Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 27-08-2025] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 27 năm và muốn chia sẻ một vài câu chuyện tu luyện của mình. Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ!

Tôi sinh ra ở một ngôi làng nhỏ. Cha mẹ tôi là những người theo thuyết vô thần và bị tiêm nhiễm văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sâu sắc. Mẹ tôi rất chiều chuộng chúng tôi và không bắt chúng tôi làm việc nhà. Nhưng bà lại kỳ vọng chúng tôi học giỏi ở trường. Bà luôn áp đặt lên chúng tôi những gì bà cho là tốt nhất, thúc giục tôi phải giỏi nhất trong mọi việc và luôn đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu bất cứ khi nào có thể. Cha mẹ tôi luôn cãi vã và không hòa thuận. Từ khi còn nhỏ, tôi đã cảm thấy thất vọng và mệt mỏi.

Năm 1992, tôi bắt đầu gặp vấn đề về ăn uống và giấc ngủ. Tôi không cảm thấy thoải mái, dù là ngồi hay đứng. Tôi lo lắng, sợ hãi, chán nản và không thể suy nghĩ thấu đáo. Tôi liên tục sống trong thống khổ. Cuộc sống và việc học của tôi gần như đi vào bế tắc. Các bác sỹ không thể tìm ra nguyên nhân các triệu chứng bệnh của tôi và mọi phương pháp điều trị y tế mà chúng tôi thử đều không có hiệu quả.

Tôi luôn tin vào Thần Phật. Khi cảm thấy bất lực, tôi thường chắp tay cầu nguyện, khẩn cầu Trời cao bảo hộ cho mình. Một đêm vào tháng 9 năm 1992, trong mơ tôi thấy Sư phụ Lý mặc áo cà sa màu vàng đi cùng tôi. Sau giấc mơ này, sức khỏe của tôi đã cải biến rất nhiều. Tôi có thể ăn uống trở lại và thấy ngon miệng. Tôi cũng có thể ngủ được vào ban đêm.

Một đêm vào tháng 5 năm 1998, khi đang học Pháp, tôi cảm thấy một Pháp Luân đang quay ở vùng bụng dưới của mình. Sư phụ đã cài Pháp Luân cho tôi. Sau đó, tôi thường cảm thấy Sư phụ đang quán đỉnh cho mình. Tôi cảm thấy tầng tu luyện của mình tăng vọt như tên lửa và cứ hai, ba ngày tôi lại đột phá lên một tầng mới. Sau vài tháng học Pháp, sự lý giải về sinh mệnh và vũ trụ của tôi đã có một sự thay đổi căn bản.

Bị giam giữ lần đầu

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ đã chính thức bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Đồng nghiệp và bạn bè đã cố gắng thuyết phục tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng niềm tin của tôi chưa bao giờ dao động. Tôi đã viết thư gửi đến Văn phòng Kiến nghị của Quốc vụ viện để nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Tôi đã mang lá thư của mình đến Bắc Kinh. Đây là chuyến đi xa một mình đầu tiên của tôi.

Tôi ở lại Bắc Kinh hai ngày và gặp nhiều học viên từ khắp Trung Quốc đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Một số người trong số họ đã đến Bắc Kinh lần thứ hai, một số đã đến lần thứ Năm hoặc thứ Sáu. Họ nói rằng họ sẽ không về nhà nếu những bất công đối với Đại Pháp không được giải quyết. Quyết tâm kiên định bảo vệ Pháp của họ thực sự đáng ngưỡng mộ.

Vào trước ngày 20 tháng 7 một ngày, cảnh sát đã bắt giữ chúng tôi trên đường đến Văn phòng Kiến nghị của Quốc vụ viện và đưa chúng tôi tới đồn công an. Sau đó, tôi bị chuyển đến đồn công an ở khu vực của tôi và bị giam giữ 37 ngày. Công ty muốn sa thải tôi nhưng Đại hội Đại biểu Công nhân viên chức không chấp thuận. Họ nói rằng thành tích công việc của tôi tốt và tôi không làm gì xấu ở Bắc Kinh, vì vậy họ không thể sa thải tôi. Nhưng công ty đã áp đặt tôi hai năm quản chế bất hợp pháp và chỉ trợ cấp cho tôi 180 Nhân dân tệ (25 đô la Mỹ) mỗi tháng.

