Những thăng trầm trong quá trình chuyển việc
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan
[MINH HUỆ 25-10-2025]
Con xin kính chào Sư phụ!
Xin chào các đồng tu!
Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm tu luyện của mình trong quá trình thay đổi công việc.
Nộp đơn xin việc mới
Tôi đắc Pháp từ khi còn học trung học. Sau khi tốt nghiệp từ viện nghiên cứu, tôi nhận được công việc lương cao tại một công ty công nghệ lớn. Nhưng công việc rất bận rộn, tôi phải làm thêm giờ và về nhà rất muộn. Tôi cũng tham gia hạng mục The Epoch Times, với vai trò hiệu đính bài báo trước khi gửi đến nhà in hai ngày mỗi tuần. Thông thường, sau khi tan làm, tôi về nhà hiệu đính xong, rồi quay lại công ty sau 9 giờ tối để hoàn thành nốt công việc. Đôi khi, tôi làm đến sáng sớm nên ở lại văn phòng để tiếp tục công việc của ngày hôm sau. Tôi đã duy trì nếp sinh hoạt này trong ba năm. Tôi thích mức lương, cũng như uy tín khi làm việc tại đây, nhưng nhiều khi tôi không có thời gian để làm ba việc. Trong tâm tôi cảm thấy bất an, nghĩ rằng công việc này không phù hợp với mình, vì vậy tôi quyết định xin nghỉ việc.
Tôi ở nhà một thời gian trước khi bắt đầu tìm việc mới. Tôi quyết định tìm một công việc ổn định, không yêu cầu làm thêm giờ, dù có thể lương thấp hơn. Tôi đã gửi hồ sơ đến nhiều nơi và cũng cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Lúc đó, một đồng nghiệp cũ lâu không liên lạc đã gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng anh ấy đã chuyển việc, và công việc mới của anh ấy có giờ làm việc ổn định. Tôi tìm hiểu công ty mới của anh ấy trên mạng, đó là một công ty của Mỹ. Công ty vẫn còn một vị trí trống, phù hợp với chuyên môn của tôi. Tôi ngạc nhiên vì trước đây mình không để ý đến công ty này. Sau khi gửi hồ sơ, tôi đã nhận được lời mời phỏng vấn. Sau đó, tôi đã vượt qua năm vòng phỏng vấn tại công ty này. Dù đã nhận được lời mời từ các công ty khác có yêu cầu làm thêm giờ, tôi vẫn quyết định chờ đợi câu trả lời từ công ty này.
Tại buổi phỏng vấn cuối cùng với công ty này, người phụ trách cho biết tôi đã vượt qua vòng phỏng vấn, nhưng vẫn nói một cách dè dặt: “Chúng tôi đã phỏng vấn một số ứng viên khác. Nếu quản lý trực tiếp của bạn không thay đổi ý định, anh ấy sẽ bắt đầu quy trình tuyển dụng và trình hồ sơ lên hội sở. Bạn cần chờ thư cuối cùng.” May mắn là, trong vài ngày đó, tôi bận rộn với các cuộc phỏng vấn ở những nơi khác nên không quá lo lắng. Sau một cuộc phỏng vấn ở công ty khác, tôi thấy một cuộc gọi nhỡ. Tôi lập tức gọi lại. Có lẽ vì quá mệt sau cuộc phỏng vấn, tôi đã nói với nhân viên nhân sự qua điện thoại: “Xin lỗi, tôi đã bỏ lỡ cuộc gọi của bạn vì tôi đang trong một cuộc phỏng vấn.” Ngay lập tức, tôi biết mình không nên nói điều đó, nhưng đã quá muộn. Nhân viên nhân sự hỏi tôi đã phỏng vấn với công ty nào. Tôi đã nói tên công ty đó, mặc dù tôi biết đó là đối thủ cạnh tranh của họ. Tôi cảm nhận được sự lúng túng ở đầu dây bên kia.
