Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 24-10-2025] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!
Tôi muốn tổng kết những gì bản thân thể hội được trong khi làm công tác truyền thông và xin được chia sẻ cùng các đồng tu.

Buông bỏ nhân tâm để phối hợp, vô oán vô hận

Người điều phối viên trong hạng mục tôi tham gia tính cách rất mạnh mẽ. Sau nhiều năm phối hợp cùng cô ấy, tôi nghĩ mình đã buông bỏ được nhiều nhân tâm. Không ngờ rằng, sau đó tôi lại được phân công sang một nhóm khác và gặp một điều phối còn mạnh mẽ hơn.

Sự nhẫn nhịn và vị tha tôi đã tu xuất được trước đó giờ không khởi được tác dụng nữa. Tôi cứ kìm nén được tâm oán trách này, thì tâm khác lại nổi lên. Mỗi ngày, tôi đều phải liên tục kìm nén các chủng nhân tâm, nén giận để phối hợp.

Tôi nghĩ: “Tại sao chuyện này lại xảy ra?” Sư phụ đã an bài đồng tu giúp đỡ tôi, chỉ ra việc hướng nội của tôi chưa đủ sâu, giúp tôi nhận ra cái “bất động tâm” mà trước đây tôi cho là mình đã làm được ấy chỉ là sự khoan dung, không tính toán của người thường, chứ căn bản chưa đào đến gốc rễ của nhân tâm.

Vì vậy, tôi tăng cường hướng nội tìm, hễ niệm đầu bất hảo nào xuất hiện, tôi liền tóm chắc nó và tự hỏi: Tại sao mình lại bị động tâm? Điều mình thực sự chưa buông bỏ được là gì? Mình muốn được điều gì từ việc này? Niệm đầu đó có thực sự phù hợp với Pháp không? Cứ thế, câu hỏi này nối tiếp câu hỏi khác, tôi không ngừng đào sâu vào bên trong.

Dần dần, tôi nhận ra rất nhiều nhân tâm đều bắt nguồn từ “tư” và “tình”, càng ngày tôi càng có thể ức chế được chúng. Rồi tôi tiếp tục tu bản thân, xuất được tâm từ bi, thấy người điều phối tựa như một đứa trẻ, trong tâm tràn ngập từ bi – toàn tâm toàn ý muốn giúp đỡ cô ấy.

Nhưng thế vẫn chưa đủ. Một hôm, người điều phối lại nói với tôi những lời rất chói tai, tôi lại cảm thấy khó chịu. Tôi nghĩ: “Thưa Sư phụ, con đã tu xuất được tâm từ bi rồi; sao chuyện này lại vẫn xuất hiện? Con cần phải tu điều gì nữa ạ?” Một học viên đã nhắc nhở tôi: Người khác nói chị, sao chị không vui? Chẳng phải chị vẫn xem việc ‘bị nói“ là chuyện xấu sao? Không muốn bị người khác nói, chính là muốn bảo vệ bản thân.”

Tôi chợt tỉnh ngộ, hóa ra quan niệm của tôi về tốt, xấu vẫn dừng lại ở nhận thức của người thường, mà người tu luyện thì phải chiểu theo chính Pháp lý.

Sư phụ giảng:

