Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-07-2012] Ngày 04 tháng 06 năm 2012, bốn học viên Pháp Luân Công đang phân phát tài liệu giảng rõ sự thật như thường lệ. Sự khác biệt duy nhất vào ngày hôm đó là họ mang theo các băng rôn giảng rõ sự thật treo ở hai bên đường dẫn đến các tòa nhà chính phủ của thị trấn. Khi họ đang tập trung treo băng rôn, một bí thư đảng và người thị trưởng đi xe ô tô đến và dừng ngay trước các học viên. Vị bí thư đảng gọi cho đồn công an địa phương. Sau đó, bốn hay năm xe công an và các viên chức chính quyền đến. Công an hỏi nơi cư trú của các học viên và ra lệnh họ vào một xe công an. Các học viên nói: “Chúng tôi không thể nói ra nơi cư trú vì chúng tôi không vi phạm pháp luật. Chúng tôi không vào xe của các anh. Nếu các anh muốn nói gì, thì cứ nói, chúng ta có thể nói chuyện ở đây.”
Vì lúc đó là thời điểm thu hoạch, nên có nhiều nông dân đi qua. Các học viên thấy rằng đây là một cơ hội tốt để giảng rõ sự thật. Một cơ hội tốt như vậy thì rất quý giá, và nhiều chúng sinh đang đợi để nghe sự thật. Vì thế họ bắt đầu giải thích sự thật về Pháp Luân Công. Các câu hỏi được nêu lên, và các học viên cho họ biết về những phong trào chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), từ cuộc Cách mạng Văn hóa đến thảm sát ở Quảng trường Thiên An Môn. Họ đã thảo luận về việc ĐCSTQ gieo rắc hận thù đối với một trăm triệu học viên Pháp Luân Công tập luyện Chân – Thiện – Nhẫn như thế nào, và ĐCSTQ đã dàn dựng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn để có cớ đàn áp Pháp Luân Công ra sao. Các học viên cũng nói với họ về tảng đá được phát hiện ở tỉnh Quý Châu có những chữ tiên đoán sự sụp đổ của ĐCSTQ. Quan trọng hơn, họ đã hát một bài hát được sáng tác bởi các học viên Đại Pháp miêu tả những sự kiện kỳ lạ đang diễn ra tại Trung Quốc.
Tất cả các công an, viên chức chính quyền, và những người khác đã nghe khoảng 2 tiếng. Có người nói: “Thật tuyệt.” Người khác nói: “Họ đã lớn tuổi rồi, nhưng họ có thể hát thật hay.”
Càng có nhiều người qua đường dừng lại và tụ tập quanh đó. Một viên chức nói rằng đám đông tụ tập sẽ cản trở giao thông và các học viên nên vào xe. Một học viên lớn tuổi nói: “Chúng tôi không đi đâu cả. Nếu chúng tôi cản trở giao thông, chúng tôi có thể đến bên đường để nói chuyện.” Vài viên chức muốn kéo các học viên vào trong xe. Một học viên khác nói: “Đừng đẩy tôi. Chúng tôi khỏe mạnh nhờ tu luyện Đại Pháp. Nếu các anh kéo chúng tôi và khiến cho bệnh tật của chúng tôi quay trở lại, các anh có chịu trách nhiệm không?” Các viên chức phải gọi cho bí thư đảng của thôn đến để xem có phải các học viên thuộc khu vực của ông ta hay không.
Vị trưởng thôn và hai bí thư đảng đến và nói rằng các học viên đều ở trong thôn của họ. Các viên chức thị trấn nói chuyện với họ một lúc. Trưởng thôn nói với các viên chức và công an rằng: “Các anh không nên giam giữ những phụ nữ lớn tuổi này. Nếu làm thế sẽ gặp rắc rối. Nhiều người hơn có lẽ sẽ đến Bắc Kinh.” Các viên chức, hoặc là sợ hãi hay đồng ý, đã không nói gì nữa. Người bí thư nói với các học viên rằng họ cần vào xe và xác nhận danh tính tại đồn công an, sau đó sẽ được thả. Ông ấy bảo đảm họ sẽ được an toàn. Các học viên tin rằng đây là một cơ hội tốt khác để giảng rõ sự thật, vì các viên chức thị trấn, công an, và người trưởng khu vực công an đều mới được chuyển đến, nên họ đã cùng nhau đến đồn công an.