Sau cuộc gọi, tôi cảm thấy hơi hoảng loạn và mất phương hướng. Tôi tự hỏi liệu nhân viên nhân sự có thành kiến với mình không, nhưng tôi coi đó là một cơ hội để buông bỏ chấp trước. Sau đó, tôi đã xem nhẹ việc này. Một tuần sau, tôi nhận được thư mời làm việc chính thức, với mức lương cao hơn tôi mong đợi, và cao hơn mức lương ở công ty tôi đã nghỉ việc. Ban đầu, tôi chỉ muốn một công việc không yêu cầu làm thêm giờ, nhưng không ngờ lại có được một công việc với mức lương cao hơn. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ, và hứa với Sư phụ nhất định sẽ dùng thời gian rảnh để làm tốt ba việc. Tôi ngộ ra rằng được và mất trong đời đều đã được an bài, và tôi không phải là người quyết định cuối cùng.
Khảo nghiệm tại nơi làm việc
Tôi bắt đầu thích nghi với môi trường làm việc tại công ty mới với tâm trạng hào hứng. Công việc rất thú vị, quản lý trực tiếp và đồng nghiệp rất thân thiện, công ty cũng có đồ ăn và nước uống miễn phí. Tôi hoàn thành công việc đúng giờ. Quản lý của tôi thường hỏi liệu khối lượng công việc của tôi có quá nhiều không, và nói rằng anh ấy có thể giảm bớt nếu cần. Tôi có nhiều ngày nghỉ phép. Đây là công việc mơ ước của tôi. Tôi thậm chí còn lo lắng liệu môi trường thoải mái như vậy có gây khó khăn cho việc đề cao không.
Tuy nhiên, khảo nghiệm vẫn đến. Một buổi chiều, tôi nhận được thông báo về một cuộc họp khẩn cấp. Chúng tôi được thông báo rằng công ty sẽ có đợt cắt giảm nhân sự. Làn sóng sa thải từ Mỹ đã lan đến bộ phận của tôi. Một đồng nghiệp mà tôi ăn cùng ngày hôm trước, một người rất nghiêm túc và thường xuyên làm thêm giờ, đã bị sa thải, khiến tôi thấy sốc, mặc dù tôi hiểu rằng một người tu luyện nên xem nhẹ được mất trong xã hội người thường.
Tôi nhận ra mình có tâm sợ hãi, sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị sa thải. Nhưng tôi hiểu rằng Sư phụ đã an bài cuộc đời tôi. Tôi sắp đặt lại cho đúng mối quan hệ giữa bản thân và công việc. Tôi không làm việc chăm chỉ hơn để tìm kiếm sự công nhận từ người quản lý nhằm tránh bị sa thải. Tôi bắt đầu và kết thúc công việc như bình thường, đồng thời giảng chân tướng và giới thiệu Shen Yun cho quản lý của mình.
Mất thẻ tín dụng
Tuy nhiên, tôi đã quên lời hứa với Sư phụ rằng sẽ dùng thời gian rảnh để làm ba việc. Trong thời gian đó, tin tức về một công ty lớn khác của Mỹ, công ty hàng đầu trong ngành, đang tuyển dụng số lượng lớn nhân viên ở khắp mọi nơi. Trước đây, công ty này không tuyển dụng trong lĩnh vực của tôi. Nhưng bây giờ có rất nhiều vị trí mà tôi quan tâm, phù hợp với kinh nghiệm công việc hiện tại của tôi. Đây là một cơ hội hiếm có.
Chấp trước vào lợi ích cá nhân của tôi đã khởi lên. Tôi muốn thăng tiến và kiếm được nhiều tiền hơn. Sự nghiệp của tôi sẽ có một bước tiến lớn, và tôi sẽ có được cả danh và lợi nếu được làm việc ở công ty đó. Tôi đã mua nhiều sách kỹ thuật, tận dụng thời gian rảnh để nghiên cứu nhằm chuẩn bị cho việc thay đổi công việc. Tôi thường xuyên cập nhật hồ sơ của mình để sẵn sàng cho sự thay đổi và cho khả năng bị sa thải khỏi công ty hiện tại. Bằng cách đó, tôi có thể giảm thiểu tổn thất của mình.
