Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Sơn Tây

[MINH HUỆ 15-11-2012] Khách hàng đã có một ấn tượng sâu sắc và lâu dài về khía cạnh chân thực này: “Chủ tiệm tạp hóa này là một học viên Pháp Luân Công; hàng hoá ở đây đều chính hãng, không có hàng giả, giá cả phải chăng”. Vì thế, số lượng khách hàng đã đều đặn tăng lên, kéo theo doanh số bán hàng cũng tăng lên.

— Từ tác giả

Tiệm tạp hóa không có ngày nghỉ

Tôi làm chủ một tiệm tạp hóa. Tôi không được nghỉ ngày Chủ nhật, và cũng không có ngày nghỉ lễ, trừ hai ngày nghỉ Tết Nguyên Đán. Tôi làm việc cả ngày trong một gian hàng dài 11 mét và rộng 3,3 mét, diện tích tổng cộng là khoảng hơn 33 mét vuông. Tôi mở cửa bán hàng vào trước 08 giờ sáng hàng ngày, nghỉ trưa khoảng một tiếng, quay lại làm việc vào lúc 2h30 chiều và đóng cửa tiệm vào lúc 10 giờ tối. Mỗi ngày, tôi làm việc tổng cộng 12 tiếng đồng hồ. Thời điểm bận rộn nhất trong ngành dịch vụ của chúng tôi thường rơi vào các ngày lễ vì trong những ngày đó, mọi người được nghỉ làm và chủ yếu dành thời gian để giải trí và đi mua sắm.

Trước đây, tôi từng làm việc trong các doanh nghiệp nhà nước. Ở địa phương của chúng tôi hiện nay, ngoài các công ty sản xuất thuốc lá, công ty sản xuất muối, công ty điện lực, công ty kinh doanh kíp nổ, chất nổ thuộc các ngành công nghiệp độc quyền ra thì các xí nghiệp nhà nước đều đã phá sản. Các công nhân làm cho các xí nghiệp nhà nước trước đây đều bị mất việc. Nhiều người đã mở các tiệm tạp hóa, vì vậy làm ăn có lãi rất khó. Hàng hóa của các cửa hàng đều giống nhau, nên cạnh tranh rất khốc liệt. Để giữ khách hàng, tôi phải bán hàng ở mức giá thấp nhất có thể. Để kiếm lợi nhuận, tôi phải bán được nhiều hàng hơn và giữ khách hàng. Cửa hàng của tôi mở cửa hơn 12 tiếng mỗi ngày.

Cửa hàng của tôi khá nhỏ, vì vậy tôi có thể tự mình quản lý. Vợ tôi làm việc cho một văn phòng hành chính, và hai con nhỏ của chúng tôi còn đi học. Tôi thức dậy vào lúc 3h30 sáng để luyện năm bài công Pháp cùng với vợ, sau đó phát chính niệm vào lúc 06 giờ. Con gái lớn của tôi đang học trung học, và cô bé thường đặt đồng hồ báo thức vào 06 giờ sáng. Khi ấy, vợ tôi cũng vừa phát chính niệm xong, còn cô con gái lớn của chúng tôi cũng rửa mặt xong và bắt đầu tập đọc buổi sáng. Vợ tôi và tôi muốn học Pháp trước bữa sáng, nhưng gia sư của con lại bố trí phần học thuộc lòng và tập đọc vào buổi sáng, vì vậy vợ tôi vừa làm bữa sáng vừa giúp con gái học. Để con gái lớn có thể học Pháp cùng chúng tôi, vợ tôi và tôi đã bố trí thời gian học Pháp ngay sau khi cô bé làm xong bài tập về nhà, trước khi cô bé đi ngủ. Ngay cả khi cô bé đã mệt và muốn đi ngủ, vợ tôi và tôi vẫn kiên nhẫn thuyết phục cháu kiên trì học Pháp, cho dù chỉ là một đoạn ngắn.

