Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-08-2025] Một tháng trước, trong khi học thuộc kinh văn “Càng về cuối càng tinh tấn”, tôi ngộ ra rằng sự can nhiễu từ các quan niệm người thường đã ngăn cản một số học viên giảng chân tướng Đại Pháp và vạch trần cuộc bức hại. Để thoát khỏi những can nhiễu đó thì chúng ta phải loại bỏ những quan niệm người thường này.

Những quan niệm cố hữu

Khi chúng ta nói chuyện với những người thành đạt và giàu trải nghiệm, thì thường họ lại là những người có những quan niệm cố hữu nhất, khiến họ không thể nhìn thấy sự thật. Khi chúng ta giảng chân tướng cho họ về cuộc bức hại, họ không dễ chấp nhận những gì chúng ta nói.

Họ thường bám cứng vào quan niệm thấy mới tin, tự cho mình là người thực tế và không tin vào những chuyện báo ứng, hoặc trên bề mặt họ tỏ ra là người dễ hoà đồng và dễ chịu, nhưng rồi vừa nói những gì ra khỏi cửa là họ quên hết.

Trong những năm qua, do sự bức hại của cựu thế lực, tôi đã chứng kiến rất nhiều đệ tử Đại Pháp phải sống trong cảnh khốn cùng, hầu hết các học viên đã phải chịu đựng cuộc sống khó khăn. Vì phải mưu sinh và trách nhiệm với gia đình, các học viên phải làm việc cật lực để nuôi sống gia đình.

Mặc dù đúng là phải làm việc chăm chỉ mới có thể tồn tại, nhưng cái tâm lý “làm việc chăm chỉ” này đã vô tình làm sói mòn ý chí tu luyện tinh tấn của các học viên, và nhiều người bị mắc kẹt trong các quan niệm khác nhau. Tôi thường quan sát các học viên trong hoàn cảnh này và thấy tuy họ đang làm ba việc nhưng quan niệm người thường của họ còn rất mạnh mẽ.

Một tháng trước, khi tôi đang học thuộc bài “Càng về cuối càng tinh tấn”, tôi chợt nhận ra những quan niệm đáng sợ này đã ăn sâu vào tâm trí chúng ta mà chúng ta không hề hay biết. Tôi đã nhìn thấy điều này ở các học viên, nhưng tôi cũng khác gì họ đâu! Dưới đây, tôi muốn chia sẻ cách tôi đã loại bỏ những quan niệm này như thế nào.

Đấu tranh để loại bỏ quan niệm cố hữu

Tôi đã có thói quen ngủ trưa từ rất lâu, nếu hôm nào không được ngủ trưa thì tôi sẽ cảm thấy uể oải suốt cả buổi chiều. Vài năm trước, tôi đã cố gắng thay đổi thói quen này (mặc dù lúc đó tôi không coi đó là thói quen) nhưng đã không thể. Vì vậy, tôi cứ theo lối suy nghĩ thông thường này của người thường, tin rằng mình cần phải ngủ trưa để buổi chiều không cảm thấy mệt mỏi.

Trong quá trình học thuộc Pháp, tôi nhận ra rằng việc cần ngủ trưa là một quan niệm phổ biến trong người thường. Là một người tu luyện, tôi nên loại bỏ những quan niệm này để cuối cùng siêu xuất khỏi người thường. Tôi quyết định tu bỏ quan niệm rằng tôi cần ngủ trưa giống như mọi người.

Một lần, ngay sau bữa trưa, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ như thường lệ. Trước đây, mỗi khi như vậy tôi thường nằm xuống và ngủ thiếp đi khoảng hơn một tiếng đồng hồ. Lần này, tôi quyết định ngồi thiền nhưng chỉ sau nửa tiếng, tôi cảm thấy buồn ngủ đến mức không thể ngẩng đầu lên được – cảm giác như đầu nặng cả tấn. Tôi chuyển sang đọc Pháp nhưng trạng thái buồn ngủ vẫn liên tục xuất hiện.

Bình thường, khi buồn ngủ trong lúc học Pháp, tôi thường nghiến răng, cố gắng chịu đựng, và sau khoảng hơn mười phút, tôi có thể tỉnh táo lại và tiếp tục học. Lần này cơn buồn ngủ dữ dội hơn nhiều và hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Toàn thân tôi tê cứng, mất hết phản ứng, đầu tôi vô thức tựa vào tường và ngủ thiếp đi. Cũng có lúc tôi ngã vật xuống giường và ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Giấc ngủ đó rất sâu và ngon, nhưng vì tôi luôn có suy nghĩ rằng mình không thể ngủ được, nên tôi thức dậy sau khoảng nửa tiếng, và vẫn muốn ngủ tiếp. Tôi cố gắng chống lại cảm giác thôi thúc muốn đi ngủ lại. Tình trạng này kéo dài hơn mười ngày và không hề chấm dứt. Ban đầu tôi nghĩ sau vài ngày là mình sẽ vượt qua được, nhưng trên thực tế quan niệm dựa trên đồng hồ sinh học này cực kỳ cứng đầu.

