Học cách trân quý con đường Sư phụ an bài
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp Việt Nam tại Nhật Bản
[MINH HUỆ 24-10-2025] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Nhân dịp Pháp hội tại Nhật Bản lần này, tôi xin được chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện của mình. Nếu có điều gì chưa phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ chính.
Khi đang cần mẫn tìm kiếm Sư phụ, tôi đã tìm thấy Đại Pháp
Sau khi vào đại học, tôi bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách và tài liệu có thể trả lời cho những câu hỏi của tôi về mục đích thực sự của sinh mệnh. Một ngày nọ, tôi tình cờ đọc được một cuốn sách kể lại câu chuyện có thật về một đoàn thám hiểm khoa học, do các chuyên gia hàng đầu của Hiệp hội Hoàng gia Anh dẫn đầu, đã đến Ấn Độ để nghiên cứu siêu hình học và các công năng đặc dị của con người. Ở đó, một người thiền định đã nói với họ rằng mục đích của sinh mệnh là tu luyện. Cuối cùng, một số thành viên trong đoàn đã từ bỏ những ham muốn thế tục và ở lại Ấn Độ để theo đuổi con đường tu luyện. Tôi đã sững sờ trước câu trả lời này! Tôi biết mình phải tu luyện, nhưng ai có khả năng dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện chân chính? Tôi bắt đầu đọc về tu luyện ở Tây Tạng, quyết tâm tìm một vị Sư phụ có thể dẫn dắt tôi.
Tôi đã học được nhiều hơn về tu luyện nhờ việc đọc các nguồn tài liệu trực tuyến và sách, nhưng phương pháp tu luyện vẫn còn là bí ẩn. Tôi đau đớn trong lòng, nhưng không có ai để tâm sự. Tôi thậm chí đã đến một ngôi chùa, quỳ trước tượng Phật Như Lai và cầu nguyện được gặp vị chân Sư có thể đưa tôi đến Tây Tạng và dẫn dắt tôi tu luyện. Tôi không ngừng cầu xin: “Sư phụ, Ngài ở đâu? Xin hãy dẫn dắt con trên con đường tu luyện chân chính. Con có thể chịu đựng mọi khổ nạn, ngay cả việc không ăn không uống. Con chỉ mong được gặp Ngài và nhận được sự chỉ dạy của Ngài.”
Bất chấp sự bất lực và đau khổ trong nội tâm, tôi vẫn vững tin rằng Sư phụ của mình đang ở ngoài kia, lắng nghe những lời thỉnh cầu của tôi vì Ngài biết tôi đang tìm kiếm Ngài. Tôi chỉ cần chờ đợi thời điểm thích hợp để gặp được chân Sư của mình.
Có lúc, tôi cảm thấy việc học đại học thật vô nghĩa và quyết định bỏ học. Tuy nhiên, khi đến bước cuối cùng là xin chữ ký của hiệu trưởng, tôi đã không xin được và cuối cùng quyết định tiếp tục học trong khi vẫn tìm kiếm con đường tu luyện của mình.
Một hôm, tôi tình cờ thấy một bài viết trên mạng xã hội có tựa đề “Đời này không đọc Chuyển Pháp Luân thì bạn đã lỡ mất cơ duyên.” Tôi cảm thấy đây có thể là pháp môn tu luyện mà tôi hằng tìm kiếm và đã hỏi người chia sẻ bài viết để biết thông tin về pháp môn.
Người này đã gửi cho tôi đường liên kết tới phiên bản sách điện tử của cuốn Chuyển Pháp Luânvà nói với tôi về các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công). Đọc cuốn Chuyển Pháp Luân là sự khải thị đầy kinh ngạc. Cuốn sách vô cùng uyên thâm và bao hàm những nội dung mà tôi chưa từng nghe đến trước đây. Tôi lập tức hỏi về các điểm luyện công gần đó. Sau khi tìm được một điểm, tôi đã đến đó vào sáng ngày 3 tháng 5 năm 2016. Đồng tu tại điểm luyện công đã dạy tôi các bài công pháp và tôi đã tham gia học Pháp nhóm.
