Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 13-11-2025] Một ngày cuối năm 2021, chồng tôi làm cho một doanh nghiệp vận tải, xe của anh chở hơn 30 tấn hàng hóa, khi xe đang chạy tốc độ cao thì anh ngủ gật, xe đâm phải chiếc xe tải lớn đỗ phía trước, trên xe cũng chất đầy hàng hóa. Điều khiển xe tải nếu không xảy ra chuyện còn đỡ, một khi xảy ra chuyện thì phiền toái, bởi vì tốc độ, trọng tải, quán tính và lực va chạm đều rất lớn. Phần đầu xe tải của chồng tôi bị hư hỏng hoàn toàn. Chồng tôi được đưa tới bệnh viện, được chẩn đoán gãy xương quai xanh, lệch hai đốt sống cổ, rạn nhiều xương sườn, rạn xương chậu, gãy cổ tay phải, gãy hai cẳng chân.

Mặc dù chồng tôi không tu luyện Đại Pháp, nhưng biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, anh cũng mang theo người thẻ bình an chân tướng Đại Pháp. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ Đại Pháp, chồng tôi đã giữ được mạng sống. Bác sỹ nói, nhiều năm rồi không gặp người bị tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, hỏi chúng tôi có bảo hiểm không. Chúng tôi có bảo hiểm y tế của hợp tác xã nông thôn. Bác sỹ nói cái đó không dùng được, chúng tôi phải tự chi trả, khoảng 200.000 đến 300.000 tệ thì chúng tôi có thể xoay sở được.

Tôi biết rằng ma nạn đã tới. Tôi phải giữ tâm thật bình tĩnh, tu bản thân một cách thiết thực. Đứng trên cơ điểm của người tu luyện thì những điều gặp được mỗi ngày đều là điều tôi cần phải tu, cần tín Sư tín Pháp vô điều kiện, làm được chân tu thực tu.

Khi đó vì trong thời kỳ dịch bệnh nên phòng bệnh của chồng tôi là phòng riêng, ngày nào tôi cũng đọc Đại Pháp cho anh ấy. Tôi nghĩ đệ tử Đại Pháp là nhân vật chính, hết thảy xung quanh đều động theo tâm của đệ tử Đại Pháp, do vậy tôi đã giữ vững tâm của bản thân, vì ngoài Pháp ra thì bất kỳ cách nghĩ nào cũng là quan niệm hình thành từ lý của thế gian con người, khi đã xuất hiện thì cần phân biệt rõ và bài trừ nó. Vậy nên, tôi liền cố gắng hết sức để không sinh ra niệm của con người, cũng tránh được việc sau khi sinh ra nhân niệm, lại là quá trình phân biệt chính niệm, nhân niệm và tu bỏ nó. Hết thảy đều phó thác cho Sư phụ, mỗi ngày tôi đối mặt chính là con đường tu luyện mà Sư phụ cấp cho, Sư phụ thấy tâm của tôi, nên tôi đã phó thác tâm và hết thảy cho Sư phụ.

Chồng tôi phẫu thuật lần đầu từ 8 giờ sáng đến hơn 6 giờ tối, sau khi phẫu thuật chồng tôi gần như bị bại liệt, chỉ có bàn chân lắc qua lắc lại được, còn các bộ phận khác đều không thể cử động. Hằng ngày, bác sỹ đều hỏi xì hơi chưa? Chồng tôi đều nói chưa. Bác sỹ nói riêng với tôi: Không phải không xì hơi, có thể là do dây thần kinh có vấn đề nên anh ấy không cảm nhận được. Tôi không vì hiện tượng bề mặt mà động, xuất hiện nhân niệm liền giải thể nó, ví như: sau này chồng tôi có bị bại liệt không? Con cái còn đang đi học, tiền trong nhà có thể cầm cự được bao lâu? Tương lai của gia đình này sẽ thế nào, v.v. Tôi biết đây là nhân niệm, là lý hình thành trong nhân thế, tôi cần giải thể tầng vỏ hình thành từ quan niệm của con người này mới được, dù tình trạng bề mặt của chồng như thế nào thì tôi vẫn sẽ tín Sư tín Pháp, tu bỏ hết thảy niệm đầu không phù hợp với Pháp và bước đi trên con đường của người tu luyện.

Bị thương nặng như vậy, chồng tôi đã trải qua hai lần phẫu thuật lớn, sau 26 ngày thì xuất viện. Thật thần kỳ! Bác sỹ nói: Đều là vết thương phần cứng, nội tạng không sao, hãy về nhà tĩnh dưỡng, còn về dây thần kinh có thể hồi phục đến mức nào thì không có cách nào bảo đảm, còn đưa ra ví dụ: “Ở Bắc Kinh có một vận động viên nổi tiếng, hiện tại vẫn đang ngồi xe lăn, công nghệ ở Bắc Kinh cũng không đảm bảo được về thần kinh.”

