Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25 – 08 – 2012] Cứu giúp các bệnh nhân là trách nhiệm của một bác sĩ. Tuy nhiên, thông thường các bác sĩ chỉ có thể cứu chữa phần da thịt của bệnh nhân, nhưng không thể cứu phần tâm hồn của họ. Vì vậy, các bác sĩ thường không có thể cứu con người một cách hoàn toàn.

Tôi là một bác sĩ Tây y và tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khoảng hơn 17 năm. Tôi đã hoàn toàn khám phá con người từ những nghiên cứu về bệnh tật và tâm linh của con người. Trong môi trường làm việc ở bệnh viện, tôi phải đối đãi với các bệnh nhân, người nhà của bệnh nhân, các bác sĩ khác, các y tá, các lãnh đạo bệnh viện, các kỹ sư bảo quản thiết bị y tế, người bán hàng và những người khác. Đối mặt với tất cả các loại cám dỗ của danh, lợi, tình và sắc, tôi cần phải giữ vững bản thân mình trong các khảo nghiệm và không bị lay động. Tôi đã dùng vai trò của mình để nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không chỉ điều trị sự đau đớn trên cơ thể bệnh nhân mà còn điều trị tình cảm, tâm trí và tinh thần để cứu giúp họ một cách hoàn toàn. Những người biết tôi đã nói: “Bác sĩ tu luyện Pháp Luân Công thật siêu phàm. Sư phụ Pháp Luân Công thật tuyệt vời! Pháp Luân Công thật vĩ đại!”

Qua việc giảng chân tướng của tôi, nhiều người đã hiểu sự thật và đã được Đại Pháp cứu độ. Họ đã lựa chọn một tương lai tốt đẹp. Rất nhiều người đánh giá cao về Sư Phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Đại Pháp.

Đối mặt với cám dỗ tiền bạc

Ngày nay nhiều bác sĩ nhận tiền biếu từ gia đình của các bệnh nhân. Bệnh nhân và các thành viên trong gia đình nghĩ rằng nếu bác sĩ phụ trách phẫu thuật mà nhận tiền, thì bác sĩ sẽ chăm sóc bệnh nhân tốt hơn, nếu không, họ sẽ cảm thấy không tin tưởng rằng các bác sĩ sẽ chăm sóc cho bệnh nhân một cách đúng mức. Vì vậy, hiện tượng này đã trở thành một thực tế phổ biến ở Trung Quốc.

Tôi đối đãi với vấn đề này như thế nào? Tôi đã làm bác sĩ khoảng hơn 30 năm. Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không có gì khác hơn so với các bác sĩ khác. Tôi cũng lấy một số tiền hối lộ từ người nhà của bệnh nhân. Tôi thậm chí kín đáo lấy tiền của bệnh nhân. Ban đầu, tôi cảm thấy sợ hãi, và sau đó tôi nghĩ rằng tôi nên lấy nó. Tôi nghĩ rằng nó cho thấy sự tôn trọng của bệnh nhân đối với tôi. Nếu bệnh nhân và các người nhà của họ không đưa tôi tiền, tôi sẽ cảm thấy khó chịu.

Từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã thay đổi. Mặc dù tôi vẫn gặp những tình huống như vậy, tôi có thể bình tĩnh loại bỏ sự cám dỗ của tiền bạc. Tôi không còn nhận tiền biếu nữa. Tôi chỉ tiếc rằng tôi biết đến Đại Pháp này tương đối muộn trong cuộc đời của mình. Trong quá khứ, tôi đã làm rất nhiều điều xấu, vì tôi không nhận thức được các nguyên lý của Đại Pháp.