Hai tuần sau, tôi bắt đầu đọc sách Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016và đã khóc không ngừng khi đọc. Đêm đó, tôi mơ thấy mình được đưa lên tầng cao nhất của một tòa lâu đài cao chót vót, tôi gặp ba người tại đây. Họ dẫn tôi đi qua một khu vực tuyệt đẹp, sau đó là một căn phòng nơi có ảnh của Sư phụ được đặt ở vị trí trang trọng. Họ cũng cho tôi xem một danh sách các thệ ước có tên tôi được viết rõ ràng bên cạnh những người khác. Khi tỉnh dậy, tôi tự nhủ mình phải tinh tấn tu luyện và hoàn thành lời thệ ước thiêng liêng của mình.
Thông qua học Pháp, tôi nhanh chóng nhận ra rằng đệ tử Đại Pháp phải làm tốt ba việc. Nhưng tôi không biết cách phát chính niệm hay giảng chân tướng. Quyết tâm bắt kịp, tôi đã nhanh chóng tham gia vào hoạt động thu thập chữ ký ủng hộ việc khởi kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), người đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc. Tôi đã giúp những người muốn học Pháp và tôi học cách phát chính niệm.
Một ngày nọ, trong khi đang phát chính niệm, tôi mở mắt ra và kinh ngạc khi thấy những chữ màu đỏ trên bức tường trước mặt. Các ký tự bằng tiếng Trung và chữ hiragana của Nhật được khắc bên dưới. Những chữ đó hiện ra trước mắt tôi một lúc, nhưng tôi không thể đọc được vì không hiểu cả hai loại ngôn ngữ. Sau này tôi mới nhận ra đây là điểm hóa cho biết tôi sẽ đến Nhật Bản.
Một thời gian sau, tôi được đề nghị làm điều phối viên tại một điểm luyện công mới. Qua các cuộc trao đổi với đồng tu, tôi nhận ra rằng bên cạnh việc tu luyện cá nhân, mỗi người cũng nên cân nhắc đến sự đề cao chung của tất cả mọi người.
Một hôm, cha tôi đề nghị rằng tôi thử sang Nhật làm việc ba năm, sau đó trở về nhà. Tuy nhiên, tôi đã ổn định với một nếp sống lý tưởng và kiên quyết từ chối. Sau đó, tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ em trai hét vào mặt tôi: “Chị ơi, chị đang làm gì vậy? Mau đi Nhật đi!” Em ấy thậm chí còn nắm tay tôi và dẫn tôi lên một chuyến tàu đi Nhật Bản. Sau khi tỉnh dậy, tôi nhớ lại những ký tự tiếng Trung và hiragana mà tôi đã thấy khi phát chính niệm. Có phải Sư phụ đang yêu cầu tôi đến Nhật Bản không? Vẫn không chắc chắn, tôi nghĩ: “Con sẽ chỉ theo sự an bài của Sư phụ. Nếu đây không phải là do Sư phụ an bài, thì thủ tục xin việc sẽ không thành công.”
Hồ sơ xin việc tại Nhật Bản của tôi đã được thông qua một cách suôn sẻ và tôi đã bắt đầu hành trình tu luyện gian khổ nhưng vô cùng trân quý trong môi trường hoàn toàn mới.
Cùng các đồng tu thành lập điểm luyện công
Sau khi đến Nhật Bản, tôi định cư ở Kumamoto, Kyushu. Tôi cảm thấy khá lạc lõng vì ở đó không có học viên Pháp Luân Đại Pháp nào và tôi chỉ có thể làm ba việc trực tuyến, trái ngược với môi trường mà tôi có trước đây. Một ngày nọ, tôi quyết định đến điểm luyện công gần nhất dựa trên thông tin từ trang ja.falundafa.org. Khi tôi đến nơi, trời đã tối và điểm luyện công vắng người. Tôi hỏi thăm xung quanh và biết rằng các học viên không thường xuyên gặp nhau tại điểm luyện công. Sau khi không gặp được đồng tu nào, tôi đã trở về nhà muộn vào đêm đó. Cuối cùng, tôi bắt đầu luyện công một mình trong một công viên gần đó và học Pháp trực tuyến với một nhóm học viên người Việt sống ở Nhật Bản.
