Cảnh giác với một loại hiện tượng loạn Pháp ẩn sâu trong nội bộ
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Đại lục
[MINH HUỆ 05-08-2025] Hiện tượng loạn Pháp ở Đại lục là can nhiễu và phá hoại Chính Pháp của Sư phụ do tà ác an bài. Một số hiện tượng loạn Pháp bề mặt thì dễ nhận ra, còn loại khó nhận ra hơn là một loại biểu hiện lấy cái giả để làm loạn cái thật: bề mặt cũng làm ba việc, thậm chí làm rất nổi trội, nhưng mục đích là để chứng thực bản thân chứ không phải chứng thực Pháp; điều họ bảo hộ là lý trong tu luyện cá nhân mà không theo kịp tiến trình Chính Pháp. Nếu cứ thời gian dài vẫn cứ làm vậy mà không chịu thay đổi thì sẽ gây can nhiễu rất nghiêm trọng đối với Chính Pháp và tu luyện.
Đối mặt với can nhiễu và phá hoại trong nội bộ, Sư phụ đã chỉ ra rất rõ ràng:
“…vì tu luyện của chư vị là tôi an bài, chứ không phải là những người đó.” “Sư phụ nói lại một câu, chư vị từng thời khắc đều đang trên con đường tu luyện, từng thời khắc đều là tôi đang quản chư vị.”… “Tu luyện nghiêm cẩn lắm, từng vòng nối từng vòng, ngay cả từng thời khắc, từng bước đi đều không được bị can nhiễu.” (Lại một gậy cảnh tỉnh)
Sư phụ yêu cầu các đệ tử phải “dĩ Pháp vi Sư”. Học Pháp nhiều, học Pháp nghiêm túc, thì những vấn đề gặp phải trong tu luyện về cơ bản đều có thể giải quyết được. Đôi khi, để giải quyết thì cần một khoảng thời gian nhất định, có độ khó nhất định cũng là bình thường, những sự việc gặp phải trên con đường tu luyện không thể lúc nào cũng dễ dàng như vậy. Một số vấn đề và chấp trước cụ thể nào đó thực sự khó ngộ ra, Sư phụ đôi khi sẽ dùng lời của học viên khác để điểm hóa, về cơ bản đều là tùy duyên mà đắc, sẽ không để bạn có sự chuẩn bị, cũng không để bạn có sự kỳ vọng từ trước, sẽ không phải là thường xuyên thông qua một người nào đó hoặc một việc nào đó mà xuất hiện dưới một hình thức cố định. Vượt ra ngoài phạm vi tùy duyên mà đắc, hình thành một phương thức cố định gây can nhiễu, phá hoại tu luyện thì ít nhiều cũng sẽ can nhiễu đến Chính Pháp và tu luyện của đồng tu. Có người từ bỏ chân tu thực tu, muốn tìm đường tắt thì sẽ bị kẻ loạn Pháp can nhiễu.
Đặc biệt trong môi trường ở Trung Quốc Đại lục, có người tự cho rằng mình mang một sứ mệnh phổ biến nào đó, một chức trách hoặc năng lực đặc thù nào đó, một chức vụ tự phong nào đó, rồi đứng ra tổ chức, phụ trách, can thiệp vào tu luyện của người khác, thậm chí bất chấp nhu cầu của tiến trình Chính Pháp, muốn ôm đồm phụ trách các hạng mục Chính Pháp của cả khu vực. Ví dụ, trong môi trường ở Đại lục, tùy ý tổ chức hoạt động, thậm chí mở Pháp hội, tùy tiện thuyết giảng này nọ, chỉ bảo nọ kia trong tu luyện, hoặc thường xuyên dùng công năng hay phương pháp đặc thù để giải quyết vấn đề nghiệp bệnh hoặc vấn đề chuyên biệt khác trong tu luyện. Nếu chỉ thỉnh thoảng mới làm vậy hoặc chỉ trong một khoảng thời gian giới hạn thì không tính, nhưng nếu biến cách làm đó thành lệ thường, thành thói quen thì đều sẽ bị tà ác dùi vào sơ hở mà lợi dụng. Kiểu đồng tu đặc biệt này, vì trông bề mặt có vẻ làm ba việc rất tốt, nên mới có “thị trường” trong học viên, thậm chí có người còn có danh tiếng, có sức ảnh hưởng ở phương diện nào đó, một số học viên sẽ đi tìm những người như vậy. Việc Chính Pháp và tu luyện, ngoài Sư phụ ra thì ai có thể đảm trách nổi? Nếu tạo thành can nhiễu, phá hoại, thì ai có thể gánh nổi trách nhiệm? Một số cách làm trở thành lệ thường, thành thói quen tưởng như là lựa chọn của hành vi bề mặt của con người, nhưng đằng sau không chừng lại có an bài của tà ác, kẻ loạn Pháp, “sư phụ thứ hai”, “đại thần tiên”, Thân Công Báo đều ở trong đó.
