Bài viết của một học viên ở thành phố Nam Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-08-2012] Tôi là một quân nhân đã nghỉ hưu và là một nông dân. Trước đây tôi ra ngoài làm thuê để kiếm sống. Tuy nhiên, sau đó tôi đã bị liệt nửa người và không thể tự chăm sóc cho bản thân mình trong khoảng bốn năm. Ngày 23 tháng 01 năm nay tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó, tôi đã cảm nhận được sự huyền diệu phi thường của Pháp Luân Đại Pháp và cơ thể của tôi có nhiều biến đổi rất thần kỳ. Pháp Luân Đại Pháp thật sự là Đại Pháp ở cao tầng, vạn năm khó gặp. Tôi xin trình bày ngắn gọn về kinh nghiệm tu luyện của mình trong vài tháng vừa rồi tới Sư phụ và các bạn đồng tu.

1. Sư tôn đã dẫn dắt tôi đến với Đại Pháp

Ngày 23 tháng 01 là ngày Tết Âm Lịch, nhưng tôi đã không thể đi chúc Tết bạn bè và người thân theo tục lệ. Do hoàn cảnh của mình, để kiếm sống, tôi buộc phải đi thu gom trong thùng rác những thứ còn sử dụng được để mang đi bán. Tôi đã đi đến một trường học để nhặt rác và tình cờ nghe thấy một giọng nói từ đằng sau: “Ngày Tết mà anh vẫn phải đến đây để nhặt rác à!”. Tôi từ từ quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ. Tôi nói với bà ấy rằng tôi bị liệt. Bà ấy nói:“Chắc anh đã phải trải qua nhiều điều khổ cực lắm. Nếu anh thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’ thì anh sẽ không chỉ có được sức khỏe tốt, mà những đau khổ ở trong tâm cũng sẽ tiêu tan.” Khi nghe được điều này, trong lòng tôi rất chấn động. Ngay lập tức tôi nhắc lại: “Pháp Luân Đai Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Tôi nói với bà ấy rằng: “Nhiều lần tôi nhặt được những tờ rơi về Pháp Luân Đại Pháp, Cửu Bình và Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận. Tôi đã đọc chúng và không muốn bán chúng để đổi lấy tiền, vì vậy tôi đã đưa chúng cho những người bạn, họ hàng và hàng xóm của tôi.”

Tôi tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ đó và kể với bà ấy rằng tôi đã phục vụ ở trong quân đội trong bốn năm. Sau khi xuất ngũ tôi quay trở lại vùng quê này. Tôi muốn xây một ngôi nhà trên mảnh đất này nơi mà ngôi nhà trước kia của tôi đã từng được dựng nên. Tuy nhiên, tôi cần xin giấy phép của rất nhiều các cơ quan đoàn thể khác nhau. Các quan chức cứ chỉ tôi đi lòng vòng và tôi không thể có được những giấy phép đó trong một thời gian dài. Cuối cùng tôi tới tỉnh thành để khiếu nại. Tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền, nhưng chẳng có gì thay đổi.

Sau đó đứa con gái mới 13 tuổi của tôi đã bỏ học, còn vợ của tôi thì bỏ nhà để đi làm. Lúc đó đứa con gái út của tôi mới chỉ có vài tháng tuổi. Để kiếm sống, tôi đã đi bằng đôi chân yếu ớt của mình và gom nhặt từ thùng rác để tìm và bán đi bất kể thứ nào có giá trị để kiếm sống. Chẳng bao lâu vợ tôi ca thán và muốn ly dị. Cô ấy cũng cho cô con gái cả của tôi, một đứa trẻ vẫn chưa tròn 18 tuổi, đi lấy chồng. Với sự giận dữ tột cùng, tôi đã lấy dao cắt bỏ miếng da ở bên má trái của tôi hai lần và bên má phải ba lần. Tôi đã cố tự tử nhưng không thành. Tôi cũng đã uống chất hóa học mà người nông dân hay sử dụng, nhưng tôi vẫn không chết. Bây giờ tôi hiểu rằng Sư phụ đã lo cho tôi và cho tôi tiếp tục sống.

Trong giai đoạn đó cuộc đời tôi rất đau khổ đến mức tôi đã nghĩ rằng nó còn tồi tệ hơn cả cái chết!”, tôi đã kể với bà ấy như vậy. “Mỗi ngày tôi đều nghĩ nếu mình có thể gặp được những học viên Pháp Luân Đại Pháp thì thực sự rất tốt. Cuối cùng hôm nay tôi cũng đã gặp được bà!

Người phụ nữ tốt bụng này thấy tôi rất háo hức muốn tu luyện, vì thế bà ấy đưa cho tôi rất nhiều tài liệu Đại Pháp mà không một chút do dự. Thêm nữa, bà ấy cũng đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và một đĩa DVD hướng dẫn luyện công. Tôi đã cực kì sung sướng. Tôi cảm thấy như thể tôi là những cây cỏ khô héo cuối cùng gặp được một cơn mưa dễ chịu vậy.