Sau khi chồng tôi xuất viện, khảo nghiệm đã đến, anh ấy nằm liệt giường, ăn cơm cũng phải bón, đại tiểu tiện đều cần lo, mà trước Tết cửa tiệm nhỏ làm ăn rất bận rộn, từ sáng đến tối tôi không có thời gian nghỉ ngơi. Tuy nhiên, tôi rất thanh tỉnh rằng đây là con đường tu luyện của tôi, cần không oán, mà hãy vị tha, phải tu thiện, tu dung lượng, hết thảy những gì mà bản thân tiếp xúc mỗi ngày đều là quá trình xây và dỡ nhà của Milarepa, đó là tu bỏ nhân tâm nhân niệm, quá trình bản thân bước trên con đường tu hành. Tôi chính là tiểu hòa thượng trong chùa, cần tu bản thân một cách thiết thực.

Ngày thứ ba sau khi chồng tôi xuất viện, sau một ngày kiệt sức với công việc, tôi nhận được tin nhắn từ anh trai, nói rằng anh ấy huyết áp cao, không được khỏe. Tôi đã gọi 120 để đưa anh ấy đến bệnh viện cấp cứu. Cuối cùng, anh trai vẫn rời đi. Đúng là họa vô đơn chí, trong nhà còn một người đang nằm không thể cử động. Trong tâm tôi minh bạch, điều tôi cần làm chính là giữ vững tâm của mình và bước trên con đường tu luyện của bản thân một cách vô điều kiện.

Sau khi anh trai tôi ly hôn, vẫn ở cùng nhà với tôi nhiều năm, đến khi tôi giúp anh ấy mua nhà thì mới tách ở riêng. Chân của anh trai bị xe đâm, tôi phải chăm sóc anh ấy; anh không có tiền nộp phí sưởi, tôi phải nộp cho; người ta tìm anh để gây lộn, tôi phải ngăn cản…Cũng không biết tôi và anh trai là duyên phận gì. Cháu gái và mẹ cháu (vợ cũ của anh trai) sống ở tỉnh khác, nhiều năm nay không còn qua lại, tôi đứng từ cơ điểm của người tu luyện vứt bỏ tình, lợi để phối hợp với cháu gái giải quyết hậu sự cho anh trai, tôi đưa cho cháu toàn bộ tiền thuê nhà, tiền đất và tiền trong điện thoại của anh trai. Tiền của anh trai thì tôi không động đến một xu. Khi ấy, tôi chỉ nhớ mình là người tu luyện, cần chiểu theo yêu cầu của Sư phụ.

Chị cả và em gái út của chồng tôi đến, nói rằng việc tai nạn xe của chồng tôi không thể nói với cha chồng, nói không thể nhắc đến tiền với người già. Tôi biết đây là để tôi đề cao, bản thân có tâm lợi ích, tâm hy vọng người khác giúp đỡ mình, phải vứt bỏ những tâm này, cần không oán, không chấp. Buổi tối, tôi nằm mơ, trên đường lớn có một hàng người mặc đồ đen đứng chặn đường, nhưng khi tôi vừa lên đường thì họ liền biến mất. Tôi biết mình đã ngộ đúng.

Ông chủ trạm hàng cử người đến chuyển lời, sau vụ tai nạn thì hàng hóa bị hư hỏng, ông ngại nên không tiện đến đòi tiền. Tôi chủ động liên hệ với ông chủ để xác định có bao nhiêu hàng bị thiệt hại. Ông chủ đã dùng điện thoại chụp lại hóa đơn mà ông đã viết, nói đưa một vạn tệ đi. Tôi chỉ biết một điều: Người tu luyện không thể mắc nợ. Tôi đã chuyển khoản một vạn tệ cho ông ấy. Vụ tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, mà hư hỏng nhẹ như vậy, con xin cảm ơn Sư phụ bảo hộ.

Cha chồng giữ lại số tiền đất của chồng tôi hơn 20 năm. Bình thường, tôi cũng không nói gì, nhưng hiện giờ con trai của ông bị tai nạn xe, chi phí phẫu thuật và khám bệnh đều là chúng tôi tự trả, ông không lo cũng không hỏi, tiền đất cũng không đưa. Ở làng ai cũng biết cha chồng tôi là người có điều kiện kinh tế tốt. Trong tâm tôi không thoải mái, tôi mượn cớ Tết phải chăm sóc chồng đang nằm liệt giường nên không đến thăm ông. Ngày rằm tháng Giêng, em gái út chồng tôi đến nhà, nói: “Anh chị nên đến thăm người cao tuổi, không đi là không đúng.” Tôi nghĩ, vậy thì mình không đúng rồi, năm mới về nhà thăm người cao tuổi là truyền thống. Sai rồi thì sửa, do đó tôi liền mua đồ đến thăm.

