Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thụy Sĩ

[MINH HUỆ 29-10-2025]

Con xin kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu!

Đây là lần thứ tư tôi tham dự Pháp hội tại vùng nói tiếng Đức của Thụy Sĩ. Mỗi lần ngồi xuống để viết bài chia sẻ tâm đắc thể hội, tôi đều không biết bắt đầu từ đâu, hoàn toàn mất phương hướng cho đến phút chót tôi mới viết được điều gì đó. Hướng nội, tôi phát hiện sự do dự này xuất phát từ tâm lười biếng – một biểu hiện của việc truy cầu sự thoải mái. Tôi có xu hướng muốn làm những việc mình cảm thấy dễ và trì hoãn bất cứ điều gì khó khăn hơn. Tôi cũng nhận thấy rằng trong khi làm ba việc, tôi cũng thường thích ở trong vùng an toàn và làm theo trình tự thường lệ. Khi đối mặt với những nhiệm vụ không đúng sở trường hoặc không thích, tôi sẽ tìm đủ mọi lý do để trì hoãn chúng.

Trong suốt 28 năm tu luyện vừa qua, tôi chủ yếu dựa vào sự quan tâm và hỗ trợ của cha mẹ và các đồng tu. Tôi hiếm khi tự mình đưa ra quyết định và đã hình thành thói quen tránh suy nghĩ hoặc phân tích sâu sắc. Tuy nhiên, sau khi lập gia đình và có con, trách nhiệm và thử thách của tôi đã tăng lên gấp bội. Tôi phải cân bằng giữa tu luyện và cuộc sống gia đình, đồng thời đảm nhận trọng trách dẫn dắt một học viên Pháp Luân Đại Pháp nhỏ tuổi. Tôi dần nhận ra rằng có lẽ Sư phụ đã khéo léo xoay chuyển tình thế để dẫn dắt tôi bước trên con đường tu luyện của riêng mình. Thông qua quá trình này, tôi tu bỏ các đặc tính của con người và tinh tấn làm tốt ba việc.

Cải biến trạng thái tu luyện

Chồng tôi là người thường, có bằng tiến sĩ hóa học, anh chịu ảnh hưởng nặng nề bởi thuyết vô thần và tư duy khoa học. Mặc dù ủng hộ tôi tu luyện, nhưng anh vẫn hoài nghi về một số hiện tượng siêu thường trong Đại Pháp. Khi tôi giảng chân tướng cho anh, tôi thường gặp phải trở ngại và thấy khó thuyết phục hoặc thay đổi quan điểm của anh ấy. Ban đầu, tôi có ý nghĩ rằng sau khi kết hôn, tôi có thể dần dần dẫn dắt anh ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, khi tôi thực sự rời xa cha mẹ và ra nước ngoài sống cùng chồng, tôi nhận ra ý tưởng này rất khó thực hiện.

Chồng tôi là một người đàn ông tốt bụng và truyền thống. Anh ấy rất chăm lo cho gia đình và chu đáo với tôi, giúp tôi làm việc nhà sau giờ làm và nấu ăn vào cuối tuần. Từ lúc đính hôn cho đến khi kết hôn rồi, tôi luôn vun đắp mối quan hệ của chúng tôi bằng tình cảm sâu đậm. Mối ràng buộc tình cảm này đã tạo ra một sự giằng xé sâu sắc bên trong tôi. Khi làm ba việc, tôi biết mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, gặp chuyện biết dùng Pháp để xem xét đúng sai, giữ vững tâm tính và hướng nội tìm. Tuy nhiên, khi ở bên chồng, tôi lại trở về làm một người thường và chìm đắm trong thứ tình cảm biến dị của con người. Khi mọi việc không theo ý mình, tôi liền giở thói hờn dỗi, truy cầu sự lãng mạn và hạnh phúc thế gian – một trạng thái hoàn toàn không phù hợp với một người tu luyện Đại Pháp. Tôi thường cảm thấy bất an trong lòng nhưng không biết làm thế nào để thay đổi trạng thái của mình. Thực ra, chính chấp trước vào tình cảm của con người này đã ngăn cản chồng tôi bén duyên với Đại Pháp.

