Khơi dậy tâm từ bi đối với mẹ tôi
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục
[MINH HUỆ 25-08-2025] Nhìn mẹ đau ốm, tôi nhớ lại tất cả những lời khuyên và nhắc nhở của mình mà mẹ chẳng bao giờ lắng nghe. Nghĩ đến những điều mẹ đã làm với tôi, tôi thấy thật thất vọng, tâm đầy oán trách và bất bình. Tôi nghĩ: “Thôi bỏ đi. Ta sẽ coi mẹ như người thường, chỉ làm tròn bổn phận làm con. Mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi.” Nhưng trong lúc chăm sóc mẹ, tâm oán hận của tôi lại xuất hiện rõ ràng và càng khiến tình trạng của mẹ thêm khó khăn hơn.
Mẹ tôi nói với tôi bằng giọng trách móc: “[Học viên] Feng hỏi tại sao con vẫn chưa nhận quả báo?”
Sau khi nghe mẹ nói vậy, tôi vô cùng bình tĩnh. Tôi không hề oán hận học viên Feng. Tôi biết chắc hẳn mẹ tôi đã phàn nàn với bà ấy về những thiếu sót của tôi, nên học viên Feng mới nói như vậy. Tôi biết rằng một khi các học viên đề cao thông qua học Pháp, họ sẽ không giải quyết mâu thuẫn giữa các học viên bằng quan niệm người thường—đây là một phần của quá trình tu luyện. Tôi cũng nhận thức sâu sắc về sự nghiêm túc và khó khăn của việc tu luyện, và tại sao Sư phụ yêu cầu chúng ta phải thực tu lòng tốt và tâm từ bi. Chính vì những thiếu sót trong thời gian dài mà tôi chưa loại bỏ đã khiến học viên Feng muốn giúp đỡ tôi và mẹ tôi. Cũng có thể học viên Feng có điều gì đó cần đề cao ở phương diện này. Tôi thấy rằng tôi đã tạo nghiệp cho mẹ và học viên Feng.
Nhìn mẹ, tôi bỗng thấy thương bà. Mẹ tôi từng xinh đẹp, duyên dáng, được mọi người ngưỡng mộ, nhưng nghiệp bệnh đã tàn phá thân thể bà đến mức này. Lòng tôi đau nhói. Ngoài lòng trắc ẩn và sự cảm thông, tôi chỉ muốn giúp đỡ mẹ với tất cả sự chân thành của mình. Tôi không còn cảm thấy trách móc hay oán hận mẹ nữa. Tôi chỉ nghĩ: “Mẹ ơi, con thực sự hy vọng mẹ có thể vượt qua những khổ nạn này, tự mình vươn lên, và cùng nhau trở về thiên thượng.”
Thời điểm đó, tất cả những oán hận tôi dành cho bà suốt mấy chục năm qua, bởi những tổn thương bà đã gây ra cho tôi, đều tan biến.
Qua nhiều năm, tôi đã nỗ lực hết sức để loại bỏ hoàn toàn tâm oán hận đối với mẹ. Hết lần này đến lần khác, từng chút một, tôi đã cố gắng tu bỏ nó. Đôi khi, bởi tâm oán hận này dường như không thể nào loại bỏ, tôi đã rơi vào tuyệt vọng. Chính Sư phụ đã liên tục điểm ngộ và khích lệ tôi.
Vài ngày trước, tâm oán hận mẹ lại trỗi dậy mạnh mẽ trong đầu tôi. Tôi nghĩ: “Tại sao mình mãi không vượt qua được khảo nghiệm này? Tại sao nó lại không kết thúc? Sau bao nhiêu năm, tại sao nó vẫn có thể dễ dàng kiểm soát tư tưởng của mình như vậy? Sơ hở của mình rốt cuộc ở đâu?” Bỗng nhiên, tôi nhớ ra mình đã đọc bài chia sẻ của một học viên vài ngày trước. Đại ý là trong thời kỳ Chính Pháp, các học viên phải đặt việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh lên hàng đầu.
Đúng vậy! Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Mọi việc đều phải vì chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Tâm oán hận này rõ ràng là sự can nhiễu và bức hại mà cựu thế lực áp đặt lên tôi. Nó muốn hủy hoại tôi, hủy hoại mẹ tôi, và thậm chí hủy hoại cả những chúng sinh mà chúng tôi đại biểu. Tôi không thừa nhận nó. Tôi sẽ ngay lập tức loại bỏ nó. Tôi phải tinh tấn tiến bước trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Khi tôi nhận ra điều này, thân thể tôi rung lên và tôi cảm thấy chính niệm của mình mạnh mẽ hơn. Toàn bộ trường không gian của tôi sáng lên. Từ đó trở đi, cho dù tôi có phát chính niệm để thanh lý những vật chất bại hoại đó hay bất cứ khi nào tôi đọc Pháp và luyện công, thì vật chất tà ác oán hận mẹ tôi không còn xuất hiện trong trường không gian của tôi nữa.
Khi mẹ tôi nói về việc tôi phải chịu quả báo, tâm từ bi dâng trào trong tôi, tôi cảm nhận rõ ràng rằng Sư phụ đã loại bỏ vật chất và nhân tố tình tương ứng với chấp trước đó. Những bất bình giữa mẹ và tôi, kéo dài hàng thập kỷ, cuối cùng đã được loại bỏ hoàn toàn, và đã bị nhổ tận gốc. Hiện giờ đối diện với mẹ, tôi không còn ý nghĩ muốn thay đổi bà, cũng không còn cảm giác coi thường hay ghét bỏ bà. Tôi cũng nhận ra rằng mình cần phải thay đổi thói quen nói năng gay gắt với bà mà đã hình thành từ lâu. Tôi chỉ muốn giúp bà vượt qua kiếp nạn này bằng lòng tốt và sự hiếu thảo. Đột nhiên, tôi cảm thấy mình vô cùng trân quý mẹ. Đó không phải là sự ủy mị, cũng không phải là ép buộc bản thân phải tốt với bà — mà chỉ đơn giản là một trạng thái tâm trí bình thản, an nhiên, trân quý bà như tôi trân quý những chúng sinh đang chờ tôi cứu độ.
Quá trình loại bỏ tâm oán giận đối với mẹ vô cùng khó khăn. Tôi đã nỗ lực hết lần này đến lần khác, nhưng nó vẫn dai dẳng. Bởi tôi hiểu rằng trong thời kỳ Chính Pháp, học viên phải đặt việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh lên hàng đầu, nên tôi mới có thể đột phá được sự an bài của cựu thế lực. Sư phụ từ bi đã loại bỏ vật chất oán hận và gốc rễ của nó – tình. Cảm giác không còn mang theo oán hận thật sự siêu việt và tuyệt vời. Tôi vô cùng biết ơn sự bảo hộ và chỉ dẫn từ bi của Sư phụ.
Tôi hy vọng bài viết này có thể giúp cho những học viên giống như tôi, đã gặp khó khăn trong việc loại bỏ một chấp trước nào đó trong thời gian dài. Họ cũng có thể nhìn lại từ góc độ tu luyện và xem xét xem chấp trước căn bản nào đang nuôi dưỡng gốc rễ của chấp trước đó. Xin hãy từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp trong bài chia sẻ này.
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/25/498265.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/23/229940.html