Tôi đã đến một thị trấn gần đó cùng học viên khác để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Khi chúng tôi gần phát xong thì có người trình báo chúng tôi với cảnh sát. Chúng tôi đã bị bắt giữ và bị giam giữ tại trại tạm giam.

Sư phụ giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi đã không hợp tác trong cuộc thẩm vấn tại trại tạm giam. Lính canh xúi giục các tù nhân dùng dép nhựa tát vào mặt tôi. Tiếng động làm các tù nhân khác giật mình. Cảm giác vô cùng đau đớn, nhưng cơn đau nhanh chóng biến mất. Tôi biết Sư phụ đã chịu đựng hầu hết nỗi đau cho tôi. Ngày hôm sau, cảnh sát xúi giục tám tù nhân đổ nước lạnh lên người tôi. Hai trong số các tù nhân ngồi lên ngực tôi và không cho tôi cử động. Tôi không thể thở được do họ liên tục dội nước lạnh lên người. Tôi gần như ngạt thở. Tôi không ngừng phát chính niệm và cố gắng hết sức để đột phá. Tôi ngồi song bàn và hô lớn: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt.” Tiếng hét của tôi làm chấn động cả trại tạm giam. Các tù nhân nhìn như bị choáng và ngừng đánh tôi.

Tôi và học viên khác đã không hợp tác với cảnh sát. Ba ngày sau, chúng tôi bị chuyển đến trại tạm giam khác. Đêm hôm đó, lính canh đã xúi giục các tù nhân thay phiên nhau tra tấn tôi. Họ dùng nắm đấm đánh vào ngực, vào đầu tôi và dùng tay bóp cổ tôi. Họ nói nếu tôi không hợp tác, họ sẽ bóp cổ tôi đến chết. Tôi biết mình là học viên Pháp Luân Đại Pháp và được Sư phụ bảo hộ. Tôi không hề sợ hãi.

Khi vô cùng đau đớn, tôi nghĩ rằng không phải tôi đang đau mà là nghiệp lực và quan niệm của tôi đang đau. Hơn 20 tù nhân trong phòng giam đó đã thay phiên đánh tôi. Họ quấn tôi trong một chiếc chăn và đánh tôi để không ai có thể nghe thấy. Tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa sau bốn tiếng tra tấn. Tôi không thể nhìn thấy gì ngay cả khi đang mở mắt. Âm thanh xung quanh tôi trở nên xa dần, nhưng tôi vẫn còn một chút ý thức và biết rằng mình là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Lính canh yêu cầu các tù nhân đặt tôi lên giường. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm này một cách khó khăn. Nếu không có Sư phụ thay tôi chịu đựng, tôi đã không thể vượt qua. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Ngày hôm sau, vài tù nhân đã lôi tôi vào phòng của lính canh. Lính canh cố ép tôi quỳ xuống. Tôi nói với anh ta rằng tôi sẽ không quỳ vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, anh ta vội vàng ra lệnh cho tôi quay mặt vào tường. Bốn tù nhân sau đó tát vào mặt tôi và đá vào chân tôi trong khi đang hỏi địa chỉ, tên tôi và hỏi tôi lấy tài liệu từ đâu. Tôi hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp.” Tôi nhẩm các bài thơ trong Hồng Ngâm. Tôi không để tâm đến họ. Họ tra tấn tôi hơn 30 phút, nhưng tôi không hợp tác với họ.

Vài ngày sau, cảnh sát của Đội An ninh Nội địa của ĐCSTQ đã thẩm vấn tôi. Tôi không hợp tác với họ. Họ ấn thuốc lá đang cháy vào người tôi và giẫm ủng của họ lên chân trần của tôi. Một cảnh sát liên tục tát vào mặt tôi. Tôi hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt!” Tôi kết ấn đại liên hoa và khẩn cầu Sư phụ gia trì cho tôi để nhanh chóng thanh trừ các nhân tố tà ác đang khống chế họ. Chính niệm của tôi đã trấn áp họ trong vòng nửa giờ. Họ đã không còn hung ác như vậy nữa. Tôi tiếp tục nhẩm các bài thơ trong Hồng Ngâm. Họ tra tấn tôi hơn một giờ. Tôi không nói gì, vì vậy họ phải để tôi trở về phòng giam.