Ở Việt Nam có rất nhiều điểm luyện công, tại đây các học viên có thể tham gia luyện công vào buổi sáng, trưa và tối hàng ngày. Tôi muốn tạo thêm nhiều điểm luyện công hàng ngày ở Nhật Bản. Làm việc cùng với các đồng tu, chúng tôi đã tạo một nhóm để điều phối việc học Pháp nhóm và chia sẻ kinh nghiệm của mình. Chúng tôi đã thiết lập các nền tảng mạng xã hội để kết nối với các học viên người Việt tại Nhật Bản. Chúng tôi cũng đã thiết lập một nền tảng trao đổi thông tin, cho phép các học viên người Việt từ khắp nơi trên thế giới nhanh chóng kết nối và hòa nhập với các đồng tu khi họ đến Nhật Bản. Cộng đồng học viên người Việt tại Nhật Bản hiện vẫn đang tiếp tục phát triển.
Một ngày nọ, trên đường đi kiểm tra năng lực tiếng Nhật, tôi thấy một nhóm người đang luyện bài công pháp dường như là bài công pháp thứ hai. Tôi cũng thấy một biểu ngữ có dòng chữ “Pháp Luân Công” bằng tiếng Trung. Vui mừng khôn xiết, tôi lập tức xuống xe buýt và đi lại gần hơn. Chắc chắn rồi, tôi đã tìm thấy một số đồng tu! Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, giống như một người đang khát khô cổ họng cuối cùng cũng tìm thấy nguồn nước. Kể từ đó, tôi luyện công tại điểm luyện công này vào mỗi cuối tuần. Sau đó, tôi sẽ cùng mọi người đi xe buýt đến một quầy giảng chân tướng, tại đây chúng tôi thu thập chữ ký cho vụ kiện Giang Trạch Dân. Sau đó, chúng tôi lại bắt xe buýt trở về, trò chuyện suốt dọc đường. Khi đến lượt tôi nói, tôi thấy mình không thể nói được lời nào. Tôi cứ khóc, vì niềm vui khi cuối cùng cũng gặp được các đồng tu không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Tôi đã mong chờ khoảnh khắc này từ khi đến Nhật Bản!
Tôi đã đến vùng Kanto để gia hạn thị thực và tìm thấy nhiều học viên hơn ở đó. Tôi đã cùng các đồng tu thành lập một điểm luyện công, tại đây chúng tôi khuyến khích mọi người luyện công tại điểm luyện công hàng ngày.
Với sự gia trì của Sư phụ và chính niệm của các đồng tu, điểm luyện công của chúng tôi đã được phép treo một biểu ngữ giới thiệu Đại Pháp. Khi điểm luyện công lớn hơn, chúng tôi bắt đầu có các thành viên đến từ nhiều quốc gia khác nhau, bao gồm Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam.
Tôi đã nộp đơn đăng ký điểm luyện công của chúng tôi trên trang web chính thức của Pháp Luân Đại Pháp. Ngay sau đó, các học viên từ Minh Huệ Net đã liên lạc với chúng tôi và đăng một bài viết giới thiệu về điểm luyện công mới của chúng tôi. Cho đến nay, nhiều học viên đã tìm thấy chúng tôi thông qua nguồn thông tin này.
Chúng tôi bắt đầu luyện công vào lúc 4:20 sáng theo giờ Nhật Bản và luyện bài công pháp thứ hai trong một giờ đồng hồ. Sau khi hoàn thành năm bài công pháp, chúng tôi phát chính niệm trước, sau đó cùng nhau học Pháp. Chúng tôi tiếp tục kiên trì, dù mưa hay nắng, vì công viên có những khu vực có mái che cho phép chúng tôi vẫn có thể luyện công mặc dù trời mưa. Vào cuối tuần, để giới thiệu Đại Pháp tới công chúng và để tạo điều kiện cho các học viên khác tham gia, một số học viên đã sắp xếp luyện công vào thời gian muộn hơn.
