Căn nguyên của thống khổ và suối nguồn của hạnh phúc
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-08-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, năm nay tôi 71 tuổi. Nhìn lại cuộc đời từ nhỏ đến lớn và tất cả những gì mà gia đình chúng tôi đã gặp phải, tôi thấy Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là căn nguyên của hết thảy tai hoạ. Nó gây ra nỗi thống khổ tột cùng cho gia đình chúng tôi và vô số gia đình khác trên khắp Trung Quốc. Ngược lại, Pháp Luân Đại Pháp với Phật quang phổ chiếu, đã xua tan bóng tối và mang đến ánh sáng cho hàng triệu người dân.
Tại đây, tôi xin chia sẻ những trải nghiệm thời thơ ấu của mình và sự thống khổ của gia đình tôi khi sống dưới bàn tay của ĐCSTQ, cũng như những trải nghiệm của chúng tôi kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp – đặc biệt là sự bảo hộ của Sư phụ từ bi vĩ đại đối với tôi và gia đình, qua đó có thể phần nào giúp mọi người phân biệt rõ thiện và ác, thức tỉnh lương tri cùng sự thiện niệm của thế nhân, thiện đãi Pháp Luân Đại Pháp, duy hộ chính nghĩa ở nhân gian.
ĐCSTQ là căn nguyên của thống khổ
Khi tôi đến tuổi đi học (khoảng 7 hoặc 8 tuổi), cha tôi làm thư ký cho một vị chủ tịch huyện, còn mẹ tôi là giáo viên của một trường trung học phổ thông ở xã. Lúc đó đang là thời kỳ Đại Cách mạng Văn hoá—niên đại mà giáo viên bị gán nhãn là “xú lão cửu“ (một thuật ngữ dùng để miệt thị tầng lớp trí thức, bị coi là những kẻ thuộc tầng lớp thứ 9–tầng lớp thấp nhất của xã hội và bị khinh thường, bức hại trên diện rộng thời bấy giờ). Một hôm, một học sinh đã cố ý đẩy mẹ tôi ngã xuống đất, khiến mẹ tôi phải nằm liệt giường trong suốt 14 năm và cuối cùng ép bà phải bỏ công việc giảng dạy của mình.
Tôi có một người anh trai lớn hơn tôi 7 tuổi và lúc đó vẫn còn đang đi học, một người em gái nhỏ hơn tôi 3 tuổi và một người em trai nhỏ hơn tôi 7 tuổi. Chúng tôi có hai người bà, một người 86 tuổi và người kia 87 tuổi. Vì phải chăm sóc cho gia đình và người mẹ bệnh tật của mình, tôi không thể đi học. Gánh nặng chăm lo gia đình gần như dồn hết lên vai tôi. Tuổi con nhỏ mà đã phải học làm việc nhà, chăm sóc một nhà gồm già trẻ lớn bé và một người mẹ bệnh tật. May mắn thay, mẹ tôi là giáo viên, nên mặc dù tôi không thể tới trường, nhưng mỗi khi mẹ khỏe hơn một chút, mẹ lại dạy tôi học chữ.
Nói đến Đại Cách mạng Văn hoá, đó thực sự là một thời kỳ vô cùng rùng rợn, khiến người ta không rét mà run. Toàn thể gia đình tôi, từ cha mẹ, anh chị em và bản thân tôi cũng là nạn nhân phải chịu những thống khổ nặng nề. Ví dụ, năm 1966, chỉ đơn giản vì cha tôi là phó bí thư xã và anh trai tôi là bí thư đại đội ở thôn, mà họ bị gán nhãn là “Phái tư bản” (Phái đương quyền đi theo con đường tư bản chủ nghĩa). Chính quyền bắt họ đeo những tấm bảng lớn trước ngực và đưa đi diễu phố để chịu sự bêu rếu của công chúng. Cha và anh trai tôi đã chịu đựng sự tra tấn va tàn phá khủng khiếp cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cha tôi bị nhốt trong chuồng bò suốt 2 năm và bị phê bình đấu tố trong ba năm. Anh trai tôi cũng bị phê bình đấu tố trong ba năm, hầu như mỗi đêm đều bị lôi ra phê đấu, bị cưỡng chế quỳ trên ghế và bị đánh đập bằng cành gỗ dương. Anh ấy còn bị làm nhục bằng cách bị cưỡng chế đội một chiếc mũ giấy lớn với những từ ngữ mang tính xúc phạm ngay cả khi ở nhà, thậm chí cả trong dịp Tết Nguyên đán. Mẹ và tôi cùng với những người thân khác trong gia đình đã chịu đựng sự giày vò tột cùng khi chứng kiến thân nhân của mình bị tra tấn và hành hạ bằng những hình thức tra tấn đó. Khó có ai có thể hình dung hết được nỗi đau xé lòng đó của chúng tôi.