Khi đi qua phòng lính canh và các phòng giam, tôi hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp”, vì đây là một cơ hội tốt để mọi người biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Một lính canh đá vào lưng tôi và tôi ngã xuống sàn. Khi đứng dậy, tôi hô to hơn nữa “Pháp chính càn khôn! Tà ác toàn diệt!” Anh ta đấm tôi và tôi lại ngã xuống sàn lần nữa. Sau đó, anh ta đi ủng đá khắp người tôi. Tôi rất đau đớn, nhưng là học viên Pháp Luân Đại Pháp tôi biết rằng tôi ở đó để chứng thực Pháp, rằng tôi là một vị Thần và sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi. Sau một lúc, cơn đau đã biến mất.

Tôi đã tuyệt thực để phản bức hại. Lính canh bức thực tôi vào ngày tuyệt thực thứ 7. Mỗi khi họ đưa tôi ra hành lang, tôi đều hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!” và nhẩm các bài thơ trong Hồng Ngâm. Tôi làm điều này ngay cả khi chỉ có vài giây. Tôi giữ vững chính niệm trong các lần bị bức thực. Tôi không bị thương ngay cả khi họ đâm ống dẫn thức ăn vào cổ họng tôi.

Mỗi buổi sáng trong trại tạm giam tôi đều luyện năm bài công pháp. Bất cứ khi nào có thời gian, tôi đều phát chính niệm, hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và giảng chân tướng cho các tù nhân. Hoàn cảnh dần dần được quy chính. Các tù nhân không còn đánh tôi nữa và đôi khi còn tạo cơ hội cho tôi. Một ngày nọ, tù nhân trưởng yêu cầu tôi đọc Pháp cho họ nghe. Tôi nói: “Được chứ, nhưng tôi sẽ đọc to.” Anh ta nói: “Không vấn đề gì.”

Tôi biết Sư phụ đã an bài việc này, vì vậy tôi bắt đầu đọc “Luận Ngữ” và các bài thơ trong Hồng Ngâm. Khi tôi đọc, giọng tôi ngày càng to hơn. Tù nhân trong các phòng giam khác có thể nghe thấy. Tôi hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Đồng thời, tôi phát chính niệm để tiêu trừ các nhân tố tà ác đằng sau họ đang ngăn cản họ được cứu và để câu chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” thâm nhập vào các tầng vi quan trong sinh mệnh của họ và đánh thức chính niệm của họ, vốn đã bị phong ấn từ lâu. Giọng tôi ngày càng to hơn và làm chấn động toàn bộ trại tạm giam.

Tất cả họ dường như bị khống chế. Tôi đã hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong khoảng một giờ, hàng trăm lần. Lúc đó tôi đã tuyệt thực được vài ngày, nhưng tôi vẫn có sức để hô. Lính canh đang làm nhiệm vụ không dám đến gần tôi. Anh ta đã gọi giám đốc, phó giám đốc và chính trị viên của trại tạm giam cùng ba lính canh khác đến. Ngay cả khi họ đứng trước mặt tôi, tôi vẫn ngồi trong tư thế song bàn, mắt nhắm và hô lớn hết sức “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Họ không nổi giận và một người trong số họ nói: “Anh đã hô quá lâu rồi. Xin hãy dừng lại. Anh đang ảnh hưởng đến người khác.” Họ hỏi có tù nhân nào đã ngược đãi tôi không. Một trong những tù nhân trả lời “Không.” Sau đó, sáu người họ lặng lẽ rời đi như thể không có gì xảy ra.