Những người quan tâm đi qua điểm luyện công của chúng tôi đã nhờ chúng tôi cho họ biết thêm thông tin. Một số người thậm chí đã chủ động tham gia, trong khi những người khác thì chụp hình. Những người thường xuyên đến công viên đều biết chúng tôi luyện Pháp Luân Công. Đặc biệt, một cảnh sát là trưởng đội tuần tra trong khu vực của chúng tôi thường ghé thăm chúng tôi khi anh ấy đi ngang qua điểm luyện công. Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, cảnh sát này đã đưa cho tôi danh thiếp của anh ấy và nói rằng tôi có thể liên lạc với anh ấy nếu ĐCSTQ tổ chức bất kỳ hoạt động gây rối nào đối với chúng tôi. Anh ấy đã kết nối tôi với các cơ quan chức năng chịu trách nhiệm cấp phép phân phát tài liệu bên ngoài công viên. Anh ấy đã nhận cuốn sách Chuyển Pháp Luân và Pháp Luân Công mà tôi tặng và thường ghé qua để hỏi thăm về các hoạt động của chúng tôi. Anh ấy từng nói rằng nếu có cơ hội, anh ấy sẽ nhờ chúng tôi dạy anh ấy luyện Pháp Luân Công.
Tôi thấy công việc hiện tại của mình là nơi tốt nhất để chứng thực Pháp. Cuộc sống và việc tu luyện của tôi là hoàn cảnh tốt nhất mà tôi có thể mong đợi.
Trân quý hoàn cảnh tại nơi làm việc
Tôi đã học được một bài học sâu sắc trong thời gian ở Kumamoto. Lúc đó, tôi đã không chứng thực Pháp hiệu quả tại nơi làm việc của mình và hoàn toàn hoài nghi về việc học tiếng Nhật, tin rằng đó là một sự lãng phí thời gian và sẽ cản trở các hạng mục của tôi và việc tu luyện hàng ngày. Mặc dù làm việc tại Nhật Bản, tôi chỉ giới hạn giao tiếp với các đồng nghiệp người Việt, sống giữa những người Việt và làm các hạng mục Đại Pháp với các học viên người Việt. Mặc dù mọi người xem tôi là một nhân viên tốt bụng và có trách nhiệm, tôi đã không hòa nhập được với xã hội người thường Nhật Bản.
Bởi đã bỏ lỡ cơ hội học tiếng Nhật, tôi cảm thấy bất lực, không thể giảng chân tướng cho người thường và tôi cảm thấy có lỗi với tất cả chúng sinh ở Nhật Bản. Tôi chỉ nhận ra sai lầm của mình sau khi hoàn thành ba năm làm việc ở Kumamoto và đã vội vàng sửa chữa nó sau khi chuyển đến một nơi làm việc mới ở vùng Kanto.
Tại nơi làm việc mới, tôi được bao quanh bởi người Nhật, vì vậy tôi phải học tiếng Nhật. Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên và Sư phụ đã an bài cho tôi hòa nhập dần dần tại mỗi nơi làm việc để tôi có thể hòa nhập vào xã hội Nhật Bản và tu luyện giữa những người thường.
Tại nơi làm việc đầu tiên của tôi ở Kanagawa, các đồng nghiệp đã dạy tôi tiếng Nhật và giúp tôi thích nghi với công việc mới. Công việc của tôi, là một người chăm sóc trong viện dưỡng lão, đòi hỏi sự kiên nhẫn lớn và bao gồm cả lao động nặng nhọc, nhưng tôi thích công việc này và nhanh chóng nắm bắt được công việc. Bởi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hoàn thành công việc thể chất một cách dễ dàng mà không tốn sức. Các đồng nghiệp của tôi thì ngược lại, thường phàn nàn về đau lưng, đau chân cũng như kiệt sức. Pháp Luân Đại Pháp thực sự phi thường.
Vào dịp Giáng sinh năm đó, tôi đã chuẩn bị một chiếc váy Giáng sinh và biểu diễn một bài hát tiếng Việt về người mẹ dạy con mình tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi đã chuẩn bị nhạc, dịch lời bài hát sang tiếng Nhật, in ra và phát cho các cụ già để họ có thể hiểu tôi đang hát gì. Các cụ đã vô cùng xúc động. Một cụ thậm chí đã khóc rất lâu sau đó.