>“Thực ra,  tại xã hội nhân loại là phản lý trong vũ trụ. Con người có nạn, có thống khổ là để con người hoàn trả nghiệp, từ đó có tương lai hạnh phúc. Còn người tu luyện chính là chiểu theo chính lý mà tu luyện. Chịu khổ chịu nạn là cơ hội rất tốt để tiêu trừ nghiệp lực, tiêu trừ tội lỗi, tịnh hoá nhân thể, đề cao cảnh giới tư tưởng, và thăng hoa tầng thứ; đó là việc rất tốt; Pháp lý chân chính là như vậy.” (Càng về cuối càng tinh tấn – Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Sau khi có được thể ngộ này, mỗi ngày tôi đều nhẩm đi nhẩm lại Pháp lý trên. Vài ngày sau, một phóng viên đột nhiên gọi điện tới mắng tôi xối xả. Nghe chuyện một lúc, tôi mới hiểu hóa ra cô ấy đang bực tức với hai học viên người Mỹ. Do chênh lệch múi giờ, hai người đó đã không có mặt nên cô ấy tìm tôi trút giận. Tôi tự hỏi: Tại sao lần này mình lại không thấy tức giận nữa? Tôi nhận ra rằng việc nhẩm lại Pháp của Sư phụ mỗi ngày đã giúp tôi thay đổi. Không biết tự lúc nào, quan niệm của tôi về tốt và xấu đã chuyển biến! Tôi không những không tức giận mà còn cảm ơn đồng tu đã cho tôi cơ hội để đề cao tâm tính.

Từ đó trở đi tôi đã minh bạch được rằng chuyển biến quan niệm mới là căn bản. Ví dụ, một ngày nọ, một phóng viên phàn nàn với tôi rằng, người điều phối không công bằng và đối xử bất công với cô ấy. Nếu là trước đây, có thể tôi cũng sẽ phàn nàn theo. Nhưng sau khi chuyển biến quan niệm về “tốt và xấu”, “được và mất”, tôi đã minh bạch rằng, căn bản không tồn tại cái gọi là “bất công” hay “chịu ủy khuất”. Kỳ thực, hết thảy đều là nghiệp lực luân báo, bản thân nếu không có cái nghiệp lực đó thì sẽ không xuất hiện nạn đó, phiền phức đó. Hơn nữa, đặc tính vũ trụ ước chế hết thảy – nếu người khác thực sự phương hại đến bạn, thì đặc tính vũ trụ sẽ cưỡng chế người đó phải mất đức, chỗ đức đó được cấp cho bạn để bồi thường.

Tôi cũng hiểu được rằng kỳ thực tất cả đều do nghiệp lực của tự thân gây nên, không tồn tại sự bất công, nhưng con người vì không muốn chịu khổ nên cứ một mực đẩy ra ngoài, oán trời trách người, thậm chí hoài nghi đặc tính vũ trụ bất công bình. Đó thực sự là kẻ ác, như Sư phụ giảng:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công.” (Cảnh giới – Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Thông qua việc không ngừng chuyển biến quan niệm, tôi đã loại bỏ được từng tầng từng tầng các tâm như tâm bảo vệ bản thân, tâm cầu danh, tâm sợ khổ, sợ mâu thuẫn. Tôi thể ngộ được rằng, “vô oán vô hận” vốn không phải là yêu cầu về cảnh giới tinh thần, mà là khi vật chất đã được loại bỏ, kết cấu tư duy đã cải biến, thì tâm tật đố, tâm oán hận tự nhiên cũng sẽ không sản sinh nữa.

Giờ đây, tôi có thể phối hợp với người điều phối mà trong tâm không có chút trở ngại nào. Bất kể xuất hiện mâu thuẫn hay khó khăn nào, đó đều là nghiệp lực của bản thân tôi. Tôi thành tâm hoàn trả nghiệp, ngoài ra không cầu gì, cũng không muốn gì cả.

Biết vị tha, khoan dung

Ngoài vai trò “phối hợp”, tôi còn đảm nhận việc kiểm tra lại các bài viết. Trong quá trình kiểm tra, rất dễ nhìn ra thiếu sót của phóng viên. Có phóng viên viết bài rất nhanh nhưng chi tiết trong bài lại có rất nhiễu lỗi. Có phóng viên chỉ làm công việc mình yêu thích, còn phiền phức thì để lại cho người ở khâu tiếp theo.

Ban đầu, tôi thường phàn nàn rằng tại sao họ không mau đề cao tâm tính. Sau đó, tôi minh bạch được rằng, đồng tu chính là tấm gương phản chiếu của tôi, Sư phụ để tôi nhìn thấy những điều đó là để tôi tu chính mình.