Các tù nhân rất kinh ngạc trước tất cả những điều này vì họ nghĩ rằng tôi sẽ bị trừng phạt. Hình phạt dự kiến đã tan thành mây khói. Lúc đó tâm tôi rất thuần tịnh và đã chứng kiến được uy lực và sự thần thánh của Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày nọ, một tù nhân đã đến gặp tôi sau khi đến phòng lính canh. Lúc đó tôi đã tuyệt thực được ba tuần. Anh ta nói: “Anh sẽ bị đưa đến trại lao động cưỡng bức. Văn phòng đã nhận được thông báo.” Anh ta cũng đề cập đến một vài tù nhân khác cũng sẽ bị đưa đến đó. Ngày hôm sau, các tù nhân khác đã bị đưa đến trại lao động cưỡng bức. Tôi nhận ra rằng cựu thế lực đang bức hại tôi để xem tâm tôi có bị dao động không. Họ muốn tôi từ bỏ những gì tôi đang làm để phản bức hại. Tôi không bị lừa bởi giả tướng này. Có thể là không có thông báo nào cả. Ngay cả khi có, tôi có thể đột phá nó bằng chính niệm miễn là tôi tín Sư tín Pháp, tiếp tục phản bức hại, và đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi tiếp tục tuyệt thực.

Lính canh đã bức thực một nữ học viên lớn tuổi ở phòng bên cạnh vào ngày tuyệt thực thứ 30 của tôi. Một vài lính canh đã ghì bà xuống. Tôi hô lớn: “Các người sẽ phải chịu trách nhiệm về việc bức thực bà ấy. Mọi việc các người đang làm đều được ghi lại trong lịch sử. Các người sẽ phải nhận báo ứng vì đã bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Lính canh cảm thấy bị mất mặt trước rất nhiều tù nhân. Họ tức giận nói rằng việc này không liên quan đến tôi và lôi tôi ra khỏi phòng giam. Họ xúi giục các tù nhân dùng giày đánh vào mặt và miệng tôi cho đến khi mặt tôi sưng phù và bầm tím.

Có lẽ chính niệm muốn ngăn cản lính canh bức hại đồng tu bất chấp nguy hiểm mà tôi có thể phải đối mặt đã đẩy nhanh việc tôi được trả tự do. Ngày hôm sau, mẹ tôi đến thăm tôi. Lính canh nghĩ rằng tôi đang trong tình trạng nghiêm trọng sau khi tuyệt thực hơn một tháng. Họ đã đi cùng mẹ tôi đến các phòng ban khác nhau và hoàn tất các thủ tục để trả tự do cho tôi.

Khi đó, tôi đã tuyệt thực được 31 ngày và bị bức thực hơn 20 lần. Cân nặng của tôi đã giảm từ hơn 50kg xuống chỉ còn hơn 30kg. Nhờ có Sư phụ bảo hộ, tôi đã được trả tự do sau chuyến thăm thân của mẹ tôi ba ngày. Đồng tu bị bắt cùng ngày với tôi cũng đã được trả tự do. Học viên ở phòng bên cạnh bị bức thực đã được trả tự do trước chúng tôi một ngày.

Bị giam giữ lần thứ 2

Tôi đã bị thương ở một mức độ nào đó do sự tra tấn. Sau khi về nhà, tôi chỉ có thể ăn thức ăn dạng lỏng. Tôi đi ngoài ra những chất màu đen. Lính canh có thể đã bỏ thuốc vào chất lỏng mà họ bức thực tôi. Sau ba tháng tôi mới hồi phục.

Sau khi bài viết của tôi về việc tôi bị bức hại được đăng trên trang Minh Huệ, Phòng 610 đã ra lệnh cho đồng nghiệp của tôi theo dõi tôi. Hai tháng sau, cảnh sát đến văn phòng của tôi để bắt giữ tôi, nói rằng học viên cùng tôi phát tài liệu giảng chân tướng lần trước đã bị bắt giữ lần nữa và vụ án của chúng tôi đã được chuyển tới viện kiểm sát. Một trong những cảnh sát nói: “Lần này anh chắc chắn sẽ bị kết án. Nhưng sẽ không lâu đâu. Lần này anh phải cư xử cho tốt.” Tôi nói: “Các người không có quyền quyết định cuối cùng.” Họ không vui và nói: “Nếu chúng tôi không có quyền quyết định cuối cùng, thì viện kiểm sát và tòa án sẽ có quyền quyết định cuối cùng.”