Bà ấy nói với tôi vào buổi sáng khi bà ấy luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, bà ấy nhìn thấy hình ảnh của cuốn Chuyển Pháp Luân bay xung quanh ở bên ngoài cửa sổ nhà tôi. Bà ấy không biết lý do khi nhìn thấy điều này cho đến khi chúng tôi gặp nhau. Bà ấy nhận ra rằng đây là Sư phụ đã dẫn bà ấy đến để giúp tôi đắc Pháp và đưa cho tôi cuốn sách này!

Hôm đó tôi đã mang rất nhiều sách và tài liệu Đại Pháp về nhà. Tôi đã đọc các bài giảng Pháp đến 2 giờ sáng mỗi ngày, và điều này đã giúp tôi quên đi những đau đớn và mệt mỏi trong ngày. Tôi càng đọc nhiều, thì tôi lại càng muốn đọc hơn nữa. Từng câu mà Sư phụ giảng đều động đến trái tim của tôi.

2. Chỉ sau hơn một tháng tu luyện đã xuất hiện thần tích

Vào ngày 26 tháng 01, sau khi vợ tôi ra khỏi nhà để đi làm, tôi bắt đầu học các bài công pháp theo hướng dẫn của Sư phụ trong đĩa DVD. Tôi thực hành tất cả các động tác và cảm thấy rất tuyệt vời. Kể từ sau đó, tôi tràn đầy năng lượng và cảm thấy rất nhẹ nhàng. Tôi có thể nhìn thấy nhiều Pháp Luân trong suốt xoay quanh cơ thể của tôi khi luyện các bài công pháp. Mỗi khi tôi đọc Pháp, những giọt nước mắt của tôi lại rơi xuống mà tôi cũng không biết vì sao.

Một tuần sau đó, tôi đã đến nhà của người phụ nữ đó và bà ấy cho tôi xem bức ảnh của Sư Phụ. Tôi nhìn thấy cơ thể của Sư phụ đang chuyển động trong bức ảnh đó. Ban đầu tôi nghĩ rằng chắc mắt của tôi có vấn đề, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng đó là Sư phụ đang khích lệ tôi.

Vài tuần sau đó, trong khi đang chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình với bạn đồng tu (người học viên tôi đề cập ở trên), tôi đã hô to với một sự ngạc nhiên lớn: “Pháp Luân kìa!”. Hai Pháp Luân lớn quay riêng biệt quanh ngực và bụng của tôi, và tôi cảm thấy một cảm giác chuyển động. Bạn đồng tu đã nói rằng tôi không nên hữu ý cảm nhận Pháp Luân mà nên để nó tự nhiên như thế. Chẳng bao lâu sau Pháp Luân đã di chuyển tới vùng bụng dưới của tôi. Chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện, và sau một lúc tôi lại nhìn thấy một Pháp Luân lớn và cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ đẩy cơ thể tôi xoay sang cả hai bên. Chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện lâu hơn, và sau đó tôi nhìn thấy hình ảnh của Sư phụ. Tôi hô lên sung sướng: “Sư Phụ đang đứng bên ngoài căn phòng có ảnh của Sư phụ!”, bạn đồng tu nói “Đó là Pháp Thân của Sư phụ. Thực sự anh rất có duyên đó!” Sau đó mỗi khi tôi đi đến nhà của người học viên đó, tôi đều nhìn thấy Pháp Thân của Sư phụ.

Một lần đọc Chuyển Pháp Luân, tôi thấy cuốn sách đang nói chuyện với tôi. Một lần khác khi tôi đang làm việc trên đồng ruộng, tôi cảm nhận thấy mình đang được khai mở thiên mục, chính xác như những gì Sư phụ miêu tả:

“…Ví như trong lúc chúng ta đả toạ có người quan sát [chỗ] trước trán, quan sát thiên mục, thì thấy trước trán là một đống đen đen, cũng chẳng [thấy] có gì. Qua một thời gian, họ nhận thấy trước trán lần lần trắng ra. Tu luyện một thời gian, họ phát hiện rằng trước trán lần lần sáng lên, sáng dần lên thành mầu đỏ.” (Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi tập luyện động tác “Đầu tiền bão luân” trong bài công pháp thứ hai, Pháp Luân xoay chuyển qua lại trước mắt của tôi. Những vết sẹo ở bên phải khuôn mặt tôi cảm giác như đang rời khỏi cơ thể của tôi vậy. Trong khi ở tư thế “Đầu đỉnh bão luân”, tôi cảm thấy như đang đội một cái mũ không có đỉnh, và ở trước mặt có Pháp Luân xoay chuyển lên xuống. Trong tư thế “Lưỡng trắc bão luân”, tôi cảm thấy ở hai tai và hay tay của tôi có Pháp Luân đang xoay chuyển. Bàn tay còn tốt của tôi trở nên mạnh mẽ và bàn tay kia, vốn bị ảnh hưởng của bệnh liệt, thì cảm thấy rất yếu.

