Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 31-08-2025] Tôi là đệ tử Đại Pháp lâu năm bắt đầu tu luyện từ 1995. Pháp Luân Đại Pháp đã chữa lành vết thương nội tâm tôi, quy chính lại tâm lý lệch lạc và hóa giải oán hận của tôi đối với người thân. Nay tôi viết ra trải nghiệm tu bỏ tâm oán hận của mình để bày tỏ lòng biết ơn đối với ân cứu độ của Sư phụ, và để chứng thực sức mạnh vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp trong việc quy chính nhân tâm, thăng hoa đạo đức.

Cuộc sống thời niên thiếu đầy trắc trở

Mối ân oán giữa tôi và chị cả bắt đầu từ thời thơ ấu. Tôi là người có mệnh khổ, năm hai tuổi, khi chị cả cõng tôi chơi trên khung nhà, thì bất ngờ tôi bị ngã nhào cắm đầu xuống đất. Mặc dù tôi không chết nhưng cổ bị thụt vào trong lồng ngực, mắt cũng không còn nhìn thấy lòng đen nữa. Sau khi tu luyện, tôi ngộ ra rằng, ngã từ khung nhà cao ba, bốn mét xuống thì chắc chắn tôi không thể sống sót được, ấy là Sư phụ đã bảo hộ tôi từ lúc đó.

Vì cú ngã đó mà tôi trở nên vô cùng xấu xí, không được ai ưa thích, trẻ con hàng xóm không ai muốn chơi với tôi, ngay cả bạn học cùng bàn cũng bắt nạt tôi. Lại vì nhà nghèo, suy dinh dưỡng, tôi nhỏ con, cũng không đánh lại được người ta, nên tôi thường xuyên trốn học. Khi tôi vừa mới muốn chuyên tâm học hành thì Cách mạng Văn hóa do tà đảng Trung Cộng phát động lại bắt đầu, khiến tôi mất đi môi trường học tập, dẫn đến việc tôi biết ít chữ, thuộc dạng bán mù chữ.

Tôi bắt đầu trông con cho chị cả từ năm 13 tuổi, có lúc trông một đứa, có lúc hai đứa. Chị cả chưa bao giờ cho tôi một xu, chứ đừng nói đến bốn xu tiền xe. Không có tiền đi xe, tôi phải đi bộ hơn 10 trạm xe buýt mới về đến nhà. Lúc đó còn nhỏ tuổi, cũng không biết tính toán so đo.

Bốn năm sau, vào một ngày nọ, chị cả không hỏi ý kiến tôi mà đưa tôi đến nhà mẹ chồng của chị, người có chút không bình thường về mặt tinh thần, và bảo tôi bắt sâu cho bắp cải. Tôi không muốn chạm vào những con sâu xanh to béo lúc lắc đầu nguầy nguậy, nên tôi dùng que gỗ gạt chúng xuống rồi đâm chết. Bố chồng của chị cả đứng trước mặt tôi, vừa đi vòng quanh vừa mắng tôi. Tôi đổi cách dùng chân giẫm chết cũng không được, ông ấy nhất quyết bắt tôi phải dùng tay bóp chết sâu. Ngay khoảnh khắc bóp nát con sâu trong tay, tôi gần như ngất đi, sau đó tôi cũng không biết mình đã về phòng bằng cách nào.

Từ đó, tôi bắt đầu cuộc sống như ác mộng ăn nhờ ở đậu tại đây. Sau đó là đủ loại yêu cầu vô lý, những lời trách mắng vô cớ khiến tôi không biết phải làm sao. Ôi! Tôi đã thực sự nếm trải mùi vị của khổ nạn.

Một buổi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, tôi thấy cả gia đình năm người của họ cùng vào phòng tôi, định gây khó dễ cho tôi. Tôi thấy tình hình không ổn, không đợi họ kịp phản ứng, tôi liền lách qua khe hở giữa họ mà chạy thoát ra ngoài. Lúc đó tôi chỉ là một cô bé 17 tuổi, chạy lên ngọn núi gần đó và đi lang thang suốt đêm. Kể cũng lạ, lúc đó tôi không biết sợ, mà lại cảm thấy núi rừng yên tĩnh về đêm dường như có một sức mạnh từ bi nào đó, có thể xoa dịu những tổn thương trong tâm hồn tôi do những thăng trầm của thế gian gây ra. Thuở nhỏ mẹ thường kể cho tôi nghe những câu chuyện tu luyện, và từ thuở ấu thơ, trong lòng tôi đã nảy sinh một niệm muốn tu hành.