Sau khoảng 10 ngày, tôi giảm thời gian ngủ từ một đến hai tiếng xuống chỉ còn 30 phút. Tôi thường đợi đến khi không thể chịu đựng được nữa mới nằm xuống và chìm vào giấc ngủ sâu. Tôi vẫn thôi thúc mình không nên ngủ trưa nữa. Tôi nhớ lại những câu chuyện tôi đã đọc về các pháp môn tu luyện trong quá khứ. Những người tu luyện vào thời Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thường ngủ khoảng hai hoặc ba tiếng vào nửa đêm, thời gian còn lại họ dùng để thiền định, luyện công, đọc kinh, học Pháp và đi khất thực. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, sao tôi lại có thể kém tinh tấn so với các môn đồ của những môn phái nhỏ hơn trong quá khứ?

Lần này, tôi quyết tâm loại bỏ hoàn toàn thói quen ngủ trưa và tiếp tục nỗ lực. Tôi ngồi chép các bài giảng Pháp và dần dần giảm thời gian ngủ trưa xuống còn khoảng 10 phút. Vẫn chưa hài lòng, tôi tiếp tục nỗ lực và sau khoảng một tháng thì tôi đã thành công. Tôi không ngủ trưa trong hai tuần liên tiếp và không còn buồn ngủ vào buổi chiều nữa. Điều này cho thấy quan niệm người thường của chúng ta cứng đầu đến mức độ như thế nào. Chỉ cần chúng ta học Pháp, ghi nhớ Pháp và kiên trì, chúng ta có thể loại bỏ được những quan niệm của mình.

Vậy còn những quan niệm khác của tôi thì sao? Mặc dù Sư phụ Lý cho phép chúng ta giữ lại một số quan niệm để đảm bảo chúng ta có thể sống trong xã hội người thường, nhưng tất cả những quan niệm nuôi dưỡng các chấp trước của chúng ta đều phải tu bỏ.

Tất nhiên, tình huống của mỗi người là khác nhau, tôi không nói là chúng ta không nên ngủ trưa. Tôi chỉ chia sẻ trải nghiệm của mình và khuyến khích các học viên khác xem xét lại quan niệm người thường của họ. Liệu những quan niệm người thường này có đang lèo lái chúng ta mà chúng ta không nhận ra chúng không? Chẳng phải chúng ta nên chủ động phá trừ những quan niệm này, nhưng chúng ta đã để chúng trở thành thói quen trong sinh hoạt hàng ngày.

Đối với tôi, việc loại bỏ thói quen ngủ trưa chỉ là bước khởi đầu. Việc liên tục nhẩm niệm bài “Càng về cuối càng tinh tấn” đã giúp tôi nhận ra rằng những cái gọi là kinh nghiệm có được trong cuộc sống thực ra đang kìm hãm tôi, và chúng thậm chí còn thấm đẫm văn hóa Đảng. Chẳng hạn như: “Khi nói chuyện với người khác, chỉ nói một phần nhỏ những gì mình nghĩ; đừng bộc lộ cảm xúc thật của mình”, “Luôn chuẩn bị trước cho phương án tồi tệ nhất”, “Đừng chỉ trích người khác nếu bản thân chưa làm tốt”, và “Chờ đến khi bản thân làm tốt rồi mới chia sẻ kinh nghiệm”.

Tất cả những điều ấy đều là cách thức để chúng ta bảo vệ bản thân khỏi bị tổn hại. Những cái gọi là kinh nghiệm tinh đời này đã trói buộc người dân Trung Quốc hàng ngàn năm qua, khiến chúng ta chìm đắm trong vòng luẩn quẩn của những thăng trầm. Là một học viên Đại Pháp, tôi phải thoát khỏi tất cả những cái gọi là quan niệm và kinh nghiệm sống của người thường này, hoàn thành ba việc mà Sư phụ yêu cầu và trở về nhà cùng Sư phụ.

Tôi cũng đã thoát khỏi quan niệm “chờ đến khi tu luyện tốt rồi mới viết ra trải nghiệm của mình”, bởi vì quá trình viết bài chính là quá trình để chúng ta hướng nội và đề cao. Giờ đây tôi có thể cảm nhận được chính niệm mạnh mẽ và sự thăng hoa có được như thưở đầu mới đắc Pháp.

Khi tôi đọc lại đoạn Pháp của Sư phụ:

“Thực ra, mọi người hãy nghĩ xem, người tu luyện trong quá khứ – khi phải mất cả một đời mới có thể đi hết con đường – đều không dám lười biếng chểnh mảng [dẫu chỉ] một thời khắc; vậy mà các đệ tử Đại Pháp – [những người] được Đại Pháp cứu độ đến quả vị sinh mệnh – trong tu luyện cũng lại là pháp môn tu luyện tiện lợi nhất, vào thời điểm vinh diệu vĩ đại nhất của tu luyện chứng thực Pháp – thời gian tu luyện mà chỉ trong nháy mắt là trôi qua – lại có thể không tinh tấn hơn?” (Càng về cuối càng tinh tấn, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Nước mắt tôi trào ra, và một cảm giác tội lỗi sâu sắc dâng lên từ tận đáy lòng. Trước đây, tôi đọc đoạn Pháp này một cách hời hợt, nhưng hôm đó tôi đã hiểu sâu sắc rằng Sư phụ rất mong muốn chúng ta đề cao, và tôi cảm nhận được lòng từ bi vô lượng của Ngài. Tôi thực sự không có lý do gì để không tinh tấn!

Trên đây là những cảm ngộ của tôi ở tầng thứ hiện tại. Xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì chưa phù hợp với Pháp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/20/498142.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/6/229702.html