Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Mỹ

[MINH HUỆ 27-06-2025] Từ nhỏ, tôi đã không giỏi ăn nói. Khi trưởng thành, tôi cũng không biết cách nhìn mặt đoán ý, không thích giao tiếp với người khác. Sống ở Hoa Kỳ ba mươi năm, công việc và cuộc sống của tôi đều ở trong xã hội chủ lưu, vì vậy việc giảng chân tướng chủ yếu hướng đến người phương Tây.

Để giảng rõ chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại, tôi đã phát biểu tại các cuộc họp hội đồng thành phố, dựng các quầy thông tin tại các sự kiện cộng đồng, chiếu phim về chủ đề bức hại và thường xuyên chia sẻ về chân tướng tại các buổi họp mặt nhóm nhỏ.

Chính Đại Pháp đã thay đổi tôi, cho tôi dũng khí và trí huệ để tiếp cận xã hội chủ lưu và trợ giúp Sư phụ chứng thực Pháp. Tôi muốn chia sẻ một vài thể ngộ mà tôi đã có được trong hai mươi năm qua.

Loại bỏ tâm nóng vội

Tôi đến từ Trung Quốc Đại Lục. Trước khi tiếp xúc với xã hội chủ lưu phương Tây, tôi không nhận thức được văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) của bản thân mình. Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế giới đều giống như người Đại Lục chúng tôi, ồn ào, bốc đồng và tự cho mình là trung tâm. Tôi chỉ nhận ra những vấn đề này nhờ sự nhắc nhở của những người bạn phương Tây. Họ nhắc nhở tôi một cách lịch sự và thường với chút hài hước.

Hơn 20 năm trước, một đồng nghiệp người phương Tây đã viết cho tôi một mẩu giấy bằng tiếng Trung chỉ có ba từ: dừng lại, quan sát, lắng nghe. Anh ấy đang nhắc nhở tôi đừng quá nóng vội. Khi đó, tôi rất dễ lo lắng và bất an mỗi khi gặp vấn đề, mỗi khi lo lắng, tôi lại nổi nóng. Bây giờ, tôi hiếm khi cảm thấy lo lắng. Không có gì quan trọng đến mức phải lo lắng, và điều đó cũng không giúp ích được gì. Tốt hơn là nên bình tĩnh giải quyết mọi việc.

Tu bỏ tâm nóng vội là một quá trình lâu dài. Gốc rễ của sự nóng vội là nỗi sợ, sợ mọi việc sẽ không diễn ra tốt đẹp, sợ người khác sẽ đổ lỗi cho mình, sợ mất mặt và sợ bị tổn thất. Để giữ bình tĩnh khi đối mặt với khó khăn, tôi phải buông bỏ rất nhiều chấp trước. Nếu tôi có thể làm được điều này trong khi giảng chân tướng, hiệu quả sẽ rất tốt.

Tôi muốn chia sẻ hai câu chuyện ngắn. Tám năm trước, chồng tôi chở tôi đến Câu lạc bộ Rotary để giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và nâng cao nhận thức về cuộc bức hại ở Trung Quốc. Trên đường đi, chúng tôi cãi nhau vì một chuyện vặt, tôi đã bước ra khỏi xe với tâm trạng tức giận. Sau khi đưa tôi đến nơi, chồng tôi lái xe đi.

Khi bước vào, tôi thấy câu lạc bộ tương đối nhỏ, chỉ có mười người tham dự. Mọi người đều thân thiện và chào đón tôi nồng nhiệt. Buổi họp mặt của họ được tổ chức trong một nhà hàng cổ kính với những bức tường được trang trí bằng tranh và bộ đồ ăn được sắp xếp gọn gàng. Mọi người đều cư xử với phong thái lịch thiệp. Tôi cảm thấy như mình đang ở một thời không khác, trước mặt là những quý ông và quý bà thời xưa.

Khi chồng tôi đến đón, anh ấy nhận xét: “Sao em lại trở nên lịch sự thế? Em không còn giận chút nào à?” Tôi thở dài và nói rằng mình đã ở cùng một nhóm người lịch thiệp như vậy, họ đã gây ấn tượng và ảnh hưởng đến tôi. Đúng vậy, làm sao tôi có thể nói về Đại Pháp với sự nóng vội và tức giận? Sư phụ đã dùng cảnh tượng này để nhắc nhở tôi.