Đây là lần đầu tiên tôi dàn dựng một buổi biểu diễn cho một nhóm đông người. Sư phụ đã dẫn dắt tôi cách tốt nhất để trình bày chương trình sao cho nó có thể gây được tiếng vang với người Nhật.
Hai năm sau, tôi chuyển đến làm việc tại một viện dưỡng lão ở Chiba. Ngoài làm việc chăm chỉ, tôi còn chủ động giao tiếp với những người xung quanh. Tiếng Nhật của tôi đã tiến bộ vượt bậc, cho phép tôi dễ dàng giao tiếp với các đồng tu người Nhật khi chúng tôi cùng nhau chứng thực Đại Pháp. Tôi cũng đã giảng chân tướng tại nơi làm việc và vào dịp Giáng sinh năm đó, đã có một màn biểu diễn trống lưng tại viện dưỡng lão Chiba. Tôi đã cẩn thận chọn từng bản nhạc trống lưng, để buổi biểu diễn có thể thể hiện vẻ đẹp của Đại Pháp và phơi bày chân tướng cuộc bức hại. Trước và sau buổi biểu diễn, tôi đã chiếu hình ảnh và video trên màn hình TV lớn của viện dưỡng lão để giải thích ý nghĩa của trống lưng và sự tham gia của trống lưng trong các cuộc diễu hành Pháp Luân Công trên toàn thế giới. Điều này đã làm cho buổi biểu diễn hấp dẫn hơn và giúp mọi người dễ dàng hiểu được chân tướng. Buổi biểu diễn của tôi đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các nhân viên và các cụ già. Nhiều người đã vỗ tay theo và một số người thậm chí còn lên sân khấu nhảy cùng tôi theo nhạc Pháp Luân Đại Pháp. Quản lý của tôi đã khen ngợi buổi biểu diễn là tuyệt vời.
Một năm sau, nhờ sự an bài của Sư phụ, tôi đã chuyển đến địa điểm hiện tại ở Tokyo. Sau khi đã trau dồi kỹ năng tiếng Nhật và làm việc tại hai viện dưỡng lão trước đó, tôi đã có đủ kỹ năng để hòa nhập với nơi làm việc mới. Thông qua các cuộc trò chuyện, tôi đã nhanh chóng hòa nhập. Mọi người đều thân thiện và tôn trọng tôi mặc dù tôi là người nước ngoài. Cấp trên của tôi nhanh chóng giao cho tôi những nhiệm vụ tương tự như các nhân viên chính thức người Nhật, khen ngợi tinh thần trách nhiệm của tôi và thậm chí thừa nhận rằng tôi có thể làm việc tốt hơn một số đồng nghiệp người Nhật của mình.
Tôi đã gặp một cô giáo thanh nhạc thân thiện tại viện dưỡng lão, cô thường đến bắt chuyện với tôi. Chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc và khi cô ấy nói rằng cô ấy ngưỡng mộ sự vui vẻ của tôi, tôi đã nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp chính là lý do. Tôi đã tặng cô ấy tài liệu Đại Pháp và chia sẻ rằng tôi thường biểu diễn trống lưng tại các sự kiện. Sau đó, cô ấy đã mời tôi biểu diễn cho các cụ già, tập hợp các cụ xung quanh để họ có thể xem màn trình diễn của tôi. Họ đã vỗ tay và gõ nhịp theo điệu nhạc.
Có lần, cô ấy thậm chí còn nhờ tôi dạy Pháp Luân Đại Pháp cho các khách hàng của cô trong giờ nghỉ trưa của họ. Tôi đã hướng dẫn các cụ và nhân viên luyện động tác của bài công pháp thứ nhất đến thứ năm và mọi người đều chăm chỉ làm theo trong khi nghe nhạc luyện công. Sau đó, tôi đã chiếu video giới thiệu một số màn trình diễn của Thần Vận trên màn hình TV lớn cho các khán giả cao niên xem.
Do lịch trình bận rộn và thiếu nhân viên, những cơ hội giảng chân tướng như vậy rất hiếm. Tuy nhiên, với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã có thể giới thiệu thành công Pháp Luân Đại Pháp đến các khách hàng trong những cơ hội này. Tôi cũng đã mang báo Minh Huệ đến nơi làm việc và tặng cho những cụ già có thể đọc.