Vậy là tôi yêu cầu bản thân tỉ mỉ hơn, chuyên nghiệp hơn, trong quá trình đó không ngừng trừ bỏ tâm thiếu kiên nhẫn, qua loa, nóng vội của mình. Tôi thể hội sâu sắc rằng, không thể lấy việc đã làm được bao nhiêu việc chứng thực Đại Pháp oanh liệt và vất vả làm cái cớ để che đậy những nhân tâm cần tu bỏ đó, chúng đều có thể sinh ra ác niệm.

Một hôm, khi tôi đang kiểm tra lại một bài viết, càng xem càng thấy nhiều vấn đề, hơn nữa bản thảo và video có nhiều chỗ không khớp nhau. Nếu gửi bản thảo như vậy lên trang web, biên tập viên của trang web sẽ phải nghe lại và sắp xếp lại từ đầu, rất tốn công. Trong tâm, tôi cảm thấy phóng viên không nghiêm túc, sao lại có thể đẩy công việc cơ bản nhất của mình cho người khác, thế là ngữ khí khi viết đề xuất chỉnh sửa của tôi cũng dần trở nên nghiêm khắc. Ngay khi tôi chuẩn bị ấn nút lưu lại thì phóng viên đó gọi đến. Giọng cô ấy mệt mỏi nói: “Tôi xin lỗi, tôi chưa kịp cập nhật lại bài viết. Bây giờ tôi sẽ cập nhật lại ngay.” Tôi lập tức hiểu ra, cô ấy không phải là không nghiêm túc, mà chỉ là quá bận.

Điều này khiến tôi nhớ lại chuyện của vài ngày trước, tôi đã cố gắng hết sức để hoàn thành công việc, nhưng chỉ vì một lỗi nhỏ mà người điều phối đã phê bình tôi gay gắt, lúc đó tôi cảm thấy rất ủy khuất. Và hôm nay, vai trò đã hoán đổi, đến lượt tôi nhìn nhận người khác, tôi lại hành xử giống hệt như điều phối viên đó. Trước đó tôi còn cảm thấy điều phối viên không đúng, sao giờ chính tôi cũng lại như vậy?

Tôi bắt đầu hướng nội tìm, xem xét lại từng việc từng việc đã xảy ra xem tư duy của mình đã hình thành thế nào. Tôi phát hiện ra, khi phóng viên làm sai, hay nói cách khác, chỉ là không phù hợp với quan niệm của tôi, thì đầu tiên tôi sinh tâm bất mãn, phàn nàn; tiếp đó là coi thường đối phương, phê bình chế giễu, sau đó nếu phóng viên tranh biện, tôi còn tức giận, cảm thấy “anh đã sai còn ngụy biện”, rồi tranh luận với họ. Nói cách khác, khi quan niệm của bản thân bị động chạm đến, một loạt những thứ sinh ra sau đó đều là ác niệm, là ma tính.

Sau khi phát hiện ra toàn bộ kết cấu tư duy sai lầm này, tôi rất chấn động. Hóa ra cái tâm mà tôi tự cho là nghiêm túc, đảm bảo chất lượng, lại có thể sinh ra nhiều ác niệm đến vậy, và những ác niệm này lại không ngừng tạo ra nghiệp lực tư tưởng trong đầu não tôi. Đồng thời, khi tôi tức giận, nổi nóng với đồng tu, tôi lại cấp cho anh ấy đức, và nhận về nghiệp lực từ anh ấy chuyển sang. Đây chẳng phải là đi ngược lại với tu luyện sao? Nếu không phân tích tư duy, từng việc từng việc hướng nội tìm, thì căn bản không thể phát hiện ra ngay cả kết cấu tư duy cũng sai, bởi vì cái lý từ trong xương cốt con người qua hàng trăm hàng ngàn năm đã trở thành thói quen, còn tưởng rằng mình đúng, còn tưởng rằng mình đang có trách nhiệm với báo cáo.