Người chứng thực bản thân dễ bị an bài của cựu thế lực lợi dụng. Có người đến nay vẫn không buông bỏ được việc chứng thực bản thân, vẫn lấy việc bảo hộ bản thân, chứng thực bản thân làm trọng. Trông thì như đang làm việc của đệ tử Đại Pháp, thậm chí biểu hiện còn rất nổi trội, nhưng lại không hiểu Chính Pháp, không đi chứng thực Pháp. Người như vậy, về hình thức, cũng đang làm ba việc, nhưng động cơ vẫn là chứng thực bản thân. Bề mặt là làm ba việc nhưng là để biểu hiện bản thân, thậm chí biểu hiện rất nổi trội, nhưng cách nói năng, cách hành xử đều không rời khỏi việc chứng thực bản thân, lấy bản thân làm trọng. Lợi dụng Đại Pháp và công việc của đệ tử Đại Pháp để chứng thực bản thân là hành vi trộm Pháp, trong Chính Pháp tuyệt đối không cho phép tồn tại.
Biểu hiện dễ thấy nhất của chứng thực bản thân là dùng lý tu luyện cá nhân để lý giải và đối đãi với tu luyện và chứng thực Pháp, còn dùng điều đó để dẫn dắt các học viên, đệ tử Đại Pháp đi lệch. Ngoài chứng thực mình làm ba việc tốt, họ thường chứng thực mình biết tu, tu tốt, nhận thức về Pháp tốt. Dù thay đổi thế nào cũng không rời khỏi cái gốc, chính là không thoát khỏi cái “tôi”.
Những biểu hiện của chứng thực bản thân
Một là so sánh, không phải là so với Pháp, so với yêu cầu của Pháp ở các tầng khác nhau, mà là coi trọng việc so sánh với người khác. Muốn trở thành người giỏi nhất trong người thường, không trở thành người giỏi nhất được thì không chịu nổi, đây là thể hiện của tâm người thường. Bởi vì tu luyện chứng thực Pháp là do Sư phụ an bài, không phải để thể hiện cá nhân như thế nào. Chính Pháp là Sư phụ làm, càng chứng thực bản thân thì khả năng càng thoát ly khỏi an bài của Sư phụ. So sánh với người khác thì thực chất vẫn là người thường. Tâm người thường nổi lên thì không so ra được cao thấp, chỉ có thể thuận theo tâm người thường nổi lên mà loạn Pháp.
Hai là hiển thị. Chứng thực bản thân thường biểu hiện ra là thiên mục khai mở tốt, lý giải Pháp lý tốt, tu luyện tốt, cứu người tốt, học Pháp tốt, thuộc Pháp tốt… cho rằng mình làm tốt nhất. Không bỏ lỡ cơ hội để biểu đạt mình ngộ ra điều gì, học Pháp học được gì, tu luyện tốt ra sao v.v. Gây thiện cảm cho các đồng tu khác, thậm chí khiến họ bắt chước, rồi tự đắc vì mình có được chút danh tiếng tốt. Đây là “hữu vi tà pháp”, “mê hoặc người ta và làm loạn Pháp” (Người tu cần tránh, Tinh Tấn Yếu Chỉ).
Hiển thị bản thân còn có một biểu hiện nổi bật là luôn kể về những việc mình làm tốt trong quá khứ, kể những việc trước đây của mình làm tốt ra sao. Nhưng tu luyện không đợi ai, vậy bây giờ tu như thế nào? Ba việc làm ra sao?
