Đệ tử Hoàng Vân ở Trung Quốc
[Minh Huệ] Hồi tháng Ba năm ngoái, chúng tôi đang đi hiệu để sắm máy tính thì nhặt được một chiếc túi xách trong đó có 6000 nhân dân tệ (lương tháng một người lao động tại thành thị trung bình là 500 nhân dân tệ). Vừa đi tôi vừa nghĩ: “mình cần tìm ra chủ nhân để trả đồ cho họ!” Sau đó tôi thấy trong ví có chứng minh thư. Tôi bèn nói với một học viên Pháp Luân Công đang đi cùng tôi: “Tụi mình quay lại chỗ đó xem có thể gặp người bị mất không, nếu không thì chúng ta sẽ trả tiền cho họ dựa theo địa chỉ trên chứng minh thư này vậy”.
Chúng tôi quay lại chỗ cũ. Một hồi lâu sau có hai người đến và trông có vẻ sốt sắng tìm kiếm gì đó. “Các anh tìm gì thế?” tôi hỏi. “Tìm cái ví”, anh ta trả lời ngắn gọn. Sau khi kiểm tra khớp tên và số chứng minh thư, tôi trả đồ lại cho anh ta. Anh này rất lấy làm cảm tạ nói: “Làm ơn cho biết địa chỉ và số điện thoại. Tôi xin đến cảm tạ sau. Còn bây giờ tôi đang rất cần số tiền này.” Tôi bảo: “Anh không cần phải làm thế. Tất cả các học viên Pháp Luân Công đều làm như chúng tôi thôi. Họ đều là người tốt.” Lúc ấy có nhiều người chung quanh và họ đều nghe được.
Sau đó chúng tôi vào cửa hàng máy tính. Mãi đến lúc ấy tôi mới sực nhớ ra rằng mình đã có một giấc mộng về điều này vào một tháng trước đó. Giấc mộng tựa như một màn diễn tập cho những gì vừa xảy ra với tôi. Trong mộng, Sư phụ đã cho tôi hay rằng chủ nhân chiếc túi xách đã từng là thân nhân của tôi vào đời trước, và thông qua sự kiện này tôi đã cứu được anh ta. Chiếc ví với chứng minh thư bên trong chính là sợi dây duyên phận đã liên kết anh ta với tôi.
* * * * *
Nguyên bản tiếng Hán: https://www.minghui.cc/mh/articles/2003/1/17/42974.html;
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2003/2/4/31713.html.
Dịch từ bản tiếng Anh và đăng ngày 5-2-2003; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.