Trong lễ kỷ niệm hàng năm của viện dưỡng lão năm nay, viện dưỡng lão đã tìm cho tôi một bộ kimono, cô giáo thanh nhạc đã trang điểm cho tôi và các nhân viên khác đã chuẩn bị thiết bị âm thanh. Với sự giúp đỡ của họ, tôi đã hoàn thành các màn biểu diễn trống lưng cho nhân viên và các cụ già từ tầng một đến tầng ba của viện dưỡng lão. Khoảng một trăm người đã tập trung và lắng nghe nhạc Đại Pháp trong bầu không khí sôi nổi.
Một ngày nọ, một cuốn tạp chí quảng cáo buổi biểu diễn của Thần Vận xuất hiện tại nơi làm việc. Tôi chưa bao giờ thấy cuốn tạp chí như vậy trước đây và không biết ai đã gửi nó. Nắm bắt cơ hội, tôi đã mời một y tá đồng nghiệp cùng tôi và chồng tôi đi xem buổi biểu diễn. Cô ấy sẵn lòng đồng ý và đề nghị mời thêm một y tá khác cùng đi. Hai y tá người Nhật đã mua vé và bốn chúng tôi đã đi xem buổi biểu diễn Thần Vận. Một y tá sống gần điểm luyện công của tôi đã đọc sách Pháp Luân Công và đã đến điểm luyện công theo lời đề nghị của tôi. Cô ấy thường chia sẻ với các đồng nghiệp rằng cô ấy cảm thấy cơ thể được tịnh hóa sau khi luyện Pháp Luân Công lần đầu tiên tại điểm luyện công.
Khi đang ngồi trên xe điện trên đường về nhà sau khi xem Thần Vận, cô y tá đã nói với chồng tôi rằng sự tích cực của tôi đã thay đổi thái độ của mọi người tại viện dưỡng lão như thế nào. Cô ấy đã tức giận với một nhân viên vào ngày hôm đó, nhưng sau khi tôi đến chào cô ấy, cô ấy đột nhiên xem xét lại quyết định nổi nóng của mình và thấy mình không muốn tức giận nữa. Cô ấy nói mọi người đều yêu mến tôi, như con gái hay cháu gái của họ.
Nghe được điều này, tôi bắt đầu suy ngẫm về hành vi của chính mình. Gần đây tôi đã gặp phải một số chuyện không vui ở nơi làm việc và trở nên kém tích cực hơn so với khi tôi mới đến. Năng lượng chính diện của các học viên Pháp Luân Đại Pháp có thể cải thiện rất nhiều môi trường của người thường. Nếu tôi không tu tốt bản thân mà lại để mình bị ảnh hưởng bởi xã hội người thường, tôi không những không thể cải thiện môi trường xung quanh mà còn tự mình tiếp nhận những ảnh hưởng tiêu cực và bị rớt tầng trong tu luyện.
Trân quý mối quan hệ với chồng và cha mẹ chồng
Chồng tôi là một đồng tu người Hàn Quốc. Sau khi chúng tôi kết hôn, môi trường tu luyện của chúng tôi đã được cải thiện rất nhiều và chúng tôi đã cùng nhau thuyết phục cha mẹ chồng về sự tốt đẹp của Đại Pháp. Bố chồng tôi sức khỏe yếu và những nỗ lực trước đây của chúng tôi để mời cha mẹ chồng đi xem Thần Vận đã không thành công. Mẹ chồng tôi tin vào một nhà sư đã rao giảng những luận điệu của ĐCSTQ. Điều này đã cản trở nỗ lực giảng chân tướng của chúng tôi cho hai ông bà. Hơn nữa, tôi không nói được tiếng Hàn, vậy làm sao tôi có thể giúp cha mẹ chồng hiểu được chân tướng? Một ngày nọ, một học viên đã chia sẻ trong nhóm chia sẻ kinh nghiệm của các học viên người Việt về việc đi du lịch Hàn Quốc và xem Thần Vận. Tôi đã nhanh chóng mời cha mẹ tôi đến thăm Hàn Quốc để xem Thần Vận và gặp cha mẹ chồng tôi. Bởi cha mẹ tôi đi du lịch theo đoàn, nên sẽ khó để họ có thời gian riêng để gặp mặt. Cách thuận tiện nhất để cả hai bên gặp nhau là tại buổi biểu diễn của Thần Vận. Vì vậy, cha mẹ chồng tôi đã đồng ý đi xem Thần Vận để có thể gặp cha mẹ tôi.