Có người còn thường dùng những lời như “Sư phụ an bài” để đề cao bản thân, tùy ý lợi dụng danh nghĩa của Sư phụ, thực chất cũng là không tôn trọng Sư phụ lắm. Cũng có người dùng Minh Huệ Net để đề cao bản thân, hình thức thì tôn kính Sư phụ, tôn trọng Minh Huệ Net, nhưng chỉ cần ngầm thỏa mãn được nhu cầu cá nhân thì cũng tiếp nhận, là đang dùng, đang truyền những thứ không phù hợp với Pháp.
Ba là che đậy. Đối với vấn đề và chấp trước thực sự của mình thì không muốn động đến, không muốn đối mặt, không hướng nội tìm, mà tìm cách che đậy, thậm chí tìm thứ che đậy mới để che đậy cái đã che đậy ban đầu. Bảo vệ được hình tượng của mình trong học viên, nhưng lại che đậy vấn đề và chấp trước thực sự. Đặc biệt vào thời khắc then chốt của khảo nghiệm tà ác, có người khi đối mặt với khổ nạn thì không muốn kiên trì, mà che đậy hoặc né tránh vấn đề thực sự.
Bốn là tật đố. Không chịu được khi thấy người khác tốt, không thừa nhận người khác tốt, không tin người khác tốt. Nói người ta thế này không được, thế kia không bằng mình v.v. Thấy người khác tốt thì tìm cách hạ bệ người ta, thậm chí đả kích người ta.
Năm là chỉ muốn người khác phối hợp với mình, chứ không phối hợp với người khác. Cảm thấy việc mình làm lớn, nhiều, quan trọng, có ảnh hưởng lớn trong các đồng tu, làm đúng, làm tốt, từ đó làm nổi bật khuyết điểm và điều không tốt của người khác. Khi phối hợp với người khác thì tìm lý do thoái thác, từ chối, thậm chí sau lưng còn làm điều mờ ám.
Sáu là mang những thứ như thân phận, địa vị người thường mà người thường coi trọng vào trong Đại Pháp. Khiến cho cách làm của mình được các học viên ủng hộ và công nhận, gây dựng thị trường và thế lực của riêng mình trong học viên. Coi trọng cảm tình cá nhân, ai tốt với tôi thì tôi tốt lại với người đó, không tốt với tôi thì tôi cũng không tốt lại. Dùng phương pháp và thái độ làm việc của người thường để đối đãi với tu luyện Đại Pháp.
Bảy là tranh giành đấu đá. Đây là biểu hiện cực đoan nhất của việc chứng thực bản thân. Cách làm họ dùng là bịa đặt, lôi kéo, làm nổi bật mình giỏi, mình có năng lực. Nghiêm trọng hơn là gây chuyện thị phi, tạo ra mâu thuẫn, làm mâu thuẫn thêm gay gắt, tạo dư luận sau lưng, ngáng chân, chia rẽ phá đám, không tiếc công sức đả kích người khác.
Có người coi làm được nhiều hay ít là tu luyện, coi vận dụng công năng nhiều hay ít là tu luyện. Có người không buông bỏ được bản sự của mình, huy hoàng của mình, không nghĩ rằng đây là do Đại Pháp cấp cho, là Sư phụ ban cho, mà cứ chấp trước vào việc mình làm được thế này thế kia.
Cũng có người coi làm tốt ba việc là vốn liếng để khoe khoang và chứng thực bản thân. Sư phụ giảng:
“Kỳ thực ấy là Pháp đã độ nhân, làm việc ấy là chỉ có Sư phụ” (Đừng phát biểu bừa bãi, Tinh Tấn Yếu Chỉ).
Có người làm ba việc mà chính niệm không đủ, lại đi ngưỡng mộ, thậm chí sùng bái những người có thể làm ba việc.
Chứng thực bản thân thì không thể nhận thức Pháp dựa trên Pháp. Tham công của trời làm của mình, thì nói gì đến tu luyện, nói gì đến trợ Sư Chính Pháp?
Sư phụ giảng:
“Bản thân tu luyện bước đi là con đường của Thần, nhân tâm đâu đâu đều là chướng ngại. Nhưng con đường của chư vị lại rất hẹp, hễ không chú ý liền đi lệch, hễ lệch liền xuất hiện vấn đề, thậm chí vấn đề lớn, không quay lại được thì vĩnh viễn hối hận.” (Lại một gậy cảnh tỉnh)
Có người từng có biểu hiện nổi trội trong tập thể, ví dụ như từng đến Bắc Kinh chứng thực Pháp, hoặc có những biểu hiện nổi bật khác, hoặc đã làm được những việc tốt rất lớn, liền cho rằng mình thế này thế kia, tâm ngạo mạn trường kỳ không bỏ, học Pháp cũng không thấy được yêu cầu của Sư phụ. Nếu tu luyện đình trệ, thậm chí giả tu, thì dễ bị cựu thế lực an bài lợi dụng.
