Lính canh và tù nhân đều thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-07-2025] Các học viên biết rằng chúng ta tu luyện trong xã hội người thường. Ngay cả khi trong tù, tôi cũng không cảm thấy mình bị bức hại. Tôi chỉ đang ở một nơi khác, tôi vẫn có thể phát huy vai trò của mình và giúp cứu độ chúng sinh.
Phòng giam đầu tiên họ đưa tôi đến là một phòng giam chuyển tiếp. Các tù nhân đều còn rất trẻ, tôi cảm thấy thương cho họ. Tình trạng xã hội hiện nay thật đau lòng. Khi người lính canh thẩm vấn tôi, tôi nói: “Tôi quyết tâm làm tất cả những gì có thể để đưa nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn trở lại với xã hội.” Người lính canh nói: “Chị khác với những học viên Pháp Luân Công khác. Họ chỉ nói về việc Pháp Luân Công giúp họ khỏe mạnh như thế nào, còn chị lại muốn đưa Chân-Thiện-Nhẫn trở lại với xã hội. Một mình chị có thể làm được điều đó không?” Tôi nói: “Ngay cả khi chỉ có một người thay đổi và trở nên lương thiện, những nỗ lực của tôi cũng xứng đáng.” Người lính canh đã cảm động, sau đó cô ấy đối xử rất tốt với tôi. Các tù nhân trong phòng giam của tôi cũng đối xử tốt và tôn trọng tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho họ. Khi tôi bắt đầu cảm thấy mình cần phải đến một phòng giam khác để giảng chân tướng cho các tù nhân, lập tức tôi được chuyển sang một phòng giam khác.
Khi tôi chuyển sang một phòng giam khác, người lính canh đã bảo trưởng phòng giam phải dạy dỗ tôi, vì người lính canh nghĩ rằng tôi khác biệt. Cô ấy ra lệnh cho các tù nhân khác không được nói chuyện với tôi và cô lập tôi.
Sau này tôi mới biết từ các tù nhân rằng người lính canh này đã bảo họ không được nói chuyện với tôi. Cô ấy nói rằng Pháp Luân Công chống lại chính quyền. Cô ấy đã tạo cho các tù nhân ấn tượng rằng, nếu họ nói chuyện với tôi, họ sẽ gặp rắc rối. Nhà tù đã làm như vậy để cô lập các học viên và xúi giục các tù nhân bắt nạt chúng tôi. Tôi nhận ra rằng đây thực chất là đang bức hại các tù nhân.
Các tù nhân lăng mạ tôi và không cho tôi đi vệ sinh hay tắm rửa. Họ không cho tôi ăn bánh bao và vứt quần áo của tôi đi. Trong lòng tôi rất tức giận, nhưng tôi không thể thể hiện ra vì tôi vẫn cần phải cứu họ. Khi tôi hỏi Sư phụ làm thế nào để tôi có thể buông bỏ chấp trước vào việc không thể chịu đựng được những lời lăng mạ, một câu nói của Ngài đã hiện lên trong tâm trí tôi:
“Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)
Khi bị lăng mạ và cảm xúc dâng trào, tôi cảm thấy như có một thế lực tà ác mạnh mẽ muốn bóp nghẹt tôi, tôi không thể thở hay ăn được. Tôi thậm chí còn cảm thấy mình sẽ chết trước khi được trả tự do. Tôi trở nên hoảng loạn. Tôi cố gắng che giấu cảm xúc của mình, vì tôi muốn chứng thực Pháp và không muốn làm ô danh Đại Pháp. Tôi tự nhủ mình là Thần, không phải người, tôi phải từ bỏ tình cảm của người thường. Tôi cảm thấy như một loại vật chất to bằng quả bóng đã được lấy ra khỏi bụng mình. Tôi biết Sư phụ đã loại bỏ vật chất xấu cho tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và tự tại, nhưng tôi vẫn không muốn ăn.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng và luyện bài công pháp thứ hai. Trong tâm trí, tôi liên tục nhẩm bài thơ “Vô Tồn” trong cuốn Hồng Ngâm:
“Sinh vô sở cầu
Tử bất tích lưu
Đãng tận vọng niệm
Phật bất nan tu” (Vô Tồn, Hồng Ngâm)
Khi tôi tiếp tục nhẩm bài thơ này, tôi cảm thấy như có một thứ gì đó có kích thước bằng đồng xu đã được lấy ra khỏi ngực tôi, ngay lập tức, tôi đã có cảm giác muốn ăn. Tôi biết Sư phụ đã gánh nghiệp cho tôi, tôi vô cùng biết ơn Ngài. Sau đó tôi không còn bị cảm xúc chi phối nữa. Dù đang ăn, ngủ hay luyện công, tôi đều nhẩm Pháp của Sư phụ trong tâm.