Một lần tôi điều trị cho một bệnh nhân nữ mắc bệnh lao. Trong dịp năm mới, bà ấy đã biếu tôi một phong bì rất nhiều tiền. Tôi từ chối ngay lập tức. Bà không hiểu nổi và nói: “Tôi biếu ông tiền nhưng ông lại từ chối. Những người khác sẽ hỏi tôi tiền nếu tôi không biếu cho họ. Tại sao lại có sự khác nhau thế?” Tôi nói ngay với bà ấy: “Bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của tôi dạy tôi thực hành theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và rằng tôi không nên lợi dụng người khác. Mặc dù tôi không nhận tiền của bà, tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức mình để điều trị bệnh của bà.” Bà ấy rất ngạc nhiên và bối rối. Bà không thể hiểu lý do tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã giảng rõ sự thật với bà ấy và giải thích lý do tại sao tôi tu luyện. Tôi nói với bà về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và rằng chính quyền đã dàn dựng vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn. Tôi cũng nói rằng ĐCSTQ đã bị trời định tội, và ngày càng nhiều người đang lựa chọn thoái ĐCSTQ. Khi bà hiểu sự thật, bà đã quyết định thoái ĐCSTQ. Bà cũng bắt đầu hiểu lý do tại sao tôi từ chối nhận tiền của bà.

Bà đã thấy rằng tôi làm trọn nghĩa vụ của mình và cố gắng hết sức để chữa bệnh cho bà. Bà nói: “Nếu tất cả các bác sĩ đều hành xử như ông và học Pháp Luân Đại Pháp, các bệnh nhân sẽ không cần phải tiêu tốn các khoản tiền biếu xén. Pháp Luân Đại Pháp quả thật là tuyệt vời!”

Đối mặt với khảo nghiệm về sắc dục

Ngày nay nhiều người nói rất nhiều về sắc dục. Khi mọi người ăn, ngồi trong văn phòng, đọc báo hoặc xem TV, chủ đề về sắc dục hiện diện ở khắp mọi nơi. Người dân Trung Quốc thích trò chuyện về nó. Đàn ông và phụ nữ có những mối quan hệ rất cởi mở.

Là một bác sĩ, tôi có rất nhiều cơ hội tiếp xúc gần gũi với phụ nữ. Vì vậy, tôi đã trải nghiệm rất nhiều những khảo nghiệm về sắc dục. Tôi có quan hệ tốt với những người khác, tôi thân thiện với mọi người. Tôi nhìn khá trẻ nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều phụ nữ đánh giá cao về tôi. Có một lần, tôi đã để lại một ấn tượng rất tốt với một bệnh nhân nữ xinh đẹp. Cô đã mời tôi dùng bữa với cô ấy. Tôi thấy có điều gì đó không thuần tịnh trong ánh mắt cô ấy vì thế từ chối ngay lập tức. Tôi nói: “Nếu tôi dùng bữa với cô và chồng của cô nhìn thấy chúng ta, anh ấy sẽ đối xử với cô thế nào? Và anh ấy sẽ nhìn nhận tôi như thế nào.” Cô trả lời: “Tôi không làm điều gì xấu, việc gì tôi phải sợ?” Tôi nói một cách hòa ái: “Cô không sợ, nhưng tôi sợ.” Cô ấy hỏi:“Anh sợ gì chứ?” Tôi nói:“Đàn ông và phụ nữ nên giữ một khoảng cách với nhau.” Cô ấy nói:“Không ai có thể nhìn thấy chúng ta. Có gì phải sợ.” Tôi trả lời:“Bất cứ cô đang làm điều gì, trời đất đều đang theo dõi. Rõ ràng là trời, đất, cô và tôi tất cả sẽ biết điều đó, vậy sao có thể nói rằng sẽ không ai nhìn thấy?” Cô ấy thấy tôi kiên quyết từ chối cô ấy với một thái độ và biểu hiện một cách nghiêm nghị, vì thế cô đã từ bỏ.