Lúc đó tôi chỉ mới 14 tuổi, nhưng đã buộc phải trở thành trụ cột của gia đình. Áp lực và sự căng thẳng đã khiến tôi gần như suy sụp hoàn toàn, tôi đã sẵn sàng liều chết một phen để cứu những người thân yêu của mình. Để bảo vệ anh trai, tôi tập hợp một nhóm phụ nữ ở trong thôn. Anh họ tôi vốn là lớp trưởng tại một ngôi trường trung học cơ sở của thôn, đã tập hợp được hơn 100 học sinh. Chúng tôi đã in ra 300 băng tay màu đỏ có dòng chữ “tạo phản phái”. Lúc ấy tôi và anh họ thầm hạ quyết tâm rằng nếu họ lại dùng cành gỗ dương đánh đập anh trai tôi một lần nữa, chúng tôi sẽ tập hợp 300 người đứng lên phản đối và đánh lại họ.
Thấy tôi thực sự hành động, đám người tính đánh đập anh trai tôi đã nhẹ tay hơn với anh ấy và bắt đầu nhắm vào những thôn dân thuộc các gia đình giàu có trước khi ĐCSTQ thống trị Trung Quốc (Trong thời Đại Cách mạng Văn hoá, những người giàu có bị xem là người xấu). Sau đó, anh họ và tôi cũng không “tạo phản” nữa. Trong niên đại mà hồng ma cộng sản hoành hành điên cuồng đó, biết bao người dân Trung Quốc đã bị tàn hại to lớn cả về thể chất lẫn tinh thần! Khiến cho biết bao gia đình phải đau đớn khi mất đi người thân!
Pháp Luân Đại Pháp là suối nguồn của hạnh phúc
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1997. Vì hiểu biết hạn hẹp, ban đầu tôi chỉ nhận thức Pháp Luân Đại Pháp ở tầng khí công mà thôi. Tôi chỉ hiểu đơn giản là pháp môn này có hiệu quả đặc biệt tốt trong việc chữa bệnh khoẻ người, nên thích luyện Pháp Luân Công. Hàng ngày tôi đều luyện công và thân thể đầy rẫy bệnh tật trước kia của tôi đã dần trở nên nhẹ nhõm, vô bệnh và cả ngày cảm thấy vui vẻ.
Tháng 7 năm 1999, tà đảng Trung Cộng bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, một màn ảm đạm phủ trùm lên cả nước. Lúc đó con trai tôi đang chuẩn bị nhập ngũ và phục vụ trong đội danh dự tại Quảng trường Thiên An Môn. Con trai đã nói với vợ chồng chúng tôi rằng: “Đơn vị của con chuyên bắt học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cha mẹ vẫn còn dám luyện sao? Nếu cha mẹ vẫn cứ luyện, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con.”
Vợ chồng tôi ngẫm nghĩ về hoàn cảnh lúc bấy giờ, nhận thấy rằng cuộc bức hại này giống như là sự tái diễn của Đại Cách mạng Văn hoá. Nhớ lại sự kinh hoàng của thời kỳ đó, chúng tôi đã do dự và không dám luyện vì tương lai của con trai. Tuy nhiên, trong thời gian hai năm con trai tôi phục vụ trong quân đội tại Quảng trường Thiên An Môn, hầu như ngày nào tôi cũng gọi điện cho cháu, khuyên cháu tuyệt đối không được bắt giữ các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng khuyên cháu nếu thấy cảnh sát khác bắt giữ các học viên, thì hãy nói giúp vài câu để họ được về nhà.