Trong những ngày ở nhà chồng của chị cả, tôi đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực, không biết bao nhiêu tội khổ. Khi tôi cắt ngói (một công đoạn trong nghề làm ngói) cho lò gạch mà bố chồng chị cả phụ trách, ông nói với tôi sẽ tính tiền công theo sản phẩm. Vì lúc đó gia đình rất khó khăn, tôi cũng luôn muốn phụ giúp một chút cho gia đình, nên tôi đã dốc hết sức mình để làm việc. Nhưng cuối năm, tôi không nhận được một đồng nào. Tôi thực sự không thể ở lại nhà này được nữa, vì vậy đội sản xuất đã phân tôi vào hộ tập thể.

Thoát khỏi sự ràng buộc của nhà chồng chị cả, tôi như một con ngựa hoang thoát cương, tràn đầy sức sống. Đối với tôi, so với những công việc đã làm ở nhà chồng chị cả, chút việc đồng áng của đội sản xuất này thật chẳng đáng là bao. Chẳng bao lâu, tôi được bình chọn là “Xã viên năm tốt”, được bầu làm “Đội trưởng phụ nữ”, được mời làm “Phụ đạo viên lớp học ban đêm”, rồi lại trở thành “Trung đội trưởng dân quân”. Cuối năm chia hoa lợi, hai năm tôi được hơn 200 Nhân dân tệ. Nhiều tiền như vậy, tôi không dám đi gửi. Lớn đến từng này tuổi, tôi chưa bao giờ cầm đến 20 Nhân dân tệ! Tôi cẩn thận nhờ một người bạn cùng hộ tập thể giúp tôi gửi tiền về nhà, nghĩ rằng để chị cả giúp mẹ tính toán chi tiêu.

Nhưng sau khi nhận được tiền, chị cả chỉ dùng 5 Nhân dân tệ mua cho mẹ một con heo con bị bệnh. Sau khi biết chuyện, tôi chỉ muốn tự tát mình mấy cái, hối hận vô cùng! Nhớ lại năm xưa, mỗi lần đi đâu mẹ đều phải vay tiền lộ phí cho tôi, mẹ lại không đi làm, lấy đâu ra tiền chứ! Chị cả chưa bao giờ cho tôi một xu, vậy mà lại tự ý giữ số tiền tôi gửi cho mẹ. Mẹ không có tiền thì phải làm sao? Chắc là khó khăn lắm!

Sự oán hận của tôi đối với chị cả, cùng với những va chạm trong năm tháng, đã chôn sâu trong tâm tôi. Không ngờ rằng, chính người chị cả như vậy lại dẫn dắt tôi bước vào con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vạn cổ khó gặp này!

Xem nhẹ lợi ích, bỏ tâm oán hận

Một ngày năm 1994, chị cả hỏi tôi: “Sư phụ sắp giảng Pháp ở Cáp Nhĩ Tân, em có đi không?” Lúc đó tôi đã lập gia đình ở nơi khác, công việc ổn định, và lại đúng vào dịp nghỉ phép. Chị cả nói: “Nếu em không có tiền, chị cho em mượn.” Cơn oán giận của tôi liền bùng lên, tôi nghĩ thầm: “Chị lấy số tiền tôi vất vả dành dụm hơn chục năm trời, mượn mà không trả, giờ còn mặt mũi nào nói cho tôi mượn tiền nữa!” Trong tâm tôi thấy bất bình, liền từ chối: “Em không đi!” rồi quay ra mua vé, lên tàu hỏa về nhà.

Tâm oán hận méo mó, đen tối ấy đã để lại trong tôi sự hối hận vĩnh viễn. Sau khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1995, tôi mới biết mình đã mất đi điều gì. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, nước mắt tôi lại tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây, thực sự hối hận đến thắt ruột, mãi không thể nguôi ngoai.

Sau khi lập gia đình, tôi đã phải tiết kiệm dè sẻn hơn 10 năm mới dành dụm được một 1.300 Nhân dân tệ, nhưng lại bị chị cả mượn hết trong hai lần. Hơn 30 năm sau, một ngày nọ, chị cả trả lại cho tôi 1.300 Nhân dân tệ đó, và còn nói thêm một câu: “Tiền lãi thì chị không trả cho em đâu.” Tôi tức giận, tâm oán hận lại nổi lên, tôi nghĩ: Số tiền mà cả gia đình tôi đã tiết kiệm ăn uống chi tiêu hơn 10 năm mới có được, đối với gia đình tôi lúc đó là một khoản tiền lớn, bây giờ chị chỉ trả lại từng này, còn chưa bằng một phần ba thu nhập mỗi tháng của tôi. Chị làm như vậy, quả thực còn tệ hơn cả mắng tôi.

Nếu không tu luyện, tôi đã xé nát số tiền đó và ném vào mặt chị. Nhưng tu luyện Đại Pháp đã thay đổi tôi, tôi biết rằng trạng thái oán hận ngút trời này là không đúng. Tôi đứng im một lúc lâu, trong tâm tự nhủ: “Ngươi là người tu luyện, hãy buông bỏ, buông bỏ, buông bỏ!”

