Thực tu trong ma nạn, dẫn khởi phía thiện lương của bản tính con người
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 07-09-2025] Tôi và chồng tôi đột nhiên bị bắt cóc và bị lục soát nhà. Tôi bị biệt giam trong một căn phòng dưới sự canh gác của một cảnh sát trẻ. Sự việc bất ngờ này khiến tôi bừng tỉnh và bắt đầu hướng nội tìm xem vì sao tôi lại xuất hiện sơ hở lớn như vậy. Tôi nhận ra rằng họa là do tâm oán hận, tâm hiển thị của tôi chiêu mời đến. Lúc này hàng loạt cơn ho ập đến cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn người thanh niên đang canh gác mình, cậu ấy trạc tuổi con tôi. Cơn ho của cậu ấy cứ tiếp diễn không dứt, từng cơn lại càng dữ dội hơn. Đột nhiên trong tâm tôi thấy đau xót cho cậu ấy, tôi hỏi: “Con ơi, ho dữ dội thế mà con không uống thuốc sao?”
Cậu ấy ngước nhìn tôi. Có lẽ cậu ấy thấy được sự chân thành của tôi, nên không còn ý nghĩ thù địch và sự lãnh đạm, bèn nói: “Tôi đang uống thuốc, nhưng không hiệu quả lắm”. Tôi nói: “Hiện tại có rất nhiều ca bệnh phổi trắng, đừng trì hoãn nữa, hãy truyền thuốc đi”. Cậu ấy mỉm cười, lễ phép nói: “Cô ơi, cảm ơn cô”. Tôi rất yên tâm và nói với cậu ấy: “Chúng tôi không phạm tội, hy vọng cậu hãy làm một người thiện lương chính nghĩa”. Cậu ấy nhìn tôi với vẻ bất lực và thông cảm.
Lần thứ hai tôi gặp cậu ấy là trong cái gọi là “buổi thẩm vấn” sau khi tôi bị đưa đến trại giam, là cậu thanh niên ấy và một cảnh sát khác. Câu đầu tiên cậu ấy nói khi nhìn thấy tôi là: “Cô ơi, cô còn nhận ra cháu không? Cháu đã nghe lời cô. Cháu đã truyền dịch và giờ cháu thấy khỏe hơn nhiều rồi”. Hôm đó tôi không được khỏe, nên tôi chỉ mỉm cười với cậu ấy và bảo cậu ấy nhớ những gì tôi đã nói.
Lần thứ ba tôi gặp lại cậu ấy là ngày tôi được tại ngoại, cậu ấy và vị giám đốc đến thăm tôi. Vừa thấy tôi bước ra khỏi cửa kính, cậu ấy đã vui vẻ vẫy tay chào tôi như thể gặp lại người thân đã lâu chưa gặp. Tôi cũng vui vẻ vẫy tay chào họ. Cậu ấy nói: “Cô ơi, cháu đã nghe lời cô rồi”. Tôi dặn dò cậu ấy nhất định phải làm một người tốt chính trực và tử tế.
Tôi rất tiếc vì không thể giảng chân tướng cho cậu ấy thêm nữa. Sau đó, khi tôi đến đồn cảnh sát để lấy đồ đạc, tôi không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa. Sau đó, con trai tôi nói với tôi rằng cậu ấy đã hướng dẫn và giúp đỡ tôi trong phạm vi thẩm quyền của mình. Tôi tin rằng trong tâm cậu ấy đã lựa chọn làm người có chính niệm và thiện lương.
Ngày hai viên cảnh sát tham gia đàn áp đưa vợ chồng tôi vào trại tạm giam, trong túi chồng tôi có 200 Nhân dân tệ. Anh ấy đưa cho tôi và bảo tôi giữ, tôi lại bảo anh ấy giữ. Cả hai chúng tôi đều nghĩ cho đối phương, đẩy qua đẩy lại số tiền ấy. Một trong hai viên cảnh sát thốt lên: “Vợ chồng hai người đúng là người tốt”. Tôi nói: “Người tốt cũng bị đưa đến đây, các anh có biết không? Đây là bằng chứng cho tội ác của các anh. Tương lai các anh sẽ làm sao?” Viên cảnh sát nói: “Có lẽ vậy, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh cấp trên mà thôi”.
