Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-08-2012] Mười bốn năm trước, tôi tốt nghiệp đại học và bắt đầu làm công chức chính quyền của một thành phố thuộc miền nam Trung Quốc. Hai người bạn thời đại học của tôi đã bắt một chuyến xe buýt mất bốn giờ để mang sách Chuyển Pháp Luân cho tôi, nói với tôi rằng đó là một cuốn sách rất hay. Tôi xem qua và bảo họ mang sách về. Chỉ như vậy, tôi đã vô tình bỏ lỡ một cơ hội quý giá. Ba năm sau, tôi đã bỏ chính quyền thành phố để làm việc trong lĩnh vực ngoại thương, chuyển đến nơi khác để kiếm sống.
Năm 2004, tôi thấy một điểm giảng chân tướng của Pháp Luân Công trong các chuyến đi đến Hồng Kông. Lúc đầu tôi đã ngần ngại không nhận các tài liệu mà họ đưa. Sau một năm, tôi trở lại Hồng Kông và thấy điểm giảng chân tướng vẫn ở đó. Tôi nghĩ rằng vì những người này quá tận tụy cho mục đích riêng của họ bất kể, mưa, nắng hẳn phải có sự bất minh rất lớn đằng sau nó. Tôi xem xét nội dung của triển lãm từ trên xuống dưới và nhận ra rằng chân tướng hoàn toàn khác so với Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền. Việc này đã thay đổi suy nghĩ của tôi một cách đáng kể.
Sau nhiều thăng trầm, tôi trở về quê hương của mình, tìm một công việc ổn định, và lập gia đình. Mặc dù cuộc sống của tôi đã ổn định lại, tôi cảm thấy như thể tôi vẫn đang tìm kiếm điều gì đó. Tôi thấy rằng đây không phải là số phận của tôi, và cuối cùng tôi sẽ rời khỏi nơi này. Trong vòng 06 năm sau, cuộc hôn nhân của tôi đổ vỡ. Tôi nhớ miền Nam và đề nghị ông chủ của mình chuyển tôi đến một chi nhánh của công ty ở phía Nam. Mong muốn của tôi đã được đáp ứng.
Sau khi trở về miền Nam vào tháng 03 năm 2012, tôi đã gặp lại hai người bạn thân hồi còn học đại học. Cả hai đều là học viên Pháp Luân Công. Một người hỏi tôi đã thoái ĐCSTQ chưa. Tôi nói với anh ấy rằng tôi gia nhập đảng vào năm thứ ba ở đại học, nhưng không đóng đảng phí hơn mười năm kể từ khi tôi bỏ làm công chức. Anh ấy hỏi tôi có điền đơn xin vào Đảng Cộng sản Trung Quốc không và tôi bảo có. Sau đó anh ấy hỏi rằng tôi có giơ tay thề trước lá cờ màu đỏ máu của ĐCSTQ không, và tôi cũng xác nhận điều này. Sau đó tôi nhớ rằng tôi đã thề hiến dâng cuộc đời của mình cho ĐCSTQ, và đó là một lời thề chết người. Anh ấy nói với tôi rằng, “Nếu cậu không đoạn tuyệt lời thề, cậu sẽ luôn luôn mang theo biểu tượng của cái búa và liềm. Sau khi cậu vô hiệu hóa lời thề, các chính thần sẽ bảo hộ cậu.”
Khái niệm về thần vẫn còn rất mơ hồ trong tâm trí tôi, vì tôi đã lớn lên trong một xã hội của chủ nghĩa vô thần. Tôi vẫn cảm thấy rằng tôi cần phải vô hiệu hóa những lời thề mà tôi đã thực hiện. Tôi đồng ý với bạn của mình và thông báo rằng tôi thoái ĐCSTQ ngay. Một phút sau, tôi cảm thấy một làn gió mát đằng sau gáy, như thể một vật gì đó đã được kéo ra khỏi cổ tôi. Bạn của tôi, những người có thể nhìn được trong không gian khác, nói với tôi rằng biểu tượng trong người tôi đã mờ dần đi.