Tôi không mở cửa hàng trước bữa sáng để có thể thảnh thơi dùng bữa. Những cửa hàng khác không đóng cửa vào buổi trưa. Vợ tôi và tôi đã thảo luận về vấn đề này và quyết định đóng cửa từ 1h-2h30 chiều để tôi có thể yên tĩnh ăn trưa, phát chính niệm và nghỉ ngơi một chút. Nếu không thì tôi sẽ rất mệt mỏi khi phát chính niệm vào nửa đêm. Vợ tôi thường đến phụ giúp tôi sau giờ làm để tôi có thể phát chính niệm vào lúc 6h tối. Sau khi các con tan học, vợ tôi thường nấu ăn và dùng bữa tối trước với chúng, sau đó giúp chúng làm bài tập về nhà. Sau đó, cô ấy trông cửa hàng cho tôi ăn tối. Nếu đông khách quá thì tôi sẽ ngừng ăn và giúp cô ấy một tay.

Chúng tôi chuẩn bị đóng cửa hàng vào lúc 10 giờ. Khi làm xong tất cả mọi thứ thì cũng đã gần 11h đêm. Chúng tôi tắm rửa, kiểm tra bài vở của con cái và học Pháp, sau đó phát chính niệm vào lúc nửa đêm trước khi đi ngủ. Khi chuông báo thức gọi chúng tôi dậy vào sáng hôm sau, thỉnh thoảng tôi cảm thấy lưng mình cứng đơ mỗi khi xoay người, nhưng sau khi luyện xong bài công pháp thứ nhất, tôi cảm thấy thoải mái và cơ thể của tôi lại linh hoạt trở lại.

Tôi đã quản lý tiệm tạp hóa này liên tục trong suốt 11 năm kể từ năm 2002

Để có nhiều thời gian học Pháp và giảng chân tướng, tôi đã thử rất nhiều cách khác nhau. Cha mẹ tôi thấy tôi bận rộn quá nên đã giúp tôi trông coi cửa hàng một thời gian. Cả hai đã 70 tuổi, vì thế họ không thể nhanh nhẹn bằng những người trẻ tuổi. Điều quan trọng là họ dành quá nhiều thời gian tại cửa hàng. Vì vậy, việc học Pháp, giảng chân tướng và phân phát tài liệu Đại Pháp của họ bị gián đoạn, mặc dù cha tôi không làm được gì nhiều. Việc sử dụng thời gian của ba đệ tử Đại Pháp cho một cửa hàng tạp hóa là không hợp lý. Vì thế, cha mẹ tôi đã ngừng lại và đề nghị tôi tìm người khác giúp đỡ để có thời gian học Pháp và giảng chân tướng. Tuy nhiên, tôi thấy rằng đó cũng không phải là một biện pháp hữu hiệu. Trong khoảng thời gian từ 01 giờ chiều tới 04 giờ chiều, chúng tôi chỉ có một vài khách hàng, vì thế tôi cố gắng đóng cửa tiệm vào khoảng thời gian đó. Tuy nhiên, tôi thật sự đã mất một lượng khách thường hay mua hàng sau 2h30 – họ đã sang tiệm khác. Phải mất một khoảng thời gian dài để lượng khách hàng đó quay trở lại sau khi tôi mở cửa tiệm lại vào lúc 2h30.