Sau khi tôi ngừng tu luyện, rời xa Đại Pháp và Sư phụ, mọi rắc rối của tôi đã quay trở lại. Lấy sức khoẻ của tôi làm ví dụ: Khi còn đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì thân thể tôi nhẹ nhàng vô bệnh, tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên, sau khi bỏ tu luyện, tôi phải đối mặt với hàng loạt vấn đề về sức khoẻ, nghiêm trọng nhất là bệnh tim. Con trai tôi đã đưa tôi đến những bệnh viện nổi tiếng trong nước nhưng họ đều nói rằng bệnh của tôi không thể được chữa khỏi. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở nhà và phó mặc mọi thứ cho số phận.
Sư phụ từ bi không hề quên tôi. Ngày 26 tháng 5 năm 2005, khoảng năm hoặc sáu học viên đã đến nhà tôi và khích lệ tôi quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Họ nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là cao đức Đại Pháp tu Phật tu Đạo, rất trân quý và khó đắc, thế nên mới phải đối mặt với ma nạn và bức hại. Đối với đệ tử mà nói thì đây cũng chính là khảo nghiệm. Họ nói với tôi rằng chúng tôi không được vì một niệm sai mà đánh mất đi cơ duyên tu luyện vạn cổ không gặp được này!
Những lời hô hoán từ bi của đồng tu đã giúp làm thức tỉnh những ký ức bị lãng quên trong tôi. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, là con đường để tu Phật tu Đạo. Sớm biết như vâỵ, tôi đã không bao giờ từ bỏ tu luyện.
Tôi quyết tâm vực lại tinh thần và quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Kể từ đó, tôi đã một lần nữa nâng lên quyển sách Chuyển Pháp Luân quý giá và học những bài giảng Pháp tại các nơi của Sư phụ. Tôi càng học càng minh bạch, minh bạch rằng sứ mệnh lịch sử của đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp là trợ Sư cứu độ chúng sinh. Tôi quyết tâm phải tu luyện tinh tấn, bù đắp cho khoảng thời gian đã bỏ lỡ mất, làm tốt ba việc mà Sư phụ giao phó, để xứng đáng với sự từ bi của Sư phụ và sự trông mong của chúng sinh. Sư phụ thấy nguyện vọng chân tu của tôi, nên chỉ một tháng sau, căn bệnh tim nghiêm trọng của tôi đã khỏi một cách thần kỳ. Cứ như vậy, một sinh mạng đang cận kề cái chết được hồi sinh.
Tôi phối hợp với đồng tu đi phát tài liệu chân tướng cứu người. Thời gian đó, mỗi khi ra ngoài tôi thường mang theo khoảng 200 đến 300 cuốn tài liệu, phân phát ở các hành lang trong khu dân cư vào ban đêm hoặc tại chợ phiên ở thôn làng. Tôi cũng giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp trực diện cho người dân và khuyên họ “tam thoái” (thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức Đoàn, Đội liên đới của nó). Được tôi truyền cảm hứng, chồng tôi cũng quay trở lại tu luyện Đại Pháp.
Một tháng sau khi bắt đầu tu luyện trở lại, tôi khỏi hết mọi bệnh tật, cảm thấy nhẹ nhàng và khoẻ mạnh giống như trước kia. Một thời gian sau khảo nghiệm đến. Một hôm, tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở tim, như thể một nắm tiêu ớt đang đốt cháy trong lồng ngực. Cả người đầm đìa mồ hôi, mặt mày nhợt nhạt và cảm giác sắp ngất xỉu đến nơi. Tôi lập tức ngồi xếp bằng và phát chính niệm, thanh trừ tà ác bức hại tôi. Sau ba ngày phát chính niệm cường đại, các giả tướng nghiệp bệnh đã hoàn toàn biến mất.