Vậy nên, là một người tu luyện, kết cấu tư duy của tôi cần như thế nào? Sư phụ giảng:

>“Đó là trạng thái của khoan dung rộng lớn, từ bi đối với các sinh mệnh, và lý giải có thiện ý đối với hết thảy mọi thứ. Dùng cách nói của con người, [họ] đều có thể lý giải được người khác.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002)

Người thường chấp trước vào quan niệm của bản thân, luôn muốn chiếm thế thượng phong, nên căn bản không thể thiện ý lý giải người khác. Trước đây, tôi cũng không biết, nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Tôi cần vứt bỏ hết những tư duy cũ sinh ra ác niệm ấy, khi gặp phải chuyện gì, tôi sẽ không chấp trước vào quan niệm, mà tĩnh tâm lại, thiện ý lý giải người khác, giúp đỡ người khác.

Học Pháp tốt, thực tâm muốn cứu người

Tu luyện bao nhiêu năm qua, tôi thể hội được rằng Đại Đạo chí giản chí dị. Những gì tôi ngộ được ở tầng thứ hữu hạn hiện tại, nói một cách khái quát là “đồng hóa với Đại Pháp, cứu nhiều người hơn”. Mà học Pháp cho tốt là điều căn bản nhất.

Trước khi bắt đầu mùa lưu diễn Shen Yun năm nay, có một khoảng thời gian mỗi ngày tôi học ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Chỉ cần cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên là có thể cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ xoay quanh mình. Sau này tôi phát hiện ra học ba bài giảng, tuy về số lượng có thể nói là nhiều, nhưng vì để kịp thời gian mà mắt thường lướt qua rất nhanh, vì vậy tôi lại bắt đầu học thuộc Pháp từ đầu. Nói ra thật xấu hổ, mấy lần học thuộc Pháp trước đây tôi đều không kiên trì được. Lần này tôi hẹn một đồng tu, mỗi ngày báo cáo tiến độ cho nhau. Cô ấy học thuộc rất nhanh, còn tôi thì rất chậm, nhưng tôi không bỏ cuộc, kiên trì học từng đoạn, từng đoạn một.

Tôi vừa bắt đầu học thuộc Pháp chưa được vài ngày thì một tối khi đang đả tọa, tôi cảm nhận được rất rõ ràng có thứ gì đó thăng lên từ ngực, thăng lên đến vùng trán, rồi từ thông đạo của thiên mục dồn ép ra ngoài. Tôi tu luyện ở trạng thái đóng, đây là lần đầu tiên tôi có cảm nhận chân thực đến vậy, lúc đó tôi thực sự cảm nhận được Sư phụ đang khích lệ tôi, bảo tôi hãy học Pháp cho tốt.

Một hôm khi đọc câu đầu tiên của Luận Ngữ “Đại Pháp là trí huệ của Sáng Thế Chủ”, toàn thân tôi chấn động. Tôi đã đọc và học thuộc câu này vô số lần nhưng thời khắc đó, tôi đột nhiên minh bạch được Đại Pháp là gì, là Sáng Thế Chủ đã truyền cấp trí huệ của Ngài cho chúng ta. Đó là trí huệ hồng đại, chí cao vô lượng, không gì không bao hàm, không gì không thể, sáng tạo nên vũ trụ bàng đại. Tôi cảm thấy mình thật ngốc, sao có thể không học Pháp cho tốt? Có vấn đề gì mà không nằm trong trí huệ của Sáng Thể Chủ? Có vấn đề gì mà học Pháp không giải khai được?

Tuy cảm thấy càng tu càng đơn giản, nhưng cũng không phải là càng tu càng nhẹ nhàng. Số lượng bài viết tăng lên đáng kể, có đồng tu mệt đến mức không chịu nổi, phàn nàn rằng “Sao lại khổ thế này? Tu Đại Pháp chẳng phải là có phúc phận sao? Sao lại có nhiều chuyện phiền phức thế? Còn có đồng tu hễ triệu chứng tiêu nghiệp trở nên nặng hơn là trong tâm liền bất ổn, hoài nghi không biết bản thân có vấn đề ở đâu? Sao thân thể lại khó chịu nữa rồi?

