Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-08-2025] Tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn vì trên suốt chặng đường tu luyện bước hướng về phía Thần, tôi luôn có Sư phụ ở bên chăm sóc và bảo hộ. Dưới đây tôi muốn chia sẻ hai câu chuyện trong quá trình về nông thôn cứu người, hy vọng những người hữu duyên có thể đọc được, từ đó thăng khởi chính tín đối với Đại Pháp.

Câu chuyện thứ nhất

Vào năm 2008, bốn đồng tu chúng tôi cùng về nông thôn, đi từng nhà để giảng chân tướng, khuyên tam thoái. Chúng tôi chia thành hai nhóm, mỗi nhóm hai người và mang theo các tài liệu chân tướng như cuốn sách nhỏ và Cửu Bình.

Chúng tôi đi đến cổng nhà của một hộ gia đình làm nghề nông thì bị một con ngựa lớn màu trắng chắn ở cổng, và đó là lần đầu tiên tôi biết rằng ngựa cũng có thể trông nhà. Người phụ nữ chủ nhà phải giữ đầu con ngựa lại thì chúng tôi mới có thể bước vào trong sân.

Đúng lúc đó tôi trông thấy có hai người đang đi bộ bên ngoài con đường gần ngôi nhà này. Tôi nói với đồng tu đi cùng: “Bạn cứ vào nhà trước đi. Tôi muốn giảng cho hai người kia trước rồi sẽ vào sau”. Hai người này quả thật hữu duyên, sau khi nghe chân tướng thì rất vui mừng và cả hai đều đồng ý làm tam thoái.

Tôi vừa quay trở lại cổng ngôi nhà kia thì con ngựa lớn lập tức lao thẳng về phía tôi. Tôi vội tránh sang một bên, và nói với chú ngựa: “Ngựa trắng anh tuấn à, ta trông ngươi thật giống Bạch Long Mã trong ‘Tây Du Ký’ vậy đó. Hôm nay là Sư phụ bảo ta đến cứu chủ nhân của ngươi, hy vọng ngươi hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, như vậy sinh mệnh của ngươi cũng sẽ được cứu độ”. Sau khi nghe tôi nói xong, con ngựa khịt mũi, lùi lại phía sau và cúi đầu xuống – lặp lại ba lần, sau đó tránh sang một bên cho tôi bước vào trong. Tôi vô cùng kinh ngạc – đúng là vạn vật đều có linh! Tôi không nhìn thấy được nguyên lai sinh mệnh của chú ngựa trắng, nhưng tôi cảm nhận được hồng ân cứu độ vô hạn của Sư phụ đối với những sinh mệnh đang chờ được cứu trong tam giới.

Khi tôi bước vào trong nhà, chủ nhà ngạc nhiên nói: “Ngựa nhà tôi thường không cho người lạ vào nhà. Bạn là người đầu tiên đó!” Tôi nói với cô ấy rằng, ngựa trắng còn cúi đầu với tôi ba lần. Chủ nhà rất vui vẻ khi nghe điều đó. Sau đó tôi giảng chân tướng cho cô ấy và cô đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Lúc chúng tôi rời đi, ngựa trắng vẫn đứng yên lặng ở đó. Tôi khẽ vuốt vào đầu nó và nói: “Cảm ơn nhé”. Nó ngoan ngoãn nhìn chúng tôi rời đi.

Ngày hôm đó còn có một sự việc nữa mà tôi nhớ rất rõ. Chúng tôi đến trước nhà một người nông dân khác, nhưng bà chủ ngôi nhà chặn chúng tôi từ ngoài cửa và nói bằng một giọng điệu không mấy thân thiện: “Tôi đã quan sát các anh nửa ngày rồi. Các anh chẳng phải là học viên Pháp Luân Công sao? Đừng vào nhà tôi! Tôi không tin mấy người!” Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt cô ấy và nghĩ: “Người này thật đáng thương, phúc âm đã truyền đến cửa nhà rồi mà cô ấy còn không nhận ra, con cầu xin Sư phụ cứu cô ấy!”

Rồi tôi nói với cô ấy: “Tôi thấy cô là người thẳng thắn, nhất định là người có năng lực. Cô đoán thử xem là ai cử tôi đến đây?” Cô ấy trả lời: “Làm sao tôi biết được?” Tôi nói tiếp: “Là Sư phụ của tôi! Sư phụ bảo chúng tôi đến đây để giảng chân tướng và cứu mọi người”.