Một ngày vào cuối tháng tư, trong khi đi bộ xuống một khu phố sầm uất, đột nhiên tôi cảm thấy rằng tất cả mọi thứ đều là ảo ảnh và vô thường. Một câu hỏi hiện ra trong tâm trí tôi: Tôi có thực sự tồn tại không? Khi tôi bước vào một trạng thái nửa thức nửa tỉnh đêm đó, câu hỏi vang vọng trong tâm trí của tôi một lần nữa. Câu trả lời của tôi là: cái tôi ở đây không thực sự tồn tại.
Ngày hôm sau, tôi ngồi chéo chân trên ghế sofa. Vì buồn chán, tôi cầm một cuốn sách Phật giáo lên. Trên thực tế, từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn bị mê hoặc bởi sự huyền bí của cuộc sống và tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống.Tôi đọc một mạch hết cuốn sách này, nhưng nó không giải thích nhiều việc một cách rõ ràng. Tuy nhiên, tôi đã quyết định bắt đầu tu luyện. Mặc dù tôi không hiểu tu luyện chân chính là gì, tôi tự nhủ với bản thân rằng tôi sẽ làm một người tốt, tùy kỳ kì tự nhiên, tìm kiếm chân lý và vẻ đẹp trong xã hội này.
Lần sau khi tôi gặp người bạn thời đại học, tôi nói với anh ấy rằng tôi đã quyết định bắt đầu tu luyện. Anh ấy mỉm cười và nói: “Bạn đã sẵn sàng đón nhận một con đường đầy khó khăn chưa?” Tôi nói với anh ấy rằng, “Tu luyện không khó.Sự mê mờ mới khó“. Khi tôi nói câu này, tôi có một cảm giác an lạc vô bờ bến. Tâm trạng lo âu mà tôi thường có kể từ khi còn nhỏ đã giảm rất nhiều.
Đêm hôm đó, trong mơ tôi nhìn thấy một con quỷ cố gắng chặt đầu tôi. Nó kéo dài suốt đêm. Ngay sau khi tôi nhắm mắt lại, con quỷ trong bộ quần áo màu đỏ sẽ tìm tôi. Rốt cuộc tôi không thể ngủ và đã để đèn sáng. Bạn tôi đến thăm tôi vào ngày hôm sau. Khi tôi nói với anh ấy về đêm hôm qua anh ấy dặn tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” nếu tôi sợ. Đêm đến, và tôi nằm trên giường. Tôi cảm thấy màn đêm buông xuống giống như một chiếc khăn quàng cổ làm tôi ngạt thở, và tôi không thể thở được.Tôi nhanh chóng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Ngay lập tức, tôi ngửi thấy mùi hương thơm và cảm thấy một luồng hơi ấm từ đầu tôi đi xuống. Luồng hơi ấm này quay hai vòng ở bụng dưới rồi biến mất. Đêm đó tôi ngủ rất ngon.
Bạn tôi mang cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân và nói với tôi rằng phải đọc hết cuốn sách ấy cho dù có vấn đề gì đã xảy ra. Sau khi đi làm về tối hôm đó, tôi bắt đầu đọc sách. Khi đang đọc, tôi tự nhủ với bản thân rằng một vị thần đã viết cuốn sách này! Tôi đã đọc xong cuốn sách lúc 2 giờ sáng. Sau khi đi ngủ, tôi cảm thấy dòng năng lượng ấm áp đi xuống từ đầu của tôi một lần nữa. Ngày hôm sau, tôi nói với bạn tôi rằng tôi biết mục đích mình tồn tại ở đây là để đọc cuốn sách này. Cuối cùng tôi đã đắc Pháp!
Mỗi lần nhớ lại một phần ký ức của mình, tôi trở nên rất nóng lòng. Những lúc nhìn thấy những người đi bộ trên phố trông kiệt sức và lo lắng, tôi muốn hét lên với họ rằng: “Tỉnh lại đi!Pháp Luân Đại Pháp đang được truyền tại đây, và đắc Pháp chính là mục đích sống của bạn đấy“.