Để có thể tham gia nhóm họp Pháp hàng tuần, vợ chồng tôi đã mời các bạn đồng tu đến nhà để học Pháp chung. Các bạn đồng tu thấu hiểu tình cảnh của tôi nên đã đề nghị bố trí thời gian học Pháp vào chiều thứ bảy và chủ nhật, bởi vì vợ tôi được nghỉ làm vào thứ bảy và chủ nhật. Vào các buổi chiều thứ bảy và chủ nhật từ 03 giờ đến 04 giờ 30, vợ tôi giúp tôi trông cửa hàng bởi thời gian đó cũng không có nhiều khách, như vậy, tôi có thể tham gia nhóm học Pháp. Từ 4h30 chiều đến 6h30 tối, cửa hàng đông khách hơn, nên tôi sẽ trông cửa hàng để vợ tôi có thể tham gia nhóm học Pháp. Có một giai đoạn, một vài học viên trong vùng của chúng tôi quyết định tập trung các nhóm học Pháp rải rác thành một một nhóm học Pháp lớn để cùng nhau thảo luận cách học Pháp, cùng nhau thăng tiến, theo kịp tiến trình Chính Pháp, và cứu độ chúng sinh. Nhóm học Pháp lớn ở khá xa tiệm tạp hóa của tôi, vì thế rất khó để vợ chồng tôi có thể đồng thời vừa tham gia nhóm học Pháp, vừa trông cửa hàng. Bởi vậy, chỉ một trong hai chúng tôi có thể tham gia nhóm học Pháp lớn, còn người kia phải trông cửa hàng. Có một vài đồng tu đã chân thành chỉ ra rằng cơ hội tham gia học Pháp nhóm lớn như vậy là rất hiếm và cả hai vợ chồng tôi nên cùng có mặt. Nếu chiểu theo Pháp thì miễn là chúng tôi xem Pháp là điều quan trọng nhất, và đặt chấp trước kiếm thêm tiền sang một bên, thì nó sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng! Vợ tôi và tôi đã lắng nghe lời khuyên của các đồng tu, đóng cửa tiệm và tham gia nhóm học Pháp lớn.

Giảng chân tướng cho khách hàng

Sư phụ giảng,

“Đệ tử Đại Pháp là đang chứng thực Pháp, là những Pháp đồ đang cứu độ chúng sinh, là có sứ mệnh trọng đại, nghĩa là, là sứ giả của Thần”. (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010“)

“Sứ giả của Thần” thường đem lại cho tôi một cảm giác tự hào. Tôi thường có cảm giác này: Chúng tôi đến từ thế giới của Thần Phật và là những sứ giả tại nhân gian! Tôi suy nghĩ một cách cẩn thận về ý nghĩa của “sứ giả tại nhân gian” và làm cách nào để chân chính hoàn thành sứ mệnh và trợ Sư Chính Pháp. Chúng tôi là những đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Sư phụ giảng cho chúng ta “một Pháp mà ngay cả các vị Thần trước đây cũng không biết” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ“), và giao cho chúng ta trọng trách cứu độ chúng sinh. Nếu chúng ta không làm tốt công việc này, và rồi đến một ngày cả thế giới đều biết sự thật, thì nhân loại sẽ nghĩ rằng: “Ah nhìn xem! Chư vị là các đệ tử Đại Pháp. Tại sao chư vị không giải thích chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, để tôi có thể được cứu? Sư phụ gửi chư vị đến đây để cứu chúng tôi, chư vị phải có trách nhiệm. Thế chư vị đã làm công việc của chư vị chưa? Đã hoàn thành sứ mệnh của chư vị chưa? Là một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, chư vị có xứng đáng mang danh hiệu đó không?

Tôi cố gắng học Pháp nhiều hơn, giảng chân tướng, và thuyết phục mọi người tam thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ và hai tổ chức liên đới của nó. Tôi phải hoàn tất công việc của mình vào buổi sáng và buổi chiều, và tranh thủ học Pháp khi không có nhiều khách hàng. Khách hàng đến và đi không thường xuyên, vì thế để có thể học Pháp bất cứ khi nào có thể, tôi dọn sạch một chỗ kín, ít người chú ý bên cạnh quầy thu ngân để đặt sách Chuyển Pháp Luân của Sư phụ. Để có thể tĩnh tâm học Pháp và hiểu thấu Pháp, tôi cố gắng ghi nhớ và học thuộc lòng Pháp sau khi đọc. Tôi học thuộc lòng Pháp từng đoạn một, hết đoạn này rồi đến đoạn khác. Sau khi học một đoạn, tôi cố gắng ghi nhớ Pháp. Tôi giảng chân tướng và thuyết phục mọi người tam thoái vào buổi sáng và buổi chiều khi không có nhiều khách đến mua hàng tại cửa hàng của tôi. Hiếm khi nào cửa hàng không có khách. Nếu không có khách, tôi sẽ học Pháp. Khi có từ ba khách hàng trở lên, tôi phải tiếp đón và trả lời các câu hỏi của họ: làm vừa lòng khách hàng, trông hàng để tránh bị mất hàng, tính tiền, đổi hàng, bỏ hàng vào túi cho khách. Giảng chân tướng khi có nhiều khách hàng là không thích hợp, khi có một hoặc hai người và giảng chân tướng trực diện là thích hợp hơn. Trên thực tế, đã nhiều lần tôi vừa học Pháp vừa giảng chân tướng trực diện.