Sau đó, tôi được biết rằng chồng của bệnh nhân này đã thờ ơ với cô trong một thời gian dài. Cô thấy tôi chăm sóc tốt với cô, vì vậy cô nghĩ rằng tôi đã để ý đến cô. Một lần cô ấy đã cởi mở gọi điện thoại cho tôi và nói với tôi như vậy và cũng nói rằng tôi khác với những người khác. Những người khác theo đuổi cô, nhưng cô không quan tâm họ. Tôi nói với cô ấy rằng quan niệm của tôi đã thay đổi sau khi tôi học Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi cũng nói với cô ấy rằng những gì cô thấy trên truyền hình không phải là sự thật về Pháp Luân Đại Pháp mà chỉ là bịa đặt dối trá của ĐCSTQ. ĐCSTQ luôn luôn xuyên tạc Pháp Luân Đại Pháp và đã khiến mọi người thù ghét Đại Pháp. Tuy nhiên, Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta coi trọng đức và trở thành người tốt, và rằng chúng ta phải nâng cao đạo đức con người. Chúng ta nên đứng đắn hơn khi đối mặt với bạn bè khác giới. Chúng ta không nên đầu hàng trước sắc dục. Giải phóng tình dục là hành vi của những người có đạo đức bất lương. Đó là hành vi của thú vật, nó không phải là hành vi và đạo đức của một con người thực sự.

Nghe điều này, cô đã chấp nhận nó một cách thoải mái và cũng đồng ý thoái ĐCSTQ. Cô ấy hỏi tôi: “Tất cả điều này là Sư phụ của anh dạy sao?” Tôi trả lời:“Đúng vậy.” Cô nói:“Pháp Luân Đại Pháp thật tốt! Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt, nhưng ĐCSTQ vẫn còn đàn áp nó. Điều này không nên xảy ra!”

Đối mặt với khảo nghiệm về danh

Đối với ông bà tôi, có danh tiếng tốt quan trọng hơn cả mạng sống. Lớn lên trong kiểu môi trường này, tôi cũng coi trọng danh tiếng tốt dù vô tình hay cố ý. Tôi không muốn mất mặt. Tôi đã luôn rất thông minh, và điểm số của tôi tại trường học rất xuất sắc. Tôi là một sinh viên giỏi với một thanh danh rất tốt. Tuy nhiên, tất cả những thứ đó đã hình thành nên nhiều thói quen xấu, chẳng hạn như tự cho mình là đúng, tính tự mãn, và hiếu thắng. Nếu ai đó giỏi hơn tôi trong một số mặt, tôi sẽ cố gắng để hớt tay trên hoặc tìm một vài lý do để bao biện cho thiếu sót của mình. Tôi sống một cuộc sống thật mệt mỏi.

Từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã biết rằng tôi đã làm nhiều điều sai trái để giữ một danh tiếng tốt. Tôi đã hình thành quan niệm rằng tôi luôn luôn đúng. Tôi cũng phát triển tâm đố kỵ và có chấp trước mạnh mẽ vào tính tự mãn và tâm tranh đấu. Tồi tệ nhất là tôi thích nói dối để che đậy những thiếu sót của tôi. Khi mà xảy ra bất cứ điều gì sai trái, tôi sẽ đổ lỗi cho những người khác và tìm lý do để biện hộ bản thân mình.