Khi Sư phụ từ bi thấy tôi mãi không có tiến bộ, Ngài đã nhiều lần an bài cho các đồng tu điểm hóa cho tôi. Tôi ngộ ra rằng, trước tiên tôi cần phải đột phá trong việc học Pháp, đảm bảo cả số lượng và chất lượng học Pháp mỗi ngày. Ngay sau khi tôi phát ra nguyện này, một đồng tu đã đến gặp tôi và hỏi liệu tôi có muốn thông đọc Chuyển Pháp Luân cùng cô ấy mỗi sáng không. Tôi vô cùng cảm ân sự khổ tâm an bài của Sư phụ. Tôi dần dần bắt đầu tìm thấy được sự an tĩnh trong tâm.

Ban đầu, can nhiễu rất lớn. Buổi sáng, ngay khi tôi thức dậy thì con tôi cũng thức giấc theo. Vì cháu còn khá nhỏ, nên cháu sẽ khóc to hoặc đòi tôi bế. Để không ảnh hưởng đến đồng tu, mấy ngày đầu, tôi gần như bế cháu trên tay suốt thời gian đọc một bài giảng. Dần dần, con trai tôi cũng quen với việc này. Tôi cũng thường xuyên giải thích cho cháu hiểu tầm quan trọng của việc mẹ phải học Pháp hàng ngày, và cháu dường như đã hiểu. Điều này cho phép tôi cuối cùng cũng vượt qua được trở ngại học Pháp vào buổi sáng, ít nhất là ở một mức độ nào đó.

Về phương diện luyện công, tôi cũng luôn chệch choạc. Hễ rời khỏi môi trường luyện công nhóm, tôi lại thấy cực kỳ khó để duy trì sự kiên định trong thời gian dài. Sư phụ thường điểm hóa cho tôi qua những dấu hiệu nhỏ nhặt, như tôi tự động thức dậy vào khoảng năm giờ sáng hoặc bị đánh thức bởi đứa trẻ trở mình. Đôi khi tôi nghe thấy tiếng nhạc luyện công văng vẳng bên tai, mặc dù không có ai đang bật nhạc gần đó. Hoặc tôi mơ thấy ai đó đánh thức tôi, hoặc chồng tôi đá vào chân tôi làm tôi giật mình tỉnh giấc. Nhưng thật đáng hổ thẹn, tôi phải thú nhận rằng tôi vẫn thờ ơ dưới ảnh hưởng của tâm an dật. Sau khi kiên trì luyện công sáng sớm một thời gian, tôi lại không tránh khỏi lười biếng. Chỉ cần tôi buông lơi, dẫu chỉ một ngày, tôi thấy thật khó có thể dậy sớm vào ngày hôm sau.

Điều này làm tôi vô cùng phiền muộn. Tại sao tôi cứ mãi không thể duy trì được sự kiên trì không lay chuyển và kỷ luật cơ bản của một người tu luyện trong việc học Pháp, luyện công?

Tôi nhớ đến một học viên đã hỏi Sư phụ:

“Đệ tử: Nghị lực, ý chí lực là tiên thiên mang đến, là thiên định. Ý chí lực của đệ tử không mạnh mẽ; cắn răng hạ quyết tâm thì nỗ lực có thể hàng mấy ngày, nhưng không thể lâu dài. Rất khổ não, không biết sai ở đâu. Nỗ lực học Pháp thuộc Pháp vẫn không đề cao, có phải là vì bản thân việc muốn thông qua học Pháp đề cao ý chí lực chính là [truy] cầu không? Hay là học Pháp vẫn chưa đủ? Nếu nguyên nhân căn bản là không trân quý bản thân mình, thì có còn cứu được không?”