Thông qua học Pháp, tôi chợt bừng tỉnh, tu luyện tuyệt đối không phải là càng tu càng thoải mái, càng tu càng ít phiền phức. Ngược lại, cần phải không sợ khổ, phải có thể chịu đại khổ mà tâm bất động. Một hôm trong lúc học Pháp, tôi đột nhiên cảm thấy những niệm đầu cố gắng làm tôi dao động thật đáng cười, chúng rất thấp, rất thấp, không thể động được đến tôi nữa.

Đồng thời, tôi còn minh bạch rằng tu luyện Đại Pháp là phải trừ bỏ cái tư, thực tâm muốn cứu người. Có lần, trên Shen Yun Creations, tôi xem được bài phỏng vấn một nghệ sỹ đóng vai Vương Bảo Xuyến. Cô ấy nói rằng khi thực hiện một động tác, biên đạo múa đã yêu cầu cô ấy làm lại vì mắt cô không có nước mắt. Biên đạo múa nói, bản thân bạn còn không cảm động, thì làm sao cảm động được khán giả? Sau đó, khi tập luyện, cô ấy đeo tai nghe, nghe nhạc hết lượt này đến lượt khác để cảm thụ, một mình ở góc phòng, lệ rơi đầy mặt.

Sự theo đuổi chữ “Chân” của các nghệ sỹ Shen Yun khiến tôi vô cùng xúc động. Quả thực, chỉ có sự chân thật mới có thể cảm động được lòng người, nhưng là người tu luyện thì phải xem nhẹ và buông bỏ tình, trong khi các nghệ sỹ Shen Yun vì để cứu người, lại phải hết lần này đến lần khác đưa cái tình ấy lên đến dạt dào, mãnh liệt như vậy. Nếu mang theo bất cứ một chút tâm bảo vệ bản thân, hay tâm chứng thực bản thân nào, thì cái tâm chân thật không còn thuần tịnh, sẽ không thể cảm động được nhiều khán giả đến thế.

Chữ “Chân” này khi áp dụng vào công tác tin tức, tôi thường xem xét và tự hỏi bản thân, sự việc được đưa tin có chân thực không, số liệu có chính xác không, quan điểm trích dẫn có chính hay không, và quan trọng hơn, tâm của tôi có vô tư không? Làm tin tức không phải để bày tỏ quan điểm, sở thích của bản thân, mà là dụng tâm để cung cấp cho khán giả cơ hội tiếp xúc với chân tướng. Tuyệt đối không được có vọng niệm chứng thực bản thân, tham công của trời.

Sư phụ vĩ đại, Đại Pháp vĩ đại đang thành tựu sự kiện chưa từng có trong đại khung. Còn tôi, một hạt bụi nhỏ bé, lại may mắn được sống trong thời đại này, may mắn được Sư phụ lựa chọn, nếu không tu luyện cho tốt thì lấy gì báo đáp ân Sư.

Trong mùa lưu diễn Shen Yun năm nay, tôi đã đọc vô số bài viết, và vô số lần cảm động trước những lời khen ngợi và cảm nhận của khán giả, vui mừng vì họ đã được cứu. Từ đó tôi cũng hiểu ra, làm tin tức thế nào mới có thể cứu được nhiều người hơn? Phải giống như Shen Yun, nghiêm khắc tự kỷ luật, chịu khổ tinh tấn, phối hợp không có gián cách, chân tâm thành ý, luôn đặt cảm nhận của khán giả lên hàng đầu, mới có thể cứu được nhiều người hơn.

Trên đây là thể ngộ tu luyện cá nhân của bản thân, có chỗ nào chưa phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

(Bài viết được chọn trình bày tại Pháp hội Nhật Bản 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/24/501702.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/25/231051.html