Trong thời gian hai năm sau khi trở lại tu luyện Đại Pháp, tâm tôi vô cùng thuần tịnh, cũng rất tinh tấn. Sư phụ đã khích lệ tôi, khi tôi đọc cuốn bảo thư Chuyển Pháp Luân, từng chữ đều hiện ra lớn như quả táo có màu đỏ tươi sáng và xoay tròn. Một lần nọ, khi tôi tập trung tinh lực phát chính niệm và nhập định. Tôi thấy một thác nước tuyệt đẹp và trong vắt đang từ trên trời tuôn xuống, mỹ diệu khôn tả. Khi cháu trai tôi được hai hoặc ba tuổi, cháu thường xuyên nói rằng nhìn thấy ở trên tường nhà chúng tôi có một người mặc quần áo màu vàng ngồi trên toà sen báu. Tôi biết đó là Pháp thân của Sư phụ, Ngài đang từng giờ từng phút trông nom và bảo hộ tôi.
Mùa thu năm 2018, tôi đi đến chợ phiên để giảng chân tướng và trở về nhà vừa kịp thời điểm phát chính niệm toàn cầu. Ngay khi vừa ngồi xếp bằng, tôi cảm giác như cơ thể bị trói chặt bằng dây thép, càng thở lại càng siết chặt hơn. Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, tôi lập tức thầm cầu Sư phụ giúp đỡ. Ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều này, mọi khó chịu trên thân thể liền biến mất và tôi cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng. Sau khi phát chính niệm, tôi đã kể với người nhà trải nghiệm này, họ đều rất hào hứng và nói rằng Đại Pháp thật quá thần kỳ.
Ngày 2 tháng 3 năm nay, vào khoảng 2 giờ chiều, tôi chuẩn bị bột để làm bánh bao không nhân. Tôi nhào bột, rồi để bột vào một cái tô lớn rồi để cái tô ở trên giường của mình, phủ thêm một chiếc khăn nhỏ, rồi bật chiếc chăn điện tử lên và chỉnh nhiệt độ ở mức cao. Sau đó, tôi đi học Pháp. Tôi có thói quen ngồi song bàn khi học Pháp và tôi có thể ngồi được ba tiếng rưỡi mà không cảm thấy đau lắm. Hôm đó, tôi nghĩ học bài giảng thứ tư vì bài giảng thứ tư ngắn, còn chỗ bột nở kia thì tôi không quan tâm, vì dù sao học xong bài giảng tôi mới đi làm bánh. Tôi nhanh chóng ngồi song bàn và bắt đầu nghiêm túc học Pháp.
Sau khi học xong, tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã học Pháp được một tiếng rưỡi. Tôi nghĩ mình nên kiểm tra chỗ bột xem nó nở đến đâu rồi. Tôi mở chiếc khăn phủ ra xem và thấy hài lòng vì bột nở vừa đẹp. Chiếc giường vẫn còn ấm, nhưng chiếc chăn điện thì đã tắt. Tôi liền hiểu ra, chính Sư phụ đã tắt chiếc chăn điện giúp tôi, bởi trong nhà không còn ai khác. Hơn nữa, công tắc của chiếc chăn điện này thường phải dùng lực thì mới có thể bật hoặc tắt được. Tôi vô cùng cảm động, lòng cảm kích đó thật khó có thể miêu tả bằng lời. Tất cả những gì tôi có thể nói là: “Con xin cảm tạ Sư phụ! Con xin cảm tạ Sư phụ!”
Khuyên cháu trai đang làm quản giáo nhà tù chỉ nên làm việc tốt
Tôi có một người cháu trai làm quản giáo nhà tù. Một năm nọ, khi cháu đến thăm, tôi đã khuyên cháu thoái Đảng, giải thích rằng Đảng đã làm quá nhiều tội ác và ông Trời sắp tiêu diệt nó rồi. Cháu tôi nói rằng đã từng có lần đánh đập một học viên, trong lúc giận dữ đã tát vào mặt ông ấy 60 lần. Nghe thấy vậy tôi liền nổi nóng: “Cháu đã đánh học viên Pháp Luân Đại Pháp sao?”