Chồng tôi và tôi đã xin nghỉ làm, mua vé Thần Vận và đặt vé máy bay, nhưng thị thực của tôi không thể xử lý kịp thời. Bởi tôi không thể bay đến Hàn Quốc, chúng tôi đã nhờ mẹ chồng mời em gái của bà (dì của chồng tôi, trước đây cũng đã từ chối xem Thần Vận) tham dự buổi biểu diễn thay cho tôi. Bởi có cha mẹ tôi tham dự, nên dì chồng tôi đã đồng ý.
Trước và sau buổi biểu diễn, tôi đã học Pháp và phát chính niệm, cầu nguyện cho mọi người thưởng thức buổi diễn và hiểu được chân tướng. Ngày hôm đó, cha mẹ tôi, cha mẹ chồng và dì chồng tôi đã có một trải nghiệm thú vị khi xem Thần Vận. Mẹ chồng tôi khen ngợi buổi biểu diễn, bố chồng tôi vỗ tay và dì chồng tôi nói: “Tôi tạ ơn Chúa đã cho tôi được xem một buổi biểu diễn tuyệt vời như vậy! Nó thực sự chân thực và thuần khiết.” Cha mẹ tôi cũng nói rằng họ đã rất xúc động sau khi xem chương trình. Chuyến đi đến Hàn Quốc của cha mẹ tôi đã giúp cha mẹ chồng tôi được xem Thần Vận và hành động quan trọng được cứu này sẽ đảm bảo cho họ một tương lai tươi sáng.
Sau đó, chồng tôi có một giấc mơ. Anh ấy thấy mọi người đang ăn mừng bữa tiệc tại cung điện cổ của Hàn Quốc. Cha mẹ anh ấy đã đặt mình trước Sư phụ và dâng lên lễ vật.
Một tháng sau, cha mẹ chồng tôi, sau khi nghe tin đồn rằng một trận động đất và sóng thần lớn sẽ tấn công Nhật Bản, đã khăng khăng đòi chúng tôi trở về Hàn Quốc. Chúng tôi đã đồng ý, xem đây là một cơ hội để giới thiệu Pháp Luân Công cho cha chồng tôi. Khi đến Hàn Quốc, chúng tôi đã thường hằng tăng cường chính niệm và tìm cơ hội để mời cha chồng học pháp môn.
Một ngày nọ, khi chúng tôi đang phát chính niệm trong phòng khách, mẹ chồng tôi nói với chúng tôi: “Hãy dạy bố con các động tác của Pháp Luân Công đi, đừng chỉ ngồi đó ngồi thiền.” Chúng tôi đã mời bố chồng tôi luyện công cùng chúng tôi và mẹ chồng tôi cũng tham gia.
Chúng tôi đã ở Hàn Quốc một tuần, không đủ để dạy họ đủ năm bài công pháp. Nhưng chồng tôi đã mua một số sách Đại Pháp và đưa cho bố chồng tôi đọc.
Khi tôi lần đầu tiên đến thăm gia đình chồng ở Hàn Quốc, vợ của em trai mẹ chồng tôi (cũng là người Việt Nam) đã lặng lẽ nói với tôi: “Chắc kiếp trước cháu tu tốt lắm mới được gả vào gia đình này.” Vì một người thường bất ngờ nói điều này, tôi tin rằng đó là sự thật. Thật trùng hợp, tôi đang chia sẻ kinh nghiệm của mình với mọi người vào đúng ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của tôi, khiến tôi càng trân quý hơn mối duyên với chồng và gia đình anh ấy.
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi. Cảm ơn các bạn đồng tu.
(Bài viết được chọn trình bày tại Pháp hội Nhật Bản 2025)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/24/501701.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/3/231167.html