Hướng nội tìm ở bản thân: Luận đúng sai với người thường thì cơ điểm chính là con người, sao tôi lại sai kém như vậy? Sao lại oán con người được? Họ là những người tôi cần cứu, dù họ đối với tôi tốt hay không, tôi cũng nên dùng thiện để bao dung hết thảy. Vì tiêu chuẩn của người tu luyện và người thường là khác nhau. Hôm nay viết bài chia sẻ, tôi lại tìm sâu hơn một chút, tôi có tâm oán hận, ủy khuất, bất bình và tâm cầu được người thường công nhận. Nhưng tôi có Sư phụ, còn cầu gì ở con người đây? Tôi lập tức vứt bỏ những tâm này.

Sau khi chồng gặp tai nạn, em gái thứ hai không đến thăm hỏi. Tôi hướng nội tìm, nghĩ đến có một năm em gái thứ hai của chồng hỏi tôi: Chị có ý định xây nhà trên đất nhà bố chồng không? Khi ấy, tôi không nghĩ nhiều, liền nói xây cũng được, không xây cũng được, chuyện liền qua đi. Bây giờ, nghĩ lại, thì ra cô ấy muốn xây nhà. Khi ấy, bản thân tôi không nhận ra, thì bây giờ phải thiện giải oán hận này. Bởi vậy, tôi chủ động nói chuyện này với chị cả và em gái út của chồng: “Cô hai muốn xây thì cứ xây, em đây không có ý kiến gì.” Vì tôi chủ động từ bỏ, em gái thứ hai của chồng lại đến thăm hỏi anh trai cô ấy. Cả nhà đêu làm hòa.

Sức khỏe của chồng tôi cũng đang biến hóa mỗi ngày, chân ngày càng có lực hơn, cánh tay cũng từ không thể cử động đến có thể động, sau bốn tháng đã có thể xuống giường đi lại, sau nửa năm thì căn bản như bình thường, đã hoàn toàn bình phục, không để lại một chút di chứng nào. Đến giờ, anh đã làm việc được hai năm, không nói thì không ai nhìn ra anh ấy từng bị liệt. Là Sư phụ đã sáng tạo ra kỳ tích này cho chồng tôi. Cảm tạ Sư phụ!

Em gái út của chồng tôi nhắc nhở: Năm nay, khi đội xe đóng bảo hiểm hưu trí thì bị yêu cầu phải đóng bảo hiểm tai nạn lao động, trường hợp của anh cô ấy không biết có được chi trả không? Vậy hãy thử xem vậy. Kết quả chi phí y tế đợt đầu của vụ tai nạn lao động được chi trả hơn 100.000 tệ, có giấy chứng nhận hiến máu nên bảo hiểm y tế được trả triệu tệ, xe của bên kia có bảo hiểm bên thứ ba không khấu trừ, cộng thêm tiền giám định tai nạn lao động, tính ra thì toàn bộ chi phí vụ tai nạn của chồng tôi đều được chi trả hết. Tôi ngộ rằng, nếu đệ tử có thể thật sự chiểu theo yêu cầu của Sư phụ mà thực tu thì Sư phụ sẽ nhất định an bài kết quả tốt đẹp nhất.

Chồng tôi nhìn thấy thông tin trợ cấp y tế trên mạng, trường hợp của anh có thể đủ điều kiện, nhưng tôi không đồng ý, nói: “Sức khỏe của anh đã tốt rồi, khi ấy chúng ta tự chi trả, hiện giờ chi phí điều trị đều đã được hoàn trả hết, đã rất tốt rồi, không thể quá tham lam.” Chồng tôi nói: “Chuyện này hợp tình, hợp lý, hợp pháp, anh nộp hồ sơ, không nhờ người, không nhờ quan hệ, gửi là gửi thôi, không được cũng không cưỡng cầu.” Thế là anh ấy tự giải quyết. Kết quả vào tháng tiếp theo đã được nhận hơn 110.000 tệ. Tôi lý giải khi vứt bỏ cái tâm lợi ích kia thì cái gì của bạn sẽ không mất. Sư phụ đang trông nom.

Nhớ lại chuyện đã qua, cảm ân Sư phụ đã cho con một gia đình nguyên vẹn và hạnh phúc, cảm ân Sư phụ đã không để con lo âu vì cuộc sống đời thường, cảm ân Sư phụ vẫn luôn dẫn dắt con bước qua ma nạn.

(Bài viết được chọn đăng nhân dịp Pháp hội Trung Quốc lần thứ 22 trên Minh Huệ)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/13/502309.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/18/231362.html