Khi tôi ngồi đả tọa, có vô số Pháp Luân liên tục bay ra khỏi đôi bàn tay của tôi. Tôi cũng cảm thấy năng lượng đang được hấp thụ vào tay tôi, di chuyển từ bàn tay cho tới đỉnh đầu, và đỉnh đầu của tôi như một đài phun nước được khai mở. Đầu của tôi cảm thấy mát lạnh và nhẹ nhàng. Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác thoải mái đến thế. Sau đó, những vết sẹo dài bên má trái của tôi được chữa lành và những vết sẹo bên má phải của tôi cũng đã tiêu giảm đi một cách đáng kể. Nước da ốm yếu, vàng vọt giờ đã thay đổi thành một màu hồng hào khỏe mạnh. Khi những người dân trong làng họ nhìn thấy tôi, họ kêu lên: “Trông anh tràn đầy sinh lực!”

3. Giảng chân tướng, hoàn thành thệ ước của mình

Trong vài tháng trước, điều mà tôi đã thấy và trải nghiệm thông qua việc tu luyện đã nâng cao sự tự tin của tôi trong thực tế. Tôi nhận ra rằng nhiệm vụ của mình là chứng thực Pháp và trợ giúp Sư Phụ cứu độ chúng sinh. Đây là thệ ước của tôi từ trước khi tôi đến thế gian này. Do đó, tôi quyết tâm dốc hết sức mình để hoàn thành thệ ước của mình.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mỗi khi đi nhặt rác, tôi luôn mang theo các loại tài liệu giảng chân tướng. Dù gặp người quen biết hay không quen biết, tôi đều nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi cũng nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp và đã hồng truyền trên toàn thế giới; cuốn Chuyển Pháp Luân đã được dịch sang hơn 30 thứ tiếng. Tôi cũng đã giảng về chân tướng của vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn và khuyến khích mọi người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Hầu hết họ đều đồng ý thoái xuất khỏi Đảng. Sau khi giảng chân tướng, tôi thường đưa cho mọi người những cuốn sách nhỏ. Sau đó tôi phát chỗ tờ rơi còn lại trên đường trở về nhà.

Mỗi lần tôi tập luyện các bài công pháp, đều có vô số Pháp Luân xoay chuyển bên trong và bên ngoài thân thể tôi. Tôi ngộ ra rằng, đó là Sư phụ thấy tôi mới đắc Pháp nên khích lệ để tôi có can đảm đi giảng chân tướng.

Vào một dịp nọ, tôi đến thăm một người bạn đang trải qua rất nhiều khó khăn trong cuộc sống. Thậm chí trước khi tôi mở miệng nói thì anh ấy đã nói luôn: “Mới trước Tết tôi thấy những vết sẹo bên má trái của anh vẫn còn rất sâu và bên má phải có một viết sẹo lớn trông đỏ và cứng cơ mà. Làm thế nào mà tất cả chúng đều biến mất vậy?” Sau đó tôi nói với anh về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đã vui vẻ đồng ý thoái khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc và cũng nói rằng anh ấy muốn tập Pháp Luân Đại Pháp cùng với tôi.

Hai ngày sau đó, một người bạn khác của tôi cũng đang sống trong cảnh nghèo túng, nhìn thấy tôi và nói: “Chân của anh không còn bị liệt nữa, còn tay anh thì trông khá linh hoạt và anh nói chuyện rất trôi chảy. Anh đã uống loại thuốc gì vậy?” Tôi nói: “Như anh biết rồi đấy tôi đã tìm đến rất nhiều bác sĩ. Vào ngày Tết, tôi thậm chí còn giới thiệu cả bác sĩ Vương cho anh. Tôi đã đến ba khóa điều trị của ông ấy, và mỗi một lần tôi đều phải châm cứu, uống thuốc và làm vật lý trị liệu, đều rất thống khổ nhưng hiệu quả không được rõ ràng. Trong suốt dịp Tết Âm Lịch, tôi bắt đầu tập luyện một môn tu luyện cao tầng gọi là Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó trở đi tôi không quay trở lại chỗ của bác sĩ Vương nữa. Bệnh tật của tôi đã được chữa khỏi.

Những người khác biết tôi đều nhận xét: “Trông anh chẳng giống như một người bị liệt chút nào.” Một người bạn khác của tôi lại nói: “Đảng Cộng sản Trung Quốc không quan tâm đến cuộc sống của người dân. Tôi cũng sẽ tập Pháp Luân Đại Pháp. Khi nào anh có thời gian xin hãy dạy cho tôi.” Tôi nói với anh ấy: “Đầu tiên anh nên thoái khỏi tà đảng ấy và sau đó anh sẽ có một cơ thể khỏe mạnh và cuộc sống bình an.” Anh ấy đã gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Mặc dù mới tu luyện được vài tháng, nhưng tôi đã giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho nhiều người. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã cứu độ tôi! Tôi phải ghi nhớ những lời giảng của Sư phụ, nghe theo sự an bài của Sư phụ. Trong thời gian hữu hạn của Chính Pháp, tôi sẽ thật chăm chỉ làm tốt ba việc để hoàn thành thệ ước của mình, theo Sư phụ quay trở về!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/2/师恩浩荡使我获新生-修炼数月大法显神迹-261044.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/16/134971.html

Đăng ngày: 10-10-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share