Khi đang đắm chìm trong sự thỏa mãn cá nhân, một hôm tôi không thể tìm thấy thẻ tín dụng của mình. Tôi chợt nhớ lại lời hứa với Sư phụ, thậm chí tôi đã quên mất nó trong một khoảng thời gian. Có lẽ vì tôi không nhớ lời hứa của mình, một đêm nọ Sư phụ đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Sư phụ từ bi khích lệ, nhắc nhở tôi phải tinh tấn tu luyện. Sư phụ trở nên to lớn. Tôi ngước nhìn Sư phụ, rồi tôi tỉnh dậy. Tôi hiếm khi thấy Sư phụ trong mơ, dù đã tu luyện được 10 năm. Tôi cảm thấy yên tâm khi biết Sư phụ vẫn luôn ở bên cạnh mình. Tôi quyết định phải nghiêm túc với thời gian rảnh của mình.
Tôi không có lịch học Pháp cố định, nên đã tham gia học Pháp trực tuyến cùng các thành viên khác của The Epoch Times. Việc học Pháp đều đặn và ổn định đã giúp tôi đề cao rất nhiều trong tu luyện, đồng thời cũng giúp tôi cải thiện hiệu suất công việc. Tôi làm việc hiệu quả hơn. Bởi vì sau khi học Pháp trực tuyến đã là nửa đêm, tôi không còn sức để tìm công việc khác. Dần dần, tôi không để tâm đến việc thay đổi công việc nữa. Đôi khi, tôi vẫn thấy thông tin tuyển dụng từ công ty đó. Tôi tự nhủ nếu thực sự có duyên với công ty đó, tôi sẽ được mời phỏng vấn và được nhận ngay cả khi không nộp lại hồ sơ. Tôi dần buông bỏ chấp trước này. Tôi ưu tiên việc học Pháp, và học Pháp mỗi ngày. Tôi không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ công ty này, mà thay vào đó là một lời mời làm việc từ một hạng mục Đại Pháp.
Lời mời làm việc từ một hạng mục Đại Pháp
Sau khi tôi làm việc tại công ty mới được hơn một năm, điều phối viên của một hạng mục Đại Pháp đã chú ý đến kỹ năng làm việc của tôi. Một hôm, chúng tôi đã có cuộc thảo luận trực tiếp. Thành thật mà nói, tôi đến buổi gặp mặt với ý định từ chối lời đề nghị của anh ấy. Dù tôi biết việc anh ấy mời tôi nói chuyện không phải là ngẫu nhiên, nhưng sâu trong tâm, tôi sợ anh ấy sẽ thuyết phục tôi nhận công việc này. Sau cuộc trao đổi của chúng tôi, anh ấy nghĩ tôi hoàn toàn phù hợp với công việc và mời tôi tham gia hạng mục.
Nhưng tôi không muốn từ bỏ công việc tốt với mức lương cao của mình. Tôi nói: “Năm sau tôi sẽ được thăng chức. Cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên.” Tôi nói đùa tiếp: “Nếu bị công ty sa thải, tôi chắc chắn sẽ tin rằng vị trí này là do Sư phụ an bài.”
Một tháng sau, trưởng phòng nhân sự đến gặp quản lý của tôi vào một buổi chiều. Tôi nghe thấy họ nhắc đến tên mình trong cuộc trò chuyện. Tôi nhớ lại những gì mình đã nói với người điều phối hạng mục kia, và nghĩ rằng có lẽ mình sẽ bị sa thải. Tôi hơi sợ, nhưng cũng có chút mong đợi. Tôi được gọi vào phòng họp, với quản lý trực tiếp và quản lý cấp cao hơn ở trong phòng. Người quản lý cấp cao nói: “Không, không phải là sa thải. Chúc mừng bạn! Bạn được tăng lương. Biểu hiện tốt của bạn đã được ghi nhận. Đây là quyết định từ hội sở ở Mỹ.”