Các học viên đến đồn công an và được đưa vào bốn phòng khác nhau. Khi hỏi băng rôn đến từ đâu, có người trả lời là tự làm, và người khác nói: “miễn bình luận.” Các học viên sau đó tiếp tục giảng rõ sự thật. Tất cả đều im lặng lắng nghe ngoại trừ một người, người này khăng khăng nhốt các các học viên vào phòng. Những người khác đã biết sự thật đều không đồng ý. Khi họ yêu cầu các học viên in dấu vân tay, họ đều từ chối hợp tác. Một viên chức cố cưỡng bức in dấu tay của một học viên lên giấy. Người học viên nói: “Ông không thể làm thế. Ông làm thế sẽ không tốt đâu.” Các học viên nghĩ trong tâm rằng dấu tay của họ không thể bị lấy. Kết quả là, các dấu tay thật sự không thể lấy được. Một trong các viên chức nói rằng tay của họ đầy mồ hôi, nhưng sau khi ông ấy lau các ngón tay của họ, ông ta vẫn không thể lấy bất kỳ dấu tay nào. Một người khác nói: “Tay của họ [các học viên Đại Pháp] không giống người thường. Nhìn xem, dù cho chúng ta có cưỡng chế họ thế nào, các dấu vân tay vẫn không xuất hiện.” Một viên chức khác vẫn không tin, nên ông ta kéo hai tay của một học viên. Nhưng khi người học viên kéo tay lại, rốt cuộc người công an lại in chính dấu tay của ông ta. Ông ấy nói với một nụ cười thảm thương: “Gì thế này? Bà không in dấu tay, nhưng dấu tay của tôi lại ở trên đó. Lưng của tôi đau quá, tôi không thể đứng thẳng được.”
Một học viên đã nhờ một người bạn thông báo cho các học viên khác trong làng của bà. Các học viên địa phương nghe tin họ có thể ở trong đồn công an. Một vài người đã đến phát chính niệm gần đồn công an. Vài người đến yêu cầu thả các học viên trong khi giảng rõ sự thật cho các viên chức. Những người khác phát chính niệm thành một nhóm tại nhà. Vị quận trưởng đang họp tại chính quyền thị trấn đến tận ba giờ chiều. Một học viên đã giảng rõ sự thật cho một bí thư đảng và yêu cầu ông ấy gọi cho quận trưởng để nhanh chóng thả các học viên. Vị bí thư hỏi tên của người quận trưởng và rằng ông ấy vừa được chuyển đến đây ba ngày trước, nên ông không biết vị quận trưởng. Người học viên nhận ra tên của quận trưởng liên quan đến thời tiết và nói với bí thư: “Cuộc họp này không phải là sự ngẫu nhiên. Họ đang bàn luận về hạn hán, đúng không? Trời quá khô nên ngô không thể phát triển. Nếu ông thả các học viên của chúng tôi, ngày mai trời sẽ mưa.” Vị bí thư trả lời với một nụ cười: “Từ bi làm cảm động trời và đất!” Người học viên đồng ý.
Họ đã đợi đến tận 5 giờ chiều. Vị quận trưởng trở về và yêu cầu người bí thư “bảo lãnh” cho bốn học viên. Do đó bốn phụ nữ lớn tuổi đã trở về nhà. Hai ngày sau, trời mưa không ngừng. Những hạt mầm khô lâu ngày được làm ướt. Hạn hán chấm dứt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org /mh/articles/2012/7/1/官员警察明真相-一方众生得福祉 -259631.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/27/134640.html
Đăng ngày 17-08-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.