Có một cảnh sát trẻ rất hung hăng, vừa nghe tôi nói sự thật, cậu ấy quát sẽ “xử lý” tôi. Khi tôi bị đưa đến bệnh viện để kiểm tra, tôi đã cố gắng nói sự thật về Pháp Luân Công với bác sĩ, nhưng cậu ấy vẫn không cho tôi nói và còn dọa “xử lý” tôi. Tôi nhìn cậu ấy, thở dài và nói: “Ôi, cậu nhóc này…” Có lẽ sự quan tâm chân thành của tôi đã lay động được cậu ấy. Từ đó trở đi, cậu ấy im lặng, không bao giờ quát tháo tôi nữa, và giọng điệu cũng trở nên hiền lành hơn nhiều. Hôm đó, tôi quay lại đồn cảnh sát để lấy đồ đạc, khi ra ngoài, tôi tình cờ gặp cậu ấy. Tôi mỉm cười và chào: “Chào cậu, con trai!” Thấy tôi, cậu ấy hỏi: “Cô lại đến đây làm gì nữa?” Tôi đáp: “Tôi đến lấy đồ của tôi”. Đang nói chuyện, một chiếc xe chạy đến, cậu ấy nói: “Cẩn thận! Đừng tông vào xe!” Giọng điệu của cậu ấy thật sự tốt với tôi. Khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, tôi cảm thấy bầu trời trong xanh và không khí trong lành. Sự thay đổi của cậu ấy khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Phó giám đốc trại tạm giam cũng là một người rất tốt bụng. Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu, và bà ấy đã nói từ tận đáy lòng: “Nếu tôi là sếp, tôi chắc chắn sẽ chọn những người như cô”. Khi bà ấy nói với tôi rằng tôi được “tại ngoại”, bà ấy đã nói rất chân thành: “Cô không dùng bất kỳ mối quan hệ hay cửa sau nào, cũng không tốn một xu nào, nhưng chúng tôi quyết định cho cô tại ngoại về nhà, hy vọng sau khi về nhà cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa”. Tôi biết rằng đây không phải là nơi chúng ta nên ở lại, tất cả mọi thứ đều có Sư phụ quản. Cựu thế lực muốn dùng những chấp trước và hủ lậu để dồn tôi vào đường cùng, nhưng Sư phụ thấy tôi vẫn còn chính niệm nên đã sắp đặt để biến điều xấu thành điều tốt.
Trong trại giam có một nữ cai ngục xinh đẹp nhưng dữ tợn, cô ấy từng quát tôi: “Cô có biết khi nào mình sẽ chết không?” Tôi đáp: “Ai cũng không biết được khi nào chúng tôi sẽ chết. Sống chết có mệnh, phú quý tại trời”. Cô ấy không nói gì được nữa. Ngày tôi rời trại giam, cô ấy đang trực. Cô ấy nhìn tôi, ân cần nói: “Sau khi về nhà cô hãy đi bệnh viện khám sức khỏe đi, cũng nên tin vào khoa học một chút”. Trong đôi mắt to đẹp của cô ấy không còn vẻ hung dữ nữa.
Vì chồng tôi vẫn bị giam giữ bất hợp pháp nên sau khi trở về nhà, tôi và người thân đã đi lại giữa các đồn cảnh sát, trại tạm giam, viện kiểm sát và tòa án, giảng chân tướng qua thư từ và nộp các văn bản pháp lý. Nỗi sợ hãi của tôi dần vơi đi, dường như nó giảm bớt sau mỗi lần đối diện với khó nạn. Trước đây, tôi rất yếu đuối, sợ hãi, thiếu chính niệm và không mạnh mẽ. Thông qua ma nạn này, sự bảo hộ từ bi và an bài khéo léo của Sư phụ đã giúp tôi thực sự trải nghiệm được lòng từ bi vô biên của Ngài và sự trang nghiêm, thần thánh của Đại Pháp. Tôi cũng nhận ra sự nghiêm túc của việc tu luyện. Tôi vô cùng hối hận vì trong hơn hai mươi năm, tôi đã niệm “Đại Pháp hảo” mỗi ngày nhưng lại không chân chính thực tu. Bởi vì bình thường học Pháp ít, không trừ bỏ nhân tâm, chỉ tu luyện một cách hình thức, dẫn đến trạng thái tu luyện không tốt, khi làm các việc thì chính niệm không mạnh mẽ và thiếu sự thản đãng. Đây là điều hối tiếc lớn nhất của tôi. Tôi đã không có đủ chính niệm để giải thể cuộc bức hại tà ác này. Tôi bắt đầu tận dụng thời gian để học Pháp thường xuyên hơn, ghi nhớ từng chữ trong tâm, cũng đã hiểu được những Pháp lý mà trước đây lúc học Pháp tôi chưa hiểu. Khi phát chính niệm, tôi nghĩ đến những tội nghiệp mà những người trong sở công an, viện kiểm sát và tòa án đã phạm phải vì không hiểu được chân tướng mà phá hoại Phật Pháp, họ tương lai sẽ ra sao? Bất giác nước mắt tôi tuôn rơi, tôi không hề oán hận họ, tôi chỉ có sự hối tiếc và thương xót.