Lương của tôi được tăng lên mức của vị trí cao hơn, cộng thêm một khoản thưởng bất ngờ. Tôi rất vui, nhưng trong tâm lại có chút buồn bã không rõ lý do. Một niệm đầu chợt lóe lên: “Sư phụ, con rất muốn tham gia hạng mục Đại Pháp, nhưng lại bối rối không biết phải xử lý thế nào, vì con vừa được tăng lương. Nếu hạng mục Đại Pháp là sứ mệnh của con, xin Ngài hãy điểm hóa cho con.” Thật bất ngờ, công việc của tôi đã thay đổi ngay sau khi được thăng chức, tôi phải tham gia một dự án mới, và công việc không còn thú vị như trước. Một thời gian sau, tôi cảm thấy chán, và có ý định nghỉ việc. Tôi dự định sẽ nghỉ việc hoặc chuyển vị trí sau khi dự án mới kết thúc. Tôi biết rằng công ty của tôi rất cởi mở với việc thay đổi vị trí. Khi đó, tôi có thể tiếp tục làm công việc mình thích, có mức lương cao và tận hưởng cuộc sống không lo nghĩ. Nhưng về mặt lý trí, tôi biết rằng hạng mục Đại Pháp phù hợp với mình, và cũng cần thêm các học viên tham gia. Tôi cũng muốn nắm bắt cơ hội tốt này để kiến lập uy đức của mình, không muốn để lại bất kỳ hối tiếc nào.
Tôi ngộ ra tâm cầu danh lợi đã ngăn cản tôi tham gia hạng mục Đại Pháp. Tôi có suy nghĩ rằng mức lương có liên quan đến năng lực của bản thân, và tôi không muốn mất đi địa vị xã hội của mình. Mặc dù hiểu rằng sớm hay muộn cũng phải buông bỏ chấp trước này, nhưng tôi có chút sợ hãi. Tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ.
Sư phụ giảng:
“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015, Giảng Pháp tại các nơi XIII )
Sau quá trình đấu tranh nội tâm gian khổ, tôi quyết định từ chức, và chấp nhận vị trí toàn thời gian với hạng mục Đại Pháp.
Từ bỏ lợi ích cá nhân
Khi dự án mới của công ty cuối cùng cũng hoàn thành, tôi phải đối mặt với vấn đề khi nào nên nộp đơn từ chức. Chúng tôi được nhận thưởng ba tháng một lần. Cách an toàn nhất để nộp đơn từ chức là sau khi nhận được tiền thưởng. Nhưng tôi cảm thấy điều đó không phù hợp, mặc dù hầu hết người thường đều làm như vậy. Là người tu luyện nên nghĩ cho người khác. Mặc dù biết điều gì là đúng, tôi vẫn trao đổi vấn đề này với các học viên là quản lý công ty, mong đợi họ sẽ khuyến nghị tôi nhận tiền thưởng trước khi thông báo nghỉ việc. Nhưng tất cả họ đều nói rằng các quản lý muốn biết việc nhân viên của họ muốn nghỉ việc càng sớm càng tốt.
Khi đang ăn cơm cùng các học viên khác, tôi biết được một học viên nghỉ việc từ một công ty vào năm mà anh ấy có thể nhận được khoản tiền thưởng cao nhất, tốt nhất trong 10 năm. Anh ấy đã từ chức, và từ bỏ khoản tiền thưởng hàng chục nghìn đô la. Anh ấy đã tham gia hạng mục Đại Pháp và trở thành nhân viên toàn thời gian ở một vị trí đang rất cần người. Nếu là tôi, có lẽ tôi đã nói với điều phối viên rằng mình sẽ làm bán thời gian trước, sau đó sẽ làm toàn thời gian vào năm tiếp theo, sau khi nhận đủ tiền thưởng.