“Sư phụ: Nếu một đệ tử Đại Pháp mà tu thật tốt, có thể nhận thức một cách lý tính về Đại Pháp là gì, thì nhất định dồn lực để làm, nhất định sẽ không giải đãi về phương diện này. Xoay lại mà giảng, không tinh tấn cũng là đang học Pháp, cũng biết Pháp rất tốt, nhưng không phải là ở trên Pháp [mà nhận thức], chính niệm không đủ, nhận thức tự nhiên không cao, chính là không thể chân chính lý giải sự trân quý của Pháp; do vậy không thể gắng sức lên được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles)

Hóa ra tôi vẫn chưa thực sự lý giải được “sự trân quý của Pháp”. Mặc dù đắc Pháp từ khi còn nhỏ, nhưng tôi vẫn có phần mê lạc trong cái thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người thường. Đặc biệt còn bị đầu độc của văn hóa Đảng và thuyết vô thần, khiến tôi thường quên mất nguồn gốc và sứ mệnh của mình. Trong người thường, tôi không thể giữ vững chính niệm mọi lúc mọi nơi, nên tôi dễ dàng bị cái tình của người thường dẫn động và kéo xuống.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi đã tìm được một đồng tu cùng tôi luyện công trực tuyến mỗi tối. Mặc dù đôi khi có gián đoạn, nhưng sự đốc thúc lẫn nhau của chúng tôi đã khởi được hiệu quả rất tốt. Việc chúng tôi thúc giục nhau, cùng nhau học Pháp và luyện công đã giúp tôi rất nhiều. Không biết tự lúc nào, hoàn cảnh gia đình tôi cũng thay đổi.

Tu bỏ tình trong các khảo nghiệm gia đình

Khi tu luyện cá nhân của tôi tiến bộ, tôi dần nhận ra xu hướng đi sang cực đoan của mình trong việc cân bằng giữa tu luyện và cuộc sống gia đình. Ban đầu, tôi dành ưu tiên tuyệt đối cho gia đình, biện minh rằng tôi đang tu luyện bản thân trong khi phù hợp tối đa với trạng thái của người thường. Lời bào chữa này xuất phát từ sự ưa thoải mái, và tôi đã không đặt tu luyện lên vị trí hàng đầu.

Sau khi nhận ra điều này, tôi lại đi sang một cực đoan khác. Tôi sắp xếp lịch hàng ngày của mình với rất nhiều công việc, thường bận rộn đến tận đêm khuya. Tôi bỏ bê việc nhà và có ít thời gian để nói chuyện với chồng. Anh ấy thường mỉa mai, “Mặc dù anh đi làm, nhưng em còn bận hơn anh.” Vì chỉ tập trung vào các hạng mục Đại Pháp mà không coi trọng giảng chân tướng và giao tiếp hàng ngày với chồng, nên mỗi khi tôi muốn ra ngoài để chứng thực Pháp hoặc nhờ anh ấy trông con trong thời gian dài, anh ấy liền oán trách tôi không dành thời gian cho anh ấy hay con trai của chúng tôi.

Trong một giai đoạn hạng mục đặc biệt bận rộn, trong lúc chồng tôi chơi với con trai vào buổi tối và cuối tuần khi anh ấy ở nhà, tôi ngồi làm việc trên máy tính. Có một cuối tuần, sau khi hoàn thành một hạng mục, tôi lại tiếp tục tham gia một sự kiện Đại Pháp. Khi tôi về nhà, chồng tôi bắt đầu đối xử lạnh nhạt với tôi. Anh ấy trả lời cộc lốc, vẻ mặt vô cảm, và hiện rõ vẻ cáu kỉnh. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân phải hướng nội, giữ bình tĩnh và thể hiện thiện tâm mà một học viên Pháp Luân Đại Pháp cần có. Bề ngoài, tôi tránh thể hiện sự lạnh lùng giống anh và chủ động thể hiện sự quan tâm đến anh. Nhưng bên trong, tôi cảm thấy bồn chồn, mệt mỏi và vô cùng phiền muộn. Tôi đau khổ vì anh ấy không thể hiểu và ủng hộ những nỗ lực của tôi như các đồng tu, và tôi cảm thấy hoàn toàn bị cô lập. Tối hôm ấy, tôi đã chủ động trò chuyện với anh và biết rằng thời gian qua, bệnh viêm mũi dị ứng cộng với khối lượng công việc nặng nề khiến ban đêm anh ngủ không ngon, ban ngày thường xuyên đau đầu nên anh luôn cảm thấy kiệt sức. Anh lại hỏi tôi liệu tôi có thể nghỉ việc ở hãng truyền thông để đảm nhận trách nhiệm ở nhà và tập trung vào việc chăm sóc con cái không.