Câu chuyện thứ hai diễn ra một tháng trước. Người dẫn chương trình nói với tôi rằng tôi có ba mươi phút để phát biểu và có vài người phát biểu trước tôi. Tôi là người cuối cùng. Tôi ngồi đó từ sáu giờ tối đến tám giờ, nghĩ rằng buổi họp mặt sẽ kết thúc lúc 8 giờ 30, càng đợi lâu thì càng có ít thời gian. Tôi liên tục nhìn đồng hồ, cảm thấy ngày càng lo lắng, nhưng những người phát biểu trước tôi vẫn nói không ngừng. Cuối cùng, lúc 8:30 tối, đã đến lượt tôi lên sân khấu. Lúc đó, mọi người có vẻ đều đã mệt mỏi.

Không biết tại sao, tôi đột nhiên không còn cảm thấy lo lắng nữa. Tôi bước lên sân khấu với một nụ cười và nói: “Tôi cứ nghĩ buổi hôm nay sẽ kết thúc vào lúc 8 giờ 30. Lúc nãy còn thầm vui mừng vì mình được ăn tối miễn phí và có thể ra về mà không cần phải phát biểu.” Khán giả bật cười, không còn ai ngủ gật nữa. Sau đó, tôi bắt đầu nói về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Buổi tối hôm đó diễn ra rất tốt đẹp, tôi nghĩ đó là vì tôi đã buông bỏ chấp trước vào kết quả và không còn cảm thấy căng thẳng hay vội vàng nữa. Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ.

Kế hoạch dài hạn và sự tín nhiệm

Khi cuộc bức hại mới bắt đầu, mọi người có tâm lý ngắn hạn và không muốn xem xét các kế hoạch cho vài tháng hoặc vài năm tới. Năm 2002, tôi đã đăng ký tổ chức một cuộc triển lãm ảnh tại một thư viện công cộng. Họ không thu phí, nhưng sáu tháng sau mới có thể triển khai.

Một số học viên phản đối cơ hội này, nói rằng sáu tháng nữa Chính Pháp có thể đã kết thúc, như vậy sẽ quá muộn. Tôi vẫn đăng ký. Tôi nghĩ, vì nó miễn phí, tại sao không thử? Nếu những người khác không có thời gian đi, tôi sẽ tự mình tổ chức. Sáu tháng sau, chúng tôi đã tổ chức triển lãm ảnh theo đúng lịch trình.

Có rất nhiều cơ hội tuyệt vời để chia sẻ chân tướng về Đại Pháp trong xã hội chủ lưu phương Tây, nhưng cần phải lên kế hoạch trước vài tháng. Các hoạt động do các nhóm người thường tổ chức cũng được lên kế hoạch trước, với diễn giả và chủ đề được xác định trước nhiều tháng. Nếu chúng ta chỉ muốn hành động nhanh chóng mà không lập kế hoạch dài hạn, chúng ta chỉ có thể phát tờ rơi bên ngoài địa điểm vào phút chót. Bằng cách đăng ký tham gia trước, chúng ta có thể dựng một quầy thông tin, có nhiều thời gian hơn để phát biểu và trình bày các chủ đề một cách cởi mở và tự tin, điều này hiệu quả hơn nhiều.

Nếu đăng ký phát biểu, chúng ta phải giữ chữ tín. Dù ngày hôm đó bạn bận đến đâu, chúng ta cũng phải đi. Nếu không thể tham dự, phải thông báo cho họ càng sớm càng tốt để họ có thể chuyển cơ hội cho nhóm khác. Điều này thể hiện chúng ta là người có trách nhiệm, đáng tin cậy và có thể mở ra những cơ hội trong tương lai.

Vào tháng 1 năm 2018, tôi quyết định chuyển đến sống ở New York vì hai con của tôi sẽ theo học âm nhạc tại Học viện Nghệ thuật Phương Bắc ở Middletown. Sau khi đưa ra quyết định này, tôi đã lên kế hoạch để một học viên khác thay thế tôi tại một cuộc họp câu lạc bộ ở Nam California vào tháng Hai. Học viên đó đã đồng ý. Tôi đã đề cập điều này với người liên lạc của câu lạc bộ, phản ứng của anh ấy đã làm tôi ngạc nhiên.

Anh ấy nói rằng họ đã phải tổ chức hai cuộc họp để quyết định có để tôi phát biểu vào ngày hôm đó hay không. Nếu có người khác thay thế tôi, họ sẽ cần xem xét sơ yếu