Lúc này cô ấy nở nụ cười và liên tục nói: “Vào trong đi, vào trong đi”. Nhân tố ngăn trở cô ấy lắng nghe chân tướng ban đầu đã bị giải thể. Tôi nói: “Cô thấy đấy, đạo đức của con người bây giờ là không thể so sánh được với hồi thập niên 50-60, trong xã hội có rất nhiều loạn tượng. Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện thượng thừa của Phật gia, và đã được hồng truyền đến hơn 100 quốc gia và địa khu trên thế giới. Tu luyện Đại Pháp có thể giúp đạo đức nhân loại hồi thăng, thân thể khỏe mạnh, ai tin thì người ấy được thụ ích. Sư phụ của chúng tôi là đến để cứu độ thế nhân vào lúc mà đạo đức của nhân loại bại hoại”. Tôi cũng giảng cho cô ấy nghe bản chất của tà đảng Trung Cộng, vì sao nó bức hại Pháp Luân Công, giảng về việc nó là tà linh đến từ phương Tây – trải qua bao nhiêu năm với những cuộc vận động chính trị không ngừng, nó đã hại chết ít nhất 80 triệu người dân của chúng ta. Thần Phật nhất định sẽ trừng phạt nó, chỉ bằng cách thoái xuất khỏi các tổ chức của tà đảng thì chúng ta mới có thể được bình an.

Cô ấy lắng nghe rất chăm chú rồi hỏi tôi: “Hãy nói cho tôi về vụ tự thiêu ở Thiên An Môn”. Tôi liền giảng tường tận cho cô ấy nghe về việc Giang Trạch Dân vì để tìm lý do cho cuộc bức hại nên đã biên tạo ra lời dối trá kinh thiên động địa đó. Sau khi nghe xong cô ấy rất vui và nói: “Cảm ơn các bạn đã nói cho tôi biết nhiều điều như vậy, giờ thì tôi đã minh bạch rồi. Hóa ra là Sư phụ Lý muốn các đệ tử của Ngài đi cứu người! Con tôi và tôi đã gia nhập đội, còn chồng tôi là hiệu trưởng của một trường tiểu học trong làng và đã vào đảng. Bạn giúp cả gia đình tôi thoái hết nhé? Họ chắc chắn sẽ nghe tôi! Thật sự cảm ơn các bạn!”

Tôi nói cô ấy hãy cảm tạ Sư phụ. Cô ấy nói: “Vậy thì Sư phụ Lý cũng là Sư phụ của tôi”, nói xong liền hợp thập và nói: “Cảm tạ Sư phụ!”

Các loại tài liệu chân tướng tôi đem theo người thì cô ấy đều giữ lại mỗi loại một bản. Tôi bảo cô ấy nhất định phải giảng rõ sự thật cho gia đình, để họ xem tài liệu và hiểu chân tướng, như vậy mới có thể thật sự được cứu độ. Tôi còn nói: “Cô thật là có phúc khí, hãy để tôi đọc cho cô nghe một bài thơ của Sư phụ nhé:

“Nhân hải mang mang tương ngộ nan

Bình thuỷ nhất tiếu duyên tương liên

Tĩnh hạ tâm lai thính chân tướng

Nhĩ vi thử ngôn đẳng thiên niên

Cứu nạn Đại Pháp dĩ tại truyền

Cú cú thiên cơ thị chân ngôn” (“Thoại hữu duyên”, Hồng Ngâm III)

Trong khi giảng chân tướng cứu người, đôi lúc chúng ta sẽ gặp phải người thiếu lý trí. Lúc này chúng ta cần tu xuất đủ thiện tâm, từ bi đối đãi với họ, chỉ có như vậy mới không bỏ sót người cần cứu độ.

Câu chuyện thứ hai

Vào một buổi tối năm 2018, một đồng tu lái xe máy chở tôi về một vùng nông thôn để phát tài liệu chân tướng và treo biểu ngữ.

Chúng tôi dừng lại trước một cây to bên đường và chuẩn bị treo biểu ngữ. Đột nhiên, một chùm sáng mạnh chiếu đến từ ngọn đồi phía xa, làm lộ chúng tôi dưới ánh sáng. Tôi nghĩ trong tâm: “Những gì chúng tôi đang làm là chân chính nhất, là chiểu theo yêu cầu của Sư phụ để cứu độ chúng sinh, không cho phép bất kể sinh mệnh tà ác nào ngăn trở”. Tôi niệm lực tập trung, phát xuất chính niệm cường đại. Tia sáng đó rất nhanh đã biến mất và chúng tôi phối hợp treo xong biểu ngữ.