Tôi nghĩ phản ứng của chồng tôi hẳn phải xuất phát từ những vấn đề trong hành vi của chính tôi rồi. Tôi không đồng ý với đề nghị của anh mà chỉ hứa sẽ quản lý thời gian tốt hơn để giảm bớt gánh nặng cho anh ấy.

Tôi bắt đầu suy ngẫm: Nếu tôi thực sự bị buộc phải lựa chọn giữa tu luyện và chồng, tôi sẽ chọn gì? Câu trả lời chắc chắn là tu luyện, không chút do dự. Vì Sư phụ muốn chúng ta viên mãn thông qua tu luyện giữa những người thường, nên nhất định phải có con đường mà chúng ta có thể đi theo. Việc tôi không đi tốt con đường này chắc chắn là do những chấp trước chưa nhận ra và học Pháp không đủ. Vậy tại sao tôi lại liên tục đi sang cực đoan và không thể dung hòa ba việc với cuộc sống gia đình bình thường? Tôi đã nhìn thấy cái tâm bất thuần, tham lam này bên trong mình. Mục đích của tôi khi làm ba việc là để có được hoàn cảnh gia đình thoải mái, hòa thuận, hy vọng có được sự thấu hiểu và ủng hộ của chồng. Đây là đang lợi dụng Đại Pháp; tâm của tôi đã không thuần tịnh. Tôi cũng thấy cái tâm cầu danh mãnh liệt của mình, và sự lạnh nhạt hay tức giận của người khác vẫn khiến tôi dao động dữ dội. Tôi còn có chấp trước vào tình và sự phụ thuộc vào chồng tôi, quên mất rằng chính niệm chính hành của một đệ tử Đại Pháp mới là quan trọng nhất.

Do đó, tôi quyết tâm loại bỏ những tâm bất hảo này và không ngừng tu bỏ danh, lợi, tình. Tôi phải dùng các tiêu chuẩn của Sư phụ để yêu cầu bản thân, coi chồng tôi như một chúng sinh mà đối đãi. Mối nhân duyên vợ chồng trong đời này cũng là tồn tại vì Pháp. Nếu một người không thể đồng hóa với Đại Pháp, người đó sẽ không có tương lai. Tôi không thể để anh ấy kéo tôi xuống; chủ ý thức của tôi phải luôn thanh tỉnh. Đồng thời, tôi cần phát chính niệm nhắm vào những chấp trước và can nhiễu này, phủ nhận hết thảy an bài của cựu thế lực. Tôi ngộ ra rằng việc tu luyện của tôi trước đây chưa đủ vững chắc; tôi đã không thực sự hiểu được tính nghiêm túc của tu luyện. Trong khi phấn đấu để đạt được sự huy hoàng vô biên của các vị Phật, Đạo, Thần, tôi lại đồng thời đắm mình trong những thú vui phù du của nhục thân, vốn chỉ là một hạt bụi trong thùng rác của vũ trụ. Tôi cần phải chú ý đến từng ý từng niệm và không để cho các chấp trước của con người chi phối nữa. Làm tốt ba việc chắc chắn là không sai, cái sai là động cơ và tâm thái của tôi đã bị đặt không đúng chỗ.

Kể từ đó, tôi đã cố gắng vượt qua sự lười biếng trong những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. Việc nhà có thể tranh thủ làm dần thay vì để nó dồn lại. Tôi giữ nhà cửa sạch sẽ gọn gàng nhất có thể, hoặc dọn dẹp khi con đi học. Vào buổi tối, tôi chuẩn bị những bữa ăn ngon, suy nghĩ nhiều hơn đến khẩu vị của chồng thay vì làm mọi việc một cách qua loa cho xong chuyện. Trong khi đảm bảo việc học Pháp, luyện công, cũng như các hạng mục, tôi dành thêm chút gian để trò chuyện với chồng, thực sự quan tâm đến anh ấy. Tôi cũng trở nên bình tĩnh hơn và không còn dễ bị anh ấy làm cho động tâm nữa. Khi anh ấy gặp khó khăn hoặc không khỏe, tôi không còn dùng cái tình để nhìn nhận như trước đây. Thay vào đó, tôi ngộ được rằng con người phải đối mặt với đủ loại khó khăn do nghiệp lực, và anh không may mắn để trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp như tôi. Tôi cảm thấy tiếc cho anh ấy. Tôi cố gắng dẫn dắt anh bằng những thể ngộ từ Pháp, trong khi nội tâm của tôi không còn bị anh làm cho dẫn động. Trong các vấn đề hàng ngày, tôi cố gắng tuân thủ yêu cầu của Pháp là đảm bảo ba việc trong khi duy trì một cuộc sống gia đình hòa thuận.