Trong suốt cuộc đàn áp, các đồng nghiệp và người nhà chúng tôi đã kiên quyết lựa chọn công lý và đứng về phía Đại Pháp.
Vợ của sếp tôi nhìn thấy tôi và nói: “Trông cô hốc hác nhiều như vậy tôi đau lòng quá”. Đồng nghiệp tôi lau nước mắt, còn con gái sếp tôi thì nói: “Cô của cháu thực sự rất thiện lương”. Họ đều biết Pháp Luân Đại Pháp tốt, nhưng dưới sự cai trị của tà đảng, họ không dám nói ra. Tôi cũng viết thư kể rõ sự thật gửi đến lãnh đạo nơi chồng tôi và nơi các con tôi làm việc, hy vọng họ sẽ đứng ra viết giấy xác nhận anh ấy là một người tốt, điều này sẽ đóng vai trò tích cực trong việc bào chữa tại tòa án. Khi tôi đến gặp các lãnh đạo đơn vị và trình bày mục đích của mình, họ đồng ý ngay. Khi tôi kể về những khó khăn của chồng tôi trong tù, tôi không thể cầm được nước mắt. Kế toán trong đơn vị chồng tôi là một người rất tốt bụng, khi chứng kiến tất cả những điều này, cô ấy vừa khóc vừa an ủi tôi. Sau khi tôi rời đi, cô ấy tiễn tôi ra ngoài và đứng ngoài cửa, không chịu quay vào cho đến khi không còn nhìn thấy tôi nữa. Tôi cảm thán trước sự minh bạch của những sinh mệnh đã đưa ra lựa chọn sáng suốt.
Khi tôi về nhà, anh trai và chị dâu nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ và nói: “Nhìn em cô đơn như vậy, thật đau lòng”. Tôi nói: “Em thực sự không sao rồi. Người khác có thể nghĩ em đang đau khổ, nhưng em cảm thấy chỉ những ai không tuân theo Pháp mới thực sự đau khổ. Em không còn là người yếu đuối như trước nữa. Em có Sư phụ vĩ đại nhất, và trong tâm em có Pháp. Em là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Chính Đại Pháp đã cho em ý chí kiên cường và dũng khí để đối mặt với khổ nạn”.
Cháu gái tôi òa khóc khi nhìn thấy tôi. Tôi liên tục giảng chân tướng cho cháu, và cuối cùng cháu cũng lấy lại được chính niệm. Cháu nói: “Cô ơi, hiện tại sự ủng hộ của cháu dành cho cô đã tăng từ 20% lên 80%, và bây giờ cháu ủng hộ cô 100% rồi”. Cháu trai tôi nhìn thấy tôi, ôm chặt lấy tôi mà khóc: “Cô ơi, nhìn thấy cô, cháu thấy an tâm. Cháu hiểu và ủng hộ cô. Cô phải tu luyện thật tốt nhé”. Tôi nói: “Con à, đây là những lời an ủi nhất mà cô được nghe trong năm mới này”.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện”, chính vì bản tính con người vốn có phần thiện lương này mà Sư phụ từ bi của chúng ta mới nhiều lần vừa kéo dài thời gian vừa chịu đựng vì chúng sinh. Các đệ tử Đại Pháp cũng đang nỗ lực hết sức để giảng chân tướng cho mọi người trong khổ nạn, hy vọng rằng những người tốt sẽ được cứu.
Sau một phen trải qua thử thách và khổ nạn, tôi từ một người yếu đuối ban đầu đã trở nên mạnh mẽ hơn. Đối mặt với khổ nạn, tôi không còn sợ hãi nữa, mà trở nên lạc quan và kiên cường. Tôi thường nghĩ rằng nếu không đắc Đại Pháp, không biết tôi sẽ trượt dài đến đâu trong xã hội đạo đức suy đồi này. Chính Sư phụ từ bi đã cứu tôi, tịnh hóa tôi và cải biến tôi. Tôi thật may mắn biết bao, nguyện dùng lòng biết ơn vô hạn này hóa thành động lực để tiến bộ, tu luyện bản thân thật tốt, và trợ Sư cứu độ chúng sinh!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/7/496660.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/15/229834.html