Người bị tà ác lợi dụng khi chứng thực bản thân thì những thiếu sót về tâm tính biểu hiện ra chỉ là một phương diện của vấn đề, vấn đề chí mạng hơn là thỏa hiệp với tà ác trong khi bị bức hại, những nhân tố thỏa hiệp này bị tà ác lợi dụng mà thành. Có đệ tử Đại Pháp vẫn cứ xem nhẹ sự nguy hại chí mạng của loại thỏa hiệp này. Xin các đệ tử như vậy hãy đọc kỹ kinh văn “Vượt qua cửa tử” (Tinh Tấn Yếu Chỉ III) của Sư phụ.
Có người sợ người khác biết về sự thỏa hiệp này nên vẫn một mực che đậy. Cũng có người muốn thông qua việc đăng Nghiêm chính thanh minh trên Minh Huệ Net để vượt quan, thậm chí cho rằng đăng Nghiêm chính thanh minh rồi thì sự việc sẽ qua đi, là có thể vượt quan rồi, thực ra không phải vậy. Câu “tu luyện lại từ đầu, bù đắp gấp bội” có sức nặng đến nhường nào!
Cái gọi là “tâm sợ hãi”, các loại chấp trước thực ra không phải là bản tính của chân ngã. Là một vị Thần vĩ đại nhất, vị ấy làm ra bất kỳ việc gì không phù hợp với Pháp đều có nghĩa là đã không còn xứng là vị Thần đó nữa, huống chi là đã vũ nhục Sư phụ và Đại Pháp? “Tố đáo thị tu” [làm được mới là tu]. Tìm ra vấn đề tâm tính, tu lại từ đầu, mới có thể giành lại được vinh diệu của đệ tử Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“Nếu như đến tận bây giờ chư vị vẫn chưa rõ thế nào là đệ tử Chính Pháp, thì không thể từ trong ma nạn trước mắt này mà bước ra được, thì sẽ bị tâm [mong] cầu yên ổn của con người thế gian dẫn đến tà ngộ. Sư phụ vẫn luôn đau lòng trước những vị bị rớt xuống; đa số là bị cái tâm này làm hủy hại mà rớt xuống” (Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Những người từng thỏa hiệp với tà ác, thì trên thân đều mang vật chất của tà ác, nếu không thanh trừ sạch sẽ, không thực sự bù đắp bằng hành động, thì dù có ở trong tù hay không cũng vậy, đều là đang liên tục bị tà ác bức hại.
An bài của tà ác chính là từng bước dẫn dắt bạn đến tà ngộ. Những người vốn mang theo nỗi ô nhục vì đã thỏa hiệp với tà ác mà tu luyện, thực ra càng dễ bị tà ác khống chế mà làm ra những việc chính mình cũng không ngờ tới.
Đông đảo đệ tử Đại Pháp chúng ta phải thực sự làm được “dĩ Pháp vi Sư”, không hướng ngoại cầu, mà hướng nội tu, đó mới là con đường mà bản thân nên đi. Sư phụ đã giảng cho chúng ta trong Pháp rằng, những vấn đề xuất hiện ở các đệ tử tại Trung Quốc Đại lục không chỉ là vấn đề tu luyện, mà là do cuộc bức hại áp đặt vào. Các đệ tử Đại Pháp bị tà ác an bài lợi dụng, làm sao để bước ra khỏi cái bẫy của cuộc bức hại, làm sao để quy chính? Vấp ngã không sao cả, hãy đứng dậy, Sư phụ đang chờ đợi chúng ta, đang mong mỏi chúng ta. Các đệ tử chân tu chúng ta đều biết rõ sự tàn khốc của cuộc bức hại, sự gian nan của Chính Pháp. Chúng ta hãy cùng nhau phá trừ tà ác, tìm lại tự kỷ chân chính của mình. Cơ duyên vạn cổ, xin hãy trân quý!
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/5/497973.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/1/229624.html