Cháu trai đáp: “Có chứ, không đánh sao được ạ? Cấp trên ra lệnh, cháu có thể không làm được sao?”
Tôi bảo cháu: “Cháu tuyệt đối đừng có làm như vậy nữa nhé. Họ đều là người tốt tu Chân-Thiện-Nhẫn. Các cháu đánh đập họ thì là các cháu phạm tội đó!”
Tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho cháu, nhấn mạnh rằng “thiên ác hữu báo” là Thiên lý. Cuối cùng, tôi nói: “Chân-Thiện-Nhẫn là biểu hiện tối cao của Phật Pháp và là Pháp lý của vũ trụ, đây không phải là điều mà cháu hay dì có thể quyết định. Bản thân cháu cũng là do “Chân-Thiện-Nhẫn” tạo ra, cháu cần phải thành tâm tin tưởng và chiểu theo Pháp lý “Chân-Thiện-Nhẫn” này mà làm người, làm việc. Cháu không thể đánh người. Cháu tát vào mặt người khác 60 lần, cháu có biết cháu đã mất đi bao nhiêu đức không? Người không có đức thì sẽ không có gì hết.”
Cháu trai tôi thực sự đã minh bạch chân tướng, hiểu rằng Đại Pháp là tốt và biết tôi thật tâm vì cháu mà nói ra những điều ấy. Sau đó, cháu đã chọn thoái khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội đã từng gia nhập. Cháu khẳng định rằng cháu sẽ nghe theo lời tôi và sau này sẽ đối đãi tốt với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cháu cũng hứa giảm án 5 năm án tù cho người học viên mà cháu đã tát vào mặt đó.
Dưới sự ảnh hưởng của tôi, mẹ tôi, anh chị em tôi và nhiều người họ hàng khác đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp đã xua tan mây mờ tăm tối trong tâm họ, giúp họ tìm thấy ý nghĩa chân chính của cuộc đời và giúp họ hiểu ra rằng mục đích cho sự tồn tại của nhân loại là để quay trở về bản tính tiên thiên của mình. Mẹ tôi, người mắc bệnh trong một thời gian dài, đã khoẻ mạnh trở lại. Bà sống đến 91 tuổi và ra đi thanh thản.
Trong khi viết bài chia sẻ này tôi đã nhiều lần bật khóc vì cảm thông sâu sắc với những thân nhân trong gia đình đã trải qua những nỗi bất hạnh ấy. Đồng thời, tôi cũng khóc cho những người dân Trung Quốc vẫn đang phải chịu khổ dưới ách cai trị hà khắc và áp bức của ĐCSTQ. Trận cuồng phong của Cách mạng Văn hoá đã đẩy vô số gia đình chìm vào biển khổ. Chẳng phải bây giờ cũng giống như thế hay sao? ĐCSTQ vẫn đang bức hại những người có chính tín, bức hại tàn khốc những học viên thiện lương đang duy hộ cho Pháp lý “’Chân-Thiện-Nhẫn”, thậm chí còn mổ cướp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp—một tội ác chưa từng có trên hành tinh này! Nó đã khiến vô số gia đình đã mất đi người thân yêu. Cái đảng này chính là căn nguyên của mọi sự thống khổ trên thế gian này. Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp lại giống như dòng suối trong vắt từ trên trời tưới xuống, tẩy tịnh những tâm linh đã bị bụi trần phong bế từ lâu của thế nhân. Pháp Luân Đại Pháp là suối nguồn của hết thảy hạnh phúc nhân loại!
Qua bài viết này, tôi cũng muốn kêu gọi tất cả những người thiện lương và chính nghĩa trên toàn thế giới hãy nhanh chóng nhận ra bản chất ác độc của Đảng Cộng sản càng sớm càng tốt. Tôi khuyên mọi người hãy mau “tam thoái” để đảm bảo sự an toàn cho bản thân và ghi nhớ chín chữ chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.”
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/25/497226.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/6/230729.html


