy nói:“Tôi không bao giờ nghĩ là bây giờ vẫn còn những người tốt như cô.” Sau đó giám đốc đã đặc cách tăng lương cho tôi và từ đó, lương của tôi được tăng đều mỗi năm. Công ty của chúng tôi có nhiều dự án trải dài từ Bắc tới Nam của vùng tự trị Tân Cương, vì thế tôi phải đi công tác rất nhiều. Dẫu đi công tác hay làm dự án thì đều có cơ hội để nhận hối lộ. Nhưng bất kì một khoản hối lộ nào do chủ dự án đưa ra, tôi cũng đều từ chối. Tôi đã áp dụng những tiêu chuẩn nghiêm khắc đặt ra cho người tu luyện ở trong công việc của mình, không sử dụng bất kì mánh lới nào, và giành được sự tin tưởng và nể trọng từ giám đốc và các bạn đồng nghiệp trong suốt quá trình làm việc. Thậm chí, tôi còn nhận được sự tôn trọng của nhiều chủ dự án. Tôi biết đây chính là uy lực của Đại Pháp. Danh tiếng tôi của tôi nhanh chóng lan rộng đến những người trong giới kinh doanh và giám đốc của một công ty khác đã mời tôi vào làm với mức lương rất cao nếu tôi đồng ý làm việc cho ông ấy. Tôi chắc chắn rằng tất cả những điều này đều đã được Sư phụ an bài.

Sau đó, giám đốc cũ của tôi đã liên lạc với tôi khi tôi làm ở chỗ mới và mời tôi quay trở về. Ông ấy nói: “Để cô đi là một sai lầm của tôi. Chúng tôi sẽ giữ chỗ cho cô và luôn chào mừng cô trở lại công ty”. Tôi lại một lần nữa bày tỏ niềm biết ơn của mình.

Tôi biết rằng tất cả điều này đã được an bài bởi Sư phụ và được ban tặng bởi Đại Pháp. Tôi sẽ trân quý những gì mà tôi có, và trân quý cuộc sống này. Đối xử tốt với những người xung quanh là cách tốt nhất để tôi trân quý chính bản thân mình.

Về vấn đề hôn nhân, tôi đã vượt qua khảo nghiệm hôn nhân bằng cách để cho mọi thứ diễn ra tự nhiên và tin tưởng Sư phụ sẽ có những an bài thích hợp. Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân: “những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được”.

Một năm nọ, dì tôi đã giới thiệu tôi với một người lính tình nguyện trong quân ngũ. Tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy và khuyên anh ấy thoái Đảng. Anh ấy đã đồng ý thoái, và điều này đã đảm bảo sinh mệnh anh ấy được cứu. Nhưng tôi đã phát hiện ra đây không phải sự an bài duy nhất của Sư phụ dành cho tôi, vì điều này đã cho chúng tôi cơ hội gặp nhau.

Khi tôi còn nhỏ, mẹ đã kể cho tôi một câu chuyện. Mẹ có một giấc mơ sinh động trong khi mang thai tôi. Mẹ đang ở trên một toa tàu mà sàn tàu phủ đầy tiền xu nhưng mẹ đã không nhặt chúng. Mẹ đứng bên của sổ con tàu và nhìn cảnh sắc rực rỡ ở bên ngoài. Đột nhiên, có một con công từ những đám mây nhiều màu sắc bay về phía mẹ. Khi đến gần cửa sổ, con công đã hóa thành một cô tiên nữ bé nhỏ và bay vào ngực của mẹ tôi. Mẹ tôi tỉnh dậy và sau đó phát hiện rằng mẹ đã mang thai tôi. Lúc đó, anh trai tôi mới hơn một tuổi và chính sách kế hoạch hóa gia đình của ĐCSTQ được thực hiện rất nghiêm. Mẹ tôi đã vô cùng lo lắng khi nhận thông báo cơ quan quyết định cử mẹ đi học một năm. Mẹ tôi đã mang bầu tôi trong khi học ở trường và tôi đã được một tháng tuổi khi mẹ tốt nghiệp. Như vậy, tôi đã an toàn chuyển sinh đến thế giới này. Mẹ tôi đã không bị phạt và ông chủ của mẹ thậm chí còn giúp đỡ mẹ trong việc đăng kí hộ khẩu.

Sau một tháng đắc Pháp, tôi đã nhận ra mọi thứ đều được an bài bởi Sư phụ. Chúng ta nên hoàn thành tốt ba việc mà Sư phụ tôn kính an bài để hoàn thành thệ ước của chúng ta!

Xin từ bi chỉ ra bất kể điều gì không phù hợp. Cảm ơn Sư phụ tôn kính! Cảm ơn mọi người!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/16/明慧法会–青年弟子重任在肩-264869.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/28/136461.html
Đăng ngày 26-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share