Chúng tôi phát tài liệu chân tướng đến vài ngôi làng. Trên đường về nhà, tôi nghĩ: “Chúng sinh à, hãy trân quý cơ duyên được đắc cứu này”. Bỗng tôi nghe thấy tiếng hét của mấy người phía trước: “Dừng lại! Dừng lại!” Tôi nói với đồng tu đi cùng: “Không thể để họ chặn đường, hãy tăng tốc hết mức, chúng ta phải vượt qua họ”. Và quả thực chúng tôi đã nhanh chóng vượt qua họ.

Sau khi lái xe thêm một đoạn, đèn xe bỗng vụt tắt. Con đường nông thôn không bằng phẳng và có nhiều đoạn dốc, vì là đường vòng quanh núi nên đường rất cong, chúng tôi cũng không nhìn rõ đường được nữa. Lúc này đồng tu bảo tôi ngồi cho vững, anh ấy chuẩn bị tăng ga để đuổi kịp chiếc xe phía trước, tận dụng ánh sáng từ chiếc xe đó để đi thêm đoạn nữa. Chiếc xe phía trước đang chạy rất nhanh. Tôi đột nhiên cảm thấy như mình đang lơ lửng trong không trung, như đang bay. Tôi nghĩ: “Cảm giác đang bay thật tuyệt!” Nhưng chưa kịp tận hưởng bao lâu, bỗng nhiên tôi rơi xuống đất. Tôi nhìn quanh và thấy mình đang nằm trên đường. Nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra mình đã bay qua một bên sườn đồi cao. Tôi tự nhủ: “Không lẽ là chúng tôi vừa đâm vào núi?” Tôi vội hét lên gọi đồng tu đi cùng: “Hãy mau thỉnh cầu Sư phụ cứu chúng ta!” Đồng tu đáp lại: “Tôi đang cầu Sư phụ đây!” Và thế là chúng tôi gần như đồng thanh hô lớn: “Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu chúng con!”

Chúng tôi không bị thương chút nào, nhưng chiếc xe máy không chạy được nữa. Đồng tu nói: “Chúng ta tiếp tục đẩy xe thôi”. Chúng tôi bắt đầu đẩy chiếc xe đi trên con đường nông thôn, và còn xa mới về đến nhà. Sau đó, có một thanh niên trẻ chạy xe máy đến, và dừng lại hỏi chúng tôi: “Muộn thế này rồi sao hai anh vẫn còn đẩy xe thế?” Chúng tôi giải thích nguyên nhân và sau đó giảng chân tướng cho cậu ấy. Mới nói được vài câu, đối phương liền nói: “Chúng ta đều là người một nhà, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 10 năm rồi!” Tôi vui mừng nói: “Cảm tạ Sư phụ đã phái cậu ấy đến đón chúng con!” Đồng tu trẻ nói tiếp: “Đúng vậy, tôi đang ở nhà bỗng cảm thấy đứng ngồi không yên, cứ thấy phải đến đây để làm việc gì đó”.

Chúng tôi vô cùng cảm ân sự từ bi hồng đại của Sư phụ, thời thời khắc khắc Sư phụ đều đang bảo hộ đệ tử, và trong lúc nguy nan, Ngài đã phái đồng tu lạ mặt đến đón chúng tôi. Quả thật, nếu không có Sư phụ đỡ lấy chúng tôi, làm sao có thể không bị thương khi ngã từ sườn đồi cao như vậy? Tất cả chúng tôi đã được chứng kiến sự từ bi vĩ đại của Sư phụ và sự thần kỳ của tu luyện Đại Pháp.

Tôi cũng hy vọng những thế nhân đang ở trong mê, hãy phá bỏ sai lầm do vô Thần luận và tiến hóa luận gây ra, trân quý mỗi từng chân tướng mà đệ tử Đại Pháp mang đến cho các bạn. Bởi trong đó chứa đựng vô lượng ân điển cứu độ của Sáng Thế Chủ từ bi vĩ đại, đó chính là con thuyền Pháp đưa các bạn trở về với quang minh.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/6/497805.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/7/229718.html