Khi cơ điểm của tôi được đặt đúng chỗ, chồng tôi dần dần thư giãn và thậm chí còn chủ động tham gia vào việc chăm sóc con cái và việc nhà. Anh ấy không còn phàn nàn về sự phó xuất của tôi cho việc chứng thực Pháp nữa và thường phối hợp với tôi. Vào cuối tuần, khi tôi đưa con đi luyện công hoặc học Pháp tập thể, anh ấy ở nhà sẽ chuẩn bị sẵn cơm. Khi thấy tôi đọc Pháp trực tuyến, anh ấy giúp con tắm rửa và mặc quần áo cho con. Khi nghe con trai chúng tôi đọc thuộc lòng một cách trôi chảy vài bài thơ trong Hồng Ngâm, anh ấy thực sự ngạc nhiên trước sự tiến bộ của con và thực lòng khen ngợi.

Tu tâm tính trong quá trình dẫn dắt tiểu đồng tu

Con trai tôi hiện đã ba tuổi. Cháu rất ngoan, trước một tuổi cháu hầu như không khóc lóc ầm ĩ, chỉ là muốn sự quan tâm chú ý của tôi. Tôi hiểu rằng những đứa trẻ sinh ra trong gia đình học viên Pháp Luân Đại Pháp đều có lai lịch phi thường và chắc chắn đến vì Pháp. Tôi cảm thấy có trách nhiệm phải dẫn dắt cháu tu luyện thật tốt. Tuy nhiên, trạng thái tu luyện của chính tôi trong quá khứ cũng không vững chắc. Tôi không thể cân bằng đúng đắn giữa tu luyện và chăm sóc con nhỏ, vì vậy tôi thường xuyên gián đoạn việc học Pháp, luyện công. Suốt một thời gian dài, tôi không thể thiết lập được một thói quen hàng ngày đều đặn. Đôi khi có đồng tu đến chia sẻ với tôi kinh nghiệm của họ về cách dẫn dắt tốt cho các tiểu đồng tu, cũng chỉ ra một số thiếu sót của tôi, chẳng hạn như quá nuông chiều hoặc không tuân thủ các nguyên tắc. Tuy nhiên, tôi đã không trân trọng sự điểm hóa của Sư phụ thông qua lời của các đồng tu. Dưới sự dẫn động của tâm cầu danh, hư vinh và tật đố, tôi không thể bình tĩnh tiếp thu lời khuyên của họ. Bề ngoài, tôi tỏ ra tiếp nhận, nhưng bên trong tôi thường có chút phản kháng, thậm chí còn cảm thấy tôi bị đối xử bất công, vì tôi tin rằng họ không hiểu những khó khăn của tôi. Rốt cuộc, mỗi đứa trẻ có một tính cách khác nhau và có một con đường phát triển khác nhau – tôi không thể chỉ đơn giản là bắt chước người khác.

Sau này, cùng với việc tăng cường học Pháp, tôi đã nhận ra tâm tật đố, ác cảm với những lời phê bình và khao khát được chấp thuận. Những chấp trước này cũng che giấu ham muốn thoải mái và sự lười biếng của tôi. Tôi đã dùng con mình làm cái cớ cho sự thiếu tinh tấn của bản thân. Khi người khác chỉ ra những thiếu sót của tôi, tôi thường tự bào chữa bằng cách nói rằng tôi đã kiệt sức vì chăm sóc con ra sao, hoặc tiếng ồn của con ảnh hưởng đến việc luyện công của tôi như thế nào. Tôi không thể tìm được thời gian cố định để học Pháp, luyện công hay phát chính niệm, cũng là vì cớ con trai tôi còn nhỏ và ngủ chưa thành cữ. Con tôi ở đây là để tu luyện cùng tôi; điều này không nên là một trở ngại. Tại sao tôi không thể kiên định và chịu trách nhiệm chứ? Khi tôi quyết tâm cải biến suy nghĩ của mình, con trai tôi đã hoàn toàn hợp tác. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng chính nhân tâm đã cản trở sự tiến bộ của tôi suốt thời gian qua, và tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian.