Trong lòng tôi cảm thấy tiếc cho anh ấy. Tôi biết anh ấy cũng trạc tuổi tôi. Anh ấy không có nhà hay xe riêng, sống trong một căn hộ thuê nhỏ. Nhưng anh ấy đã từ bỏ một số tiền lớn như vậy.
Sư phụ giảng:
“Mọi người nghĩ xem, con người sống trên thế gian không gì khác là vì danh và lợi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ [1998])
Tôi phát hiện mình có tâm tật đố, vì không thể tưởng tượng được mình có thể từ bỏ một số tiền lớn như anh ấy đã làm. Nhiều học viên toàn thời gian trong các hạng mục Đại Pháp đã từ bỏ những vị trí được trả lương cao trong các công ty người thường.
Tôi đã thấy được khoảng cách giữa mình và học viên đó. Nếu nghĩ cho người khác trước, tôi nên thông báo cho quản lý của mình biết càng sớm càng tốt về kế hoạch nghỉ việc để anh ấy có thể thực hiện các bước tiếp theo. Nếu nghĩ đến lợi ích cá nhân của mình trước, tôi sẽ đặt người quản lý của mình vào một tình thế khó xử. Tôi hiểu rằng đó là khảo nghiệm để xem tôi có thể từ bỏ lợi ích cá nhân hay không. Hơn nữa, trong những năm qua, người quản lý của tôi đã hỗ trợ và giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi không thể chỉ nghĩ cho bản thân, và làm anh ấy thất vọng.
Tôi quyết định vượt qua khảo nghiệm này, và nộp đơn từ chức ngay lập tức. Người quản lý của tôi lên lịch ngày nghỉ việc của tôi sau ngày nhận thưởng, và gửi cho người quản lý của anh ấy. Tôi rất vui vì không mất gì cả, miễn là tôi xem nhẹ nó. Nhưng mọi việc đã thay đổi vào ngày hôm sau. Họ đã có một cuộc họp với tôi, và thay đổi ngày nghỉ việc của tôi thành ngày trước ngày nhận thưởng. Tôi biết đó lại là một khảo nghiệm khác. Tôi không tranh cãi với họ, và ký vào đơn. Sau đó, tôi phát hiện ra nếu ở lại công ty thêm 10 ngày nữa, tôi sẽ nhận được tiền thưởng cho ba tháng tiếp theo. Nhưng tôi không hề động tâm, vì đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Lời kết
Trong quá trình chuyển việc, tôi đã gặp phải nhiều khảo nghiệm tâm tính. Tôi vẫn tiếp tục làm tốt ba việc. Những kinh nghiệm tại hai công ty người thường đã đặt nền tảng tốt để tôi làm hạng mục Đại Pháp. Nếu nhìn từ góc độ tu luyện, đó là sự an bài tốt nhất. Mọi việc đều có liên quan đến nhau, và đều là những an bài tốt nhất. Hiện mỗi ngày tôi đều ở trong môi trường Đại Pháp. Khi trạng thái tu luyện ổn định hơn, tôi thấy rằng một số chấp trước không khó để buông bỏ đến vậy. Tôi thường trải nghiệm được niềm vui và hạnh phúc khi tâm tính đề cao. Tôi hy vọng mình sẽ luôn có chính niệm khi khảo nghiệm đến, và sẽ luôn tinh tấn tu luyện.
Trên đây là thể ngộ tu luyện của tôi. Nếu có điều gì chưa phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các đồng tu!
(Bài chia sẻ được chọn trình bày tại Pháp hội Đài Loan 2025)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/25/501699.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/3/231169.html