Khách mua hàng tại tiệm tạp hóa của tôi thường là người dân trong khu vực hoặc khách qua đường. Khi khách hàng bước vào tiệm để hỏi về một mặt hàng nào đó, hoặc xem ngày sản xuất của một mặt hàng để quyết định có mua nó không, thanh toán tiền, đổi hàng thì tôi giảng chân tướng cho họ. Khách hàng thường lưu lại cửa hàng tối đa từ hai tới ba phút, một vài người thì chỉ lưu lại khoảng nửa phút hoặc ít hơn. Nếu tôi không có chính niệm và ngần ngại thì tôi sẽ mất cơ hội giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Những khách hàng sống trong khu vực còn có thể quay lại, nhưng cơ hội để gặp lại khách qua đường là không có. Tôi cố gắng xem mỗi người khách bước vào cửa hàng của tôi như một sinh mệnh mà Sư phụ đã an bài để tôi cứu độ. Bất cứ khi nào có thể, tôi đều cố gắng giảng chân tướng cho họ. Sau khi giảng chân tướng được một lúc, thì tôi có thể nói chuyện tự nhiên hơn, giống như đang nói chuyện thân mật với bạn bè, và dẫn họ vào chủ đề: “Bạn đã nghe nói về việc những người gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong, Đoàn Thanh niên Cộng sản, và các tổ chức ĐCSTQ bây giờ đều đã thoái rồi không? ĐCSTQ đã quá thối nát!” Trong một thời gian dài, tôi để ý rằng việc giảng chân tướng trực diện rất hiệu quả vì hầu hết mọi người đều chấp nhận nó và sẵn sàng thoái ĐCSTQ. Sau đó, tôi thay đổi chủ đề: “Ngày 23 tháng 01 năm 2001 kênh CCTV đã đưa tin tức sai trong chương trình “Phỏng vấn tiêu điểm”. Hầu hết những người mà tôi gặp đều tỏ vẻ ngạc nhiên theo nhiều cấp độ khác nhau khi nghe về điều này. Tôi tiếp tục giảng chân tướng về “vụ tự thiêu” ở quảng trường Thiên An Môn để mọi người ghi nhớ rằng Pháp Luân Công là tốt! Chân Thiện Nhẫn là tốt! Hầu hết mọi người đều tin những điều tôi nói. Tôi cũng hỏi tên của họ một cách cách tự nhiên và hầu như tất cả đều cho tôi biết tên của họ.

Tôi đã trường kỳ giảng chân tướng và để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng khách hàng: “Chủ tiệm tạp hóa này là một học viên Pháp Luân Công; hàng hoá ở đây đều chính hãng, không có hàng giả, giá cả phải chăng“. Vì thế, số lượng khách hàng đã đều đặn tăng lên, kéo theo doanh số bán hàng cũng tăng lên.

Không phải tất các khách hàng đều đồng ý thoái ĐCSTQ. Có môt vài người mà tôi không thể thuyết phục, họ không lắng nghe sự thật, hoặc chỉ đơn giản là không đồng ý. Có rất nhiều lý do cho việc này. Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng lý do chính là do tôi học Pháp không tốt, chính niệm của tôi không đủ mạnh, và năng lượng phát ra khi giảng chân tướng không đủ mạnh để tiêu diệt các nhân tố tà ác ngăn cản mọi người biết sự thật.

Vinh diệu tối cao của sinh mệnh

Em gái tôi đã nhiều lần nghiêm túc nhắc nhở tôi: “Anh đã bị bắt hai lần, nên cần phải rút kinh nghiệm. Cha mẹ của chúng ta đã già rồi, và họ không thể chịu đựng nổi những việc khủng khiếp như thế. Vì con cái anh và cha mẹ, anh làm việc gì cũng nên cân nhắc đến hậu quả!