Bạn tôi nói với tôi rằng, “Sẽ có đủ các kiểu can nhiễu khi bạn cố gắng đọc các cuốn kinh sách Pháp Luân Đại Pháp. Đắc Pháp không dễ đâu, và có một ý chí mạnh mẽ là rất quan trọng. Sư phụ sẽ giúp bạn nếu bạn vẫn kiên định học Pháp.” Lúc đầu, bệnh cũ của tôi tái phát khi tôi học Pháp. Khắp cơ thể tôi ngứa ngáy và nổi phát ban đỏ. Tôi phải gãi khi tôi đọc sách. Tôi đã hứa với Sư phụ trong tâm của mình “Con sẽ đọc xong cuốn sách này tối nay, và không gì có thể ngăn cản được con.” Nửa giờ sau thì hết ngứa. Các môi trường xung quanh thường ồn ào đột nhiên tĩnh lại. Hai tuần tiếp theo, tôi đọc xong hàng chục các cuốn kinh sách Đại Pháp. Trong thời gian này sự can nhiễu giảm đến mức tối thiểu, như thể tôi đã đọc trong một không gian khác.
Một lần, hai người bạn cũ của tôi muốn đến thăm tôi. Tôi đã lên kế hoạch để về nhà lấy các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp của mình, để có thể giảng chân tướng cho họ. Khi tôi về đến nhà, cánh cửa đã bị kẹt. Tôi đã gọi thợ khóa, người đó nói với tôi rằng loại khoá này rất khó và việc sửa khóa có thể mất hai mươi phút. Khi ông ấy đang khoan, mũi khoan bị gẫy. Ông đã thử các dụng cụ khác, nhưng đều không được. Tôi ngộ ra rằng đó là sự can nhiễu và cầu xin Sư phụ giúp tôi. Trong khi phát chính niệm,tôi nghĩ, “Tôi đang cố gắng cứu người, và không gì có thể ngăn cản tôi”. Hai phút sau, máy khoan bắt đầu làm việc, và cánh cửa đã mở được trong vòng năm phút. Thợ khóa ngạc nhiên nói rằng ông chưa bao giờ mở loại khóa kiểu này nhanh như thế. Tôi đưa cho ông ấy một đĩa Thần Vận, và ông vui vẻ nói với tôi rằng ông ấy sẽ xem nó vào đêm hôm đó.
Bất cứ khi nào tôi có tâm nghi ngờ trong khi làm ba việc, Sư phụ sẽ an bài cho các bạn học viên tìm gặp tôi hoặc chia sẻ kinh nghiệm với tôi. Đôi khi trong một cuộc thảo luận dường như không liên quan đến vấn đề tôi đang có, tôi vẫn tìm thấy những câu trả lời tôi cần. Trong hai tuần qua, răng của tôi bị đau đến nỗi tôi không thể học Pháp và luyện các bài công pháp như mọi khi. Tôi đã cố gắng hướng nội, nhưng không thể tìm thấy căn nguyên của chấp trước. Cơn đau trở nên tồi tệ hơn, và tôi không nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng được nữa. Tôi cầu xin Sư phụ điểm hóa. Đêm đó, tôi học Pháp với một vài học viên khác. Thấy tôi không thể cầm cuốn sách đúng cách vì đau, họ đã phát chính niệm để giúp tôi. Khi người học viên đã giúp tôi đắc Pháp nói chuyện với tôi, tất cả những gì ông ấy nói giống như sét đánh ngang tai, làm chấn động những quan niệm con người của tôi. Đột nhiên, chính niệm của tôi quay trở lại. Tôi nhận ra rằng trong hai tuần qua, tôi đã đấu tranh với những cảm xúc của tôi, vì tôi hay liên lạc với một người tôi thực sự thích từ năm ngoái. Tôi thấy được khảo nghiệm mà tôi cần phải vượt qua và tìm lại được chính niệm của tôi. Các nguyên lý của Pháp ùa vào đầu tôi và triển hiện cho tôi nội hàm cao hơn.
Thỉnh thoảng khi tôi đọc bài viết mới của Sư phụ, nước mắt chảy dài trên mặt tôi. Tôi cũng rơi lệ khi đọc bài viết của các bạn học viên trên Minh Huệ Nét. Những gì tôi muốn nói không thể diễn tả bằng lời. Ngoài việc tu luyện tinh tấn, tôi còn có thể làm gì khác để báo đáp ân sủng vĩ đại của Sư phụ?
Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cám ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/12/百转千回接前缘-修炼三月感佛恩-261427p.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/29/135208.html
Đăng ngày 24-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.