Tôi nhận ra rằng cựu thế lực sẽ bức hại tôi và tôi không nên rơi vào bẫy của chúng, rằng tâm tôi không nên bị dao động. Tôi nói: “Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Con đường tu luyện của tôi là do Sư phụ an bài. Sư phụ mới là người có quyền quyết định cuối cùng!” Tôi cũng nói điều này với các nhân tố cựu thế lực đang khống chế họ. Điều cốt yếu là phải tín Sư tín Pháp vào thời khắc quan trọng này. Cảnh sát không nói gì thêm.

Chiều hôm đó, tôi bị bắt giữ và đưa vào trại tạm giam. Lần này, lính canh không đánh tôi và thái độ của họ cũng khác. Họ tôn trọng tôi. Một lính canh nói: “Một nữ phóng viên của VOA đã gọi đến trại tạm giam sau khi họ biết anh bị ngược đãi như thế nào. Cô ấy đã nhắc nhở chúng tôi phải đối xử tử tế với các học viên Pháp Luân Công.” Lính canh nói: “Chúng tôi sẽ không đối xử với anh như trước đây nữa.”

Một đồng tu đã gửi bài viết của tôi, trong đó nêu chi tiết về việc tôi đã bị bức hại như thế nào tới trang Minh Huệ. Bài viết đã gây được tiếng vang với độc giả và có uy lực mạnh mẽ.

Tôi đã có một giấc mơ vào đêm đầu tiên ở trại tạm giam. Tôi nhớ nó rất rõ. Trong mơ, tôi thấy một ngọn núi lớn trước mặt. Tôi không thể nhìn thấy đỉnh núi. Ngọn núi gần như thẳng đứng và không có con đường nào lên đỉnh. Tôi nhận ra rằng lần này tà ác đã chuẩn bị kỹ lưỡng để kết án tôi. Nhưng tôi có thể đột phá nó miễn là tôi tín Sư tín Pháp và hành động bằng chính niệm. Tôi đã phát chính niệm một cách tập trung. Tôi cảm thấy Sư phụ đang gia trì cho tôi. Chính niệm của tôi rất mạnh mẽ và thuần tịnh.

Tôi đã tuyệt thực. Lính canh bắt đầu bức thực tôi vào ngày tuyệt thực thứ bảy. Tôi cố gắng ngăn cản họ và đồng thời tôi nhẩm Pháp của Sư phụ. Họ đã thất bại. Vào ngày thứ chín, một lính canh đến phòng giam của tôi và hỏi các tù nhân xem tôi đã ăn hay uống nước chưa. Họ nói rằng tôi chưa ăn hay uống gì cả. Lính canh rất kinh ngạc.

Nhờ sự gia trì của Sư phụ và uy lực của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã được trả tự do vào ngày thứ chín. Tôi tự mình bước ra khỏi trại tạm giam và mẹ tôi đang đợi tôi bên ngoài. Lính canh và tù nhân đã chứng kiến khoảnh khắc này.

Sư phụ có thể làm mọi thứ cho chúng ta miễn là chúng ta làm tốt và miễn là tâm tính của chúng ta đạt tiêu chuẩn. Sư phụ chăm sóc tôi và gia trì cho tôi trên mỗi bước đường tu luyện. Ngài đã chịu đựng vô vàn nghiệp lực cho tôi và từng bước tịnh hóa thân thể tôi. Ngài đã hao tổn rất nhiều tâm huyết vì tôi. Về sau này, tôi sẽ học Pháp tốt, tu luyện bản thân tốt và đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi sẽ chứng thực Pháp, cứu nhiều chúng sinh hơn và xứng đáng với sự từ bi cứu độ của Sư phụ!

Đây là những trải nghiệm và thể ngộ tu luyện của tôi. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ chính.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/27/498407.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/12/230881.html