Tôi đã bị giam giữ trái phép một tháng vì đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp vào năm 2000. Năm 2006, khi về quê để phát Cửu Bình và các tài liệu giảng chân tướng, tôi đã bị những người dân làng không biết chân tướng trình báo với chính quyền. Sau đó, tôi bị bắt giam trái phép trong vòng sáu tháng. Trong thời gian tôi bị giam giữ, các học viên địa phương đã đi đến đồn công an, viện kiểm sát, và tìm gặp các nhân viên toà án để giảng chân tướng và phát chính niệm tiêu diệt các nhân tố tà ác. Các học viên ở nước ngoài đã gọi điện đến trung tâm giam giữ và viện kiểm sát chịu trách nhiệm cho việc bắt giữ tôi. Điều này giúp ngăn chặn tà ác và giảm bớt sự bức hại. Tại tầng thứ của con người, thì chị tôi, em gái tôi và anh rể đã mất khá nhiều tiền để cứu tôi ra khỏi trại giam. Họ sống ở một thành phố khác cách đó 200 dặm. Để giải cứu tôi và an ủi cha mẹ, họ đã phải đi lại giữa hai thành phố tổng cộng chín lần trong thời gian tôi bị giam giữ. Tại thời điểm đó, con gái duy nhất của họ đang thi vào trường đại học quốc gia. Mặc dù cha mẹ tôi đều là học viên, tuy nhiên việc tôi bị bắt giam trái phép hai lần đã ảnh hưởng rất lớn đến họ. Năm 2006, sau khi tôi bị giam giữ sáu tháng, tóc của cha mẹ tôi và vợ tôi đã bạc đi nhiều.

Tôi hiểu thành ý trong những lời khuyên chân thành và tốt bụng của em gái mình. Tuy vậy, tôi tin vào Sư phụ và Đại Pháp! Tôi luôn ghi nhớ những lời dạy của Sư phụ, rằng sứ mệnh của tôi là cứu độ chúng sinh. Bất cứ khi nào em gái tôi khuyên nhủ, tôi chỉ mỉm cười mà không phản đối, cẩn thận lắng nghe, và tìm thời điểm thích hợp để giảng chân tướng và hồng Pháp cho cô ấy để cô ấy có cơ hội đắc Pháp.

Tôi thường đọc thuộc lòng đoạn Pháp sau:

“Tất nhiên, chúng ta không thừa nhận hết thảy những gì mà cựu thế lực an bài; tôi, là Sư phụ, cũng không thừa nhận, các đệ tử Đại Pháp đương nhiên cũng đều không thừa nhận. (vỗ tay) Nhưng thế nào đi nữa chúng đã làm những điều mà chúng muốn làm; các đệ tử Đại Pháp càng cần phải làm tốt hơn nữa, khi cứu độ chúng sinh thì cũng tu bản thân mình cho thật tốt. Trong ma nạn mà chư vị gặp phải khi tu luyện thì cần phải tu bản thân mình, phải xét bản thân mình; đó không phải là thừa nhận ma nạn mà cựu thế lực an bài [và] cần làm sao thực hiện tốt trong những an bài của chúng; không phải là như thế. Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng. Chúng ta phủ định hết thảy những gì của chúng từ căn bản; [chỉ] khi phủ định và bài trừ chúng thì hết thảy những gì chúng ta thực hiện mới là uy đức. Không phải là tu luyện trong những ma nạn mà chúng tạo thành, mà là khi không thừa nhận chúng thì chúng ta cũng đang tiến bước thật tốt trên con đường của mình; không thừa nhận ngay cả việc tiêu trừ biểu hiện ma nạn của bản thân chúng. (vỗ tay) Như vậy từ góc độ đó mà xét, thì những sự việc trước mắt chúng ta chính là phủ định toàn bộ cựu thế lực.Về biểu hiện tranh giành khi chúng đang chết, thì tôi cùng các đệ tử Đại Pháp cũng không thừa nhận”. (“Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004“)