Tôi bắt đầu đọc thuộc lòng các bài thơ trong Hồng Ngâm cùng con trai và đọc Pháp bên cạnh cháu. Bất cứ khi nào có thể, tôi đều bật các bài giảng của Sư phụ Lý. Đôi khi tôi cũng để cháu nghe các bài chia sẻ của tiểu đệ tử trên Đài phát thanh Minh Huệ, cải những câu chuyện văn hóa truyền thống trên nền tảng Ganjing World. Khi đến giờ luyện công buổi tối, tôi không còn khổ sở suy nghĩ làm thế nào để ru con ngủ trước. Thay vào đó, tôi chỉ đơn giản nói với cháu, “Mẹ chuẩn bị luyện công đây. Con có thể nằm cạnh mẹ để ngủ không?” Cháu luôn gật đầu đồng ý, sau đó lăn qua lăn lại một lúc rồi cuối cùng ngủ thiếp đi. Gần đây, đôi khi cháu muốn luyện công cùng tôi hơn là đi ngủ. Tôi liền bật video hướng dẫn của Sư phụ và luyện công cùng cháu. Lần đầu tiên cháu thực hiện các bài công pháp đứng cùng tôi trong gần 20 phút. Đó là một sự khích lệ lớn đối với tôi, nhắc nhở tôi không được giải đãi mà phải kiên trì luyện công hàng ngày.

Tôi luôn ưu tiên việc nuôi dạy con, và quá trình này đã bộc lộ nhiều chấp trước của tôi. Ví dụ, nếu cháu đột nhiên la hét ở nơi công cộng, tôi sẽ trở nên rất lo lắng và giận dữ ngăn cháu lại vì tôi tin chắc rằng người khác đang dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, điều này chạm đến cái tâm muốn giữ thể diện của tôi. Từ một tuổi rưỡi đến ba tuổi là giai đoạn ý thức tự ngã của trẻ phát triển. Một câu “không được” đơn giản không còn đủ nữa; mà cần dùng nhiều lý lẽ khác nhau để thuyết phục chúng. Điều này đã thách thức tâm cầu an nhàn của tôi và thường khiến tôi kiệt sức. Mặc dù bản chất tôi không phải là người nói nhiều, nhưng bây giờ tôi dành rất nhiều tâm sức và lời nói mỗi ngày để giải thích mọi thứ cho cháu. Nếu cháu không nghe hoặc lặp đi lặp lại ở một vấn đề gì đó quá lâu, tôi sẽ cảm thấy nản lòng.

Sau khi tự suy xét cẩn thận, tôi nhận ra mình đang nuôi dưỡng sự ỷ lại và tâm hữu cầu. Tôi tin rằng bất kỳ vấn đề nào phát sinh sẽ được Đại Pháp quy chính, miễn là sau này con tôi kiên trì tu luyện trong Đại Pháp. Tôi cảm thấy vai trò của mình chỉ là dẫn dắt cháu bước vào con đường tu luyện, còn những vấn đề khác Sư phụ đều sẽ có an bài. Bề ngoài, ý tưởng này có vẻ hợp lý, nhưng đằng sau lại ẩn giấu tâm ỷ lại và hữu cầu rất giảo hoạt—như thể tôi không cần phải nỗ lực và con tôi sẽ được làm sạch như quần áo trong máy giặt vậy. Đây cũng là một hình thức tư duy cực đoan. Sư phụ đã nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nuôi dạy con cái cho tốt. Tôi không thể trốn tránh trách nhiệm của mình bằng cách phó thác mọi thứ cho Sư phụ; đây cũng là con đường tôi phải đi cho tốt.

Tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình và thực sự chịu trách nhiệm cho tương lai của con trai tôi. Tôi bắt đầu giải thích cho cháu, bằng những thuật ngữ đơn giản, dễ hiểu, về sự hiểu biết của tôi về nhân quả, thiện ác, và cách đề cao tâm tính của một người. Mặc dù cháu lắng nghe lơ mơ nửa hiểu nửa không, nhưng cháu có thể nhanh chóng liên hệ những bài học này với các tình huống thực tế và áp dụng chúng vào các hành động sau đó của mình. Tôi rất ấn tượng bởi sự nhạy bén đáng kinh ngạc của trẻ em.

Có lần, một người bạn mà cháu thường chơi cùng không chịu rời khỏi nhà chúng tôi và cứ khóc mãi. Con trai tôi đã dỗ dành an ủi bạn và bắt đầu đọc bài thơ “Khổ kỳ tâm chí” trong Hồng Ngâm cho bạn nghe. Bạn nhỏ này mở to mắt kinh ngạc nhìn cháu đọc xong, và khi mẹ của bạn ấy nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn còn non nớt của cháu, cô ấy đã vô cùng cảm động.

Nuôi dạy con cái cũng là một quá trình không ngừng tu rèn tâm tính. Tôi cần tìm tòi và khám phá ra con đường phù hợp nhất với mình, thay vì mù quáng áp dụng các phương pháp của người khác. Tôi nên đối chiếu bản thân với những kinh nghiệm quý báu của các đồng tu và hướng nội để tìm ra nơi tôi còn thiếu sót và tại sao tôi chưa đạt được các yêu cầu của Đại Pháp ở tầng thứ của mình. Tôi không nên chỉ học hỏi một cách hời hợt mà không đề cao tâm tính, bởi vì điều đó sẽ phản tác dụng.

Đôi khi tôi nhận thấy con tôi cũng đang trải qua các khảo nghiệm tâm tính. Ví dụ, khi cháu thực sự thèm ăn một thứ gì đó, thì thứ đó thường đã bán hết. Hoặc khi cháu đang rất vui, cháu sẽ đột nhiên bị ngã. Cháu mong chờ đến học Pháp nhóm hoặc luyện công nhóm để gặp các tiểu đồng tu và chơi với chúng, thì thường hôm ấy lại không có tiểu đồng tu nào.

Trước kia trong tâm tôi có chút xót con, cảm thấy đứa trẻ nhỏ thế này đã bắt tu bỏ tâm hoan hỷ, tâm tham ăn, dường như có chút không nỡ. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đang nhìn cháu từ góc độ con người, thay vì xem cháu như một đồng tu nhỏ. Trên thực tế, nền tảng tu luyện càng được đặt sớm thì càng tốt. Hơn nữa, mặt minh bạch của một đứa trẻ hiểu tất cả. Điều tôi nên làm là đánh thức Phật tính của con một cách trí huệ và dễ chấp nhận trong cuộc sống hàng ngày, và không cho phép hoặc dung túng ma tính của con.

Tôi cũng nhận thấy rằng khi tôi giải thích các Pháp lý cho con, tôi cũng suy ngẫm lại về ý nghĩa và việc thực tu của mình. Khi tôi giải thích ý nghĩa bề mặt của các bài thơ của Sư phụ, tôi cũng ngộ ra được nhiều nội hàm hơn.

Tôi vô cùng hổ thẹn vì đã không thường xuyên ghi nhớ tính nghiêm túc của việc tu luyện và đã lãng phí rất nhiều thời gian quý báu. Việc kéo dài thời gian Chính Pháp cũng cho phép tôi có nhiều cơ hội hơn để bước ra con đường của riêng mình. Sư phụ cũng đang dẫn dắt tôi trưởng thành trong tu luyện.

Tôi sẽ cố gắng dẫn dắt đồng tu nhỏ cho tốt và cùng cháu tinh tấn hơn trong tu luyện, xả bỏ các chấp trước của con người nhanh hơn, và tận dụng mọi cơ hội để cứu nhiều chúng sinh hơn.

Con vô cùng biết ơn sự cứu độ và bảo hộ của Sư phụ từ bi!

Xin chân thành cảm ơn các đồng tu đã chia sẻ và giúp đỡ một cách vô tư!

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ tâm đắc thể hội tại Pháp hội vùng nói tiếng Đức ở Thụy Sĩ 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/29/501808.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/5/231193.html