Tâm trạng của tôi dần bình tĩnh lại, và tôi đã nhận lại 1.300 Nhân dân tệ đó.

Thay đổi bản thân, chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp

Những trải nghiệm thời thơ ấu đã dưỡng thành trong tôi tính cách thù dai (hằn học với những chuyện nhỏ nhặt), không để cho bất kỳ ai từng bắt nạt mình được yên. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chính tôi cũng cảm thấy mình như một người khác, có cảm giác như thoát thai hoán cốt. Thông qua học Pháp, luyện công, thân tâm tôi đều có những thay đổi to lớn. Về sức khỏe thì không cần phải nói, tôi đã hơn 70 tuổi, không tiêm, không uống thuốc, thân thể nhẹ nhàng không bệnh tật. Về tâm tính đã đề cao rất nhiều, không còn niệm đầu hay trạng thái thù địch với bất kỳ ai, có thể đối mặt với mọi người một cách chân thành. Tôi làm việc chăm chỉ, cần cù và có tiếng tốt ở cơ quan. Một đồng nghiệp từng ngưỡng mộ nói: “Giá mà tôi cũng có được tiếng tốt như chị thì hay biết mấy.”

Khi tôi nghỉ hưu, hiệu trưởng đã nói với tôi rằng: “Người khác nghỉ hưu thì thật sự không có cảm giác gì nhiều, nhưng vừa nghe tin chị sắp nghỉ hưu, mấy lãnh đạo chúng tôi thực sự cảm thấy rất tiếc.” Sau khi tôi nghỉ hưu, lãnh đạo giữ tôi lại làm thêm nửa năm, sau đó còn muốn mời tôi trở lại làm việc. Vì lúc đó điểm phụ đạo Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi đã có khoảng 200 người, còn có sáu, bảy nhóm học Pháp, không thể phân thân ra được, nên tôi đã từ chối một cách khéo léo.

Chính nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi mới có thể thoát khỏi những oán hận tích tụ trong gia đình, biết được làm thế nào mới là người tốt thực sự, và ngày càng trở nên tốt hơn; chính nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi mới có thể làm được mọi việc như ngày hôm nay. Sự thay đổi to lớn của thân tâm tôi chính là biểu hiện chân thực Pháp lực vô biên của Đại Pháp.

Nhận thức lý tính, lại tiếp tục tu bỏ tâm oán hận

Tôi biết rằng tâm oán hận của mình rất khó trừ bỏ, qua việc viết bài chia sẻ này, tôi mới thực sự thể hội rằng tâm oán hận đã theo tôi mấy chục năm nay chính là chấp trước căn bản của tôi, tu luyện 30 năm rồi mà cứ dây dưa mãi không thực sự buông bỏ được. Quá trình viết bài này cũng là quá trình đề cao tâm tính, tôi đã nghiêm túc làm rõ nguồn gốc của tâm oán hận này – đó là tâm lý báo thù hình thành từ việc bị bắt nạt từ nhỏ, đồng thời cũng phơi bày ra những chấp trước vào danh, lợi, tình ẩn giấu đằng sau nó.

Tâm oán hận cũng là cái bẫy mà cựu thế lực đã giăng ra cho tôi. Sư phụ từ bi đã liên tục điểm hóa cho đệ tử, giúp tôi nhận rõ tâm oán hận bị áp đặt này đáng sợ đến mức nào, đồng thời cũng tăng cường quyết tâm của tôi trong việc trừ bỏ chấp trước oán hận. Tôi phải trân quý cơ hội đề cao, thực sự bước ra khỏi vòng luẩn quẩn của sự oán hận này, loại bỏ tận gốc chấp trước oán hận, đạt đến cảnh giới vô tư vị tha.

Tôi nên cảm ơn chị cả và gia đình chồng của chị đã tạo ra cho tôi hoàn cảnh để chuyển hóa nghiệp lực và ma luyện tâm tính trên con đường nhân sinh của mình. Nếu không có sự phó xuất của họ, sao tôi có thể tìm thấy những chấp trước sâu hơn ẩn sau tâm oán hận của mình? Sao tôi có thể thực sự tu luyện siêu thoát khỏi thế gian độc địa và hiểm ác này? Sao tôi có thể đạt được yêu cầu tiêu chuẩn cao hơn của Đại Pháp đối với tôi?

Đến đây, tất cả những gì tôi tự cho là “ủy khuất” và bất công, đều đã trở thành những ân tứ và sự ban tặng to lớn trong cuộc đời tôi.

(Phụ trách biên tập: Nhậm Gia)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/8/31/法輪大法引領我走出怨恨-497958.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/20/229897.html