Vào một buổi chiều mùa hè năm nay, có một thanh niên khoảng tầm 30 tuổi, ăn mặc bảnh bao và trông khá kiêu ngạo bước vào cửa hàng của tôi để mua một gói thuốc lá đắt tiền và một chai nước giải khát. Như thường lệ, tôi phát chính niệm để tiêu diệt các nhân tố tà ác ở không gian khác trong khi cậu ấy đang chọn thuốc lá và nước uống. Tôi hy vọng rằng cậu ấy sẽ hiểu được chân tướng và được cứu. Khi cậu ấy bước tới quầy tính tiền, tôi đã giải thích sự thật cho cậu ấy. Cậu ấy không nói gì và chỉ đứng im nhìn tôi. Cậu ấy không nói gì khi tôi cố gắng thuyết phục cậu thoái ĐCSTQ, và vẫn giữ im lặng khi tôi nói về vụ tự thiêu và giảng chân tướng. Cậu ấy vẫn tiếp tục im lặng khi tôi nói “Đại Pháp là tốt” và xin hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” và “Chân Thiện Nhẫn là tốt“. Tôi mơ hồ cảm thấy người này không bình thường, tại thời điểm đó tôi học Pháp tốt và có chính niệm. Thật sự mà nói, tôi chỉ muốn cho mọi người biết sự thật và được cứu mà không có bất cứ sự phân biệt nào. Tôi đã nói cho người thanh niên một cách ngắn gọn và căn bản về sự thật. Sau khi tôi dừng lại, cậu ấy lạnh lùng nói: “Ông có biết tôi là ai không? Tôi là người có thể bắt giam ông“. Sau đó, cậu ấy bỏ đi cùng với gói thuốc và chai nước.

Sự việc này đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong tôi. Qua việc giảng chân tướng hàng ngày của mình, tôi đã hiểu sâu sắc rằng nếu chúng ta học Pháp tốt, thì khao khát cứu độ chúng sinh của chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, và chúng ta có thể giảng chân tướng với ít chấp trước. Bằng cách này sẽ có nhiều người hơn nữa nghe sự thật và việc giải thích cho người khác cũng sẽ dễ dàng hơn, và tỷ lệ thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ cũng cao hơn. Khi tôi học Pháp không tốt, chấp trước sẽ xuất hiện. Thực chất, đó chính là tín Pháp, tín Sư chưa đầy đủ ở một mức độ nhất định. Khi chúng ta học Pháp tốt, tâm trí chúng ta sẽ thuần chính, chúng ta sẽ tin tưởng Sư phụ và Pháp, và việc giảng chân tướng trực diện của chúng ta sẽ an toàn!

Sư phụ đã giảng:

“Hỡi các đệ tử Đại Pháp, chư vị là ánh vàng kim nơi thế gian dơ bẩn, là hy vọng của con người thế gian, là đồ đệ của Pháp đang trợ giúp Sư phụ, là các Pháp Vương của tương lai. Hãy tinh tấn, hỡi các Giác Giả đang ở thế gian; hết thảy mọi thứ hiện nay đều sẽ là huy hoàng của tương lai!” (“Lời chúc”)

Công việc của tôi thực sự rất bận rộn và mệt mỏi, nhưng tôi cảm thấy thật may mắn khi trở thành một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, trở thành “sứ giả của Thần”, theo Sư phụ để cứu độ chúng sinh. Đây là vinh diệu tối cao của một sinh mệnh. Tôi nguyện ý làm việc Đại Pháp! Tôi nguyện ý cố gắng hết sức để làm tốt ba việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Tôi nguyện ý nỗ lực hết sức để hoàn thành sứ mệnh của mình.

Sư phụ giảng:

“Chính Pháp chắc chắn thành công, các đệ tử Đại Pháp chắc chắn viên mãn” (“Gửi lời thăm [2008]“)

Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/15/明慧法会–忙碌未敢忘使命-265097.html 

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/26/136436.html

Đăng ngày 26-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share