Khi tôi bắt đầu học Chuyển Pháp Luân, tôi thấy ngôn từ trong cuốn sách dễ hiểu và chúng chạm vào tâm can tôi. Dường như Sư phụ biết rõ tâm trí của tôi và tất cả các dòng chữ trong cuốn sách đang nói về tôi. Tôi đã bị sốc và hoàn toàn tin những lời của Sư phụ. Được chỉ đạo bởi các nguyên tắc được diễn tả trong Chuyển Pháp Luân, tôi đã nhận ra nhiều thiếu sót của mình, vốn là điều không thể làm được trong quá khứ. Sau khi tu luyện, tôi có thể bình tĩnh nhìn vào thiếu sót của mình. Tôi không muốn che đậy chúng. Tôi muốn thay đổi từ tận gốc trong tâm mình, để làm tốt hơn và tốt hơn nữa trong thời gian tới. Tôi đã không có tâm lý này trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trước đây, tôi luôn thích che giấu cho những sai lầm của mình. Một lần tôi đang hoàn tất báo cáo về trường hợp của một bệnh nhân trên máy tính. Phó giám đốc bệnh viện chúng tôi và vợ ông đang ngồi bên cạnh tôi. Một bác sĩ trẻ bước vào, và mặc dù anh ấy là cấp dưới của tôi, anh ấy bắt đầu bình phẩm báo cáo của tôi. Anh ấy nói rằng anh đã tìm thấy nhiều lỗi trong bản dự thảo trước đây của tôi và đề nghị rằng tôi nên từ bỏ và để cho anh hoàn tất báo cáo bởi vì những gì tôi viết là sai. Phó giám đốc và vợ của ông nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã rất xấu hổ. Không nói một lời, tôi đứng lên và để cho bác sĩ đó đánh máy tính. Mặc dù tôi đã không nói lời nào, trong tâm trí tôi thấy không vui, vì vậy tôi bỏ đi ngay lập tức. Tuy nhiên, chẳng bao lâu tôi nhận ra rằng tôi đã sai, vì vậy tôi quay lại. Tôi cúi xuống để xem anh ấy đánh gì trên máy tính và giao tiếp bình tĩnh với anh. Phó giám đốc và vợ của ông đã đánh giá rất cao về tôi và luôn luôn nghĩ rằng tôi đã làm rất tốt công việc của mình. Sự kiện này đã làm cho tôi mất mặt. Tuy nhiên, một thái độ cởi mở và bình tĩnh đã giành được sự tôn trọng của họ. Vị phó giám đốc và bác sĩ trẻ tôn trọng tôi hơn. Sau đó, vị phó giám đốc nói với những người khác: “Bác sĩ này (tôi) có một nhân cách thật tốt và giữ một thái độ hòa ái. Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt!”

Đối đãi với các mối quan hệ

Ngày nay, khi người Trung Quốc đại lục muốn làm được một cái gì đó, họ dựa trên mối quan hệ riêng rất nhiều. Tất cả mọi người hy vọng bản thân biết được một số bác sĩ đáng tin cậy. Nếu bạn đi đến bệnh viện và bạn không biết một bác sĩ ở đó, họ sẽ cố gắng để bạn trải qua tất cả các loại xét nghiệm không cần thiết. Trước khi bạn có thể nhận được một đơn thuốc, bạn phải mất lệ phí xét nghiệm hàng trăm nhân dân tệ. Vì vậy, nhiều người không có đủ khả năng để gặp bác sĩ. Nếu một trong những người thân hoặc bạn bè của họ là một bác sĩ ở bệnh viện, sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền bạc.

Tôi đã hành xử theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, tôi cố gắng hết mình để đối đãi bệnh nhân một cách ân cần. Tôi nghĩ thay cho các bệnh nhân và cố gắng không để lãng phí tiền bạc của họ. Tôi cũng không nhận tiền biếu của bệnh nhân hoặc bất kỳ món tiền nào làm tổn hại lợi ích của bệnh viện. Ngoài ra, tôi không gây tổn hại cho quyền lợi của bệnh nhân và không trì hoãn việc điều trị cho họ. Cách làm việc của tôi đã giành được sự tán thành từ những người thân của tôi, các lãnh đạo bệnh viện và các đồng nghiệp. So với thực tế ngành y học nói chung và hành vi vô đạo đức của một số bác sĩ, quan điểm của tôi mang lại hy vọng cho mọi người.

Nhiều người biết tôi nói rằng: “ĐCSTQ đã bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp, những người có đạo đức cao thượng. Điều này không nên xảy ra!”

________________________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/25/在医疗行业证实法和救人-261991.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/8/135329.html

Đăng ngày: 15-11-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share