Dần dần tôi đã có thể bình tĩnh đối diện với sự ngược đãi. Một tù nhân nói với tôi: “Chị là người thích bị ngược đãi. Tôi đối xử tệ với chị như vậy. Tại sao chị vẫn tốt với tôi?” Tôi nói: “Dù cô đối xử tệ với tôi, nhưng sâu bên trong cô vẫn là một cô gái lương thiện.” Sau đó cô ấy không còn bắt nạt tôi nữa. Thay vào đó, cô ấy lại chăm sóc tôi. Cô ấy thực sự đã thay đổi.
Tôi đối xử tốt với một tù nhân khác thường xuyên bắt nạt tôi, nhưng cô ấy không thay đổi hành vi của mình. Một hôm, trưởng phòng giam rất tức giận với cô ấy, nên không ai nói chuyện với cô ấy nữa. Cô ấy cảm thấy rất buồn và trốn vào một góc. Tôi đã đến an ủi cô ấy. Cô ấy rất cảm kích và nói: “Tôi không ngờ chị lại đến an ủi tôi. Tôi sẽ không làm điều xấu nữa. Sau khi được thả, tôi sẽ làm việc tốt và trở thành người tốt.” Có rất nhiều trường hợp như vậy.
Một người lính canh hỏi tôi rằng ai đã bắt nạt tôi. Tôi nói: “Bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Tất cả đã qua rồi. Tôi đến đây để cứu người, không phải để gây thù chuốc oán hay phàn nàn.” Khi tôi gặp khảo nghiệm tâm tính, Pháp của Sư phụ lại hiện lên trong tâm trí tôi và nhắc nhở tôi rằng tôi có sứ mệnh chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.
Tôi là người lớn tuổi nhất trong buồng giam, nhưng tôi lại là người khỏe mạnh nhất. Tôi vẫn minh mẫn và không có tóc bạc. Nhiều tù nhân bị sốt và cảm lạnh. Họ bị ho và phải dùng thuốc. Tôi là người duy nhất không dùng bất kỳ loại thuốc nào. Tất cả mọi người đều ghen tị với tôi. Người lính canh phụ trách nói rằng sức khỏe của tôi thực sự rất tốt. Tôi không mặc đồng phục tù nhân và không phải trực ca. Hằng ngày, tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng và luyện công. Mùa hè, tôi cũng luyện công trong giờ nghỉ trưa. Mỗi phút đối với tôi đều quý giá.
Các tù nhân và lính canh hỏi tôi có ổn không, vì ban đêm tôi ngủ rất ít. Tôi nói với họ rằng ban ngày tôi không cảm thấy buồn ngủ và mọi thứ đều ổn. Đến lúc khám sức khỏe, tôi nói với người lính canh: “Tôi không cần khám. Ở nơi làm việc, tôi cũng không bao giờ khám. Tôi chưa phải uống một viên thuốc nào kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi tràn đầy năng lượng và không có vấn đề gì về sức khỏe.” Tôi nói với họ rằng trong đại dịch, tôi và các thành viên trong gia đình không ai bị nhiễm COVID-19. Họ thấy tôi có sức khỏe tốt và tinh thần minh mẫn. Dần dần họ thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp rất tốt. Khi tôi sắp được trả tự do, một tù nhân từng bắt nạt tôi nói: “Khi chị đi rồi, chúng tôi sẽ nhớ chị lắm.”
Sư phụ đã giúp loại bỏ những vật chất xấu trong tôi mỗi khi nhận thức về Pháp của tôi được đề cao. Tôi không phải chịu bất kỳ khổ nạn nào. Tôi đã dần dần đề cao, miễn là tôi có niềm tin vững chắc vào Đại Pháp. Trong tâm trí tôi chỉ có một niệm, đó là chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Khi tôi có được tâm thái đó, các tù nhân và lính canh đã thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, và họ tôn trọng các học viên chúng tôi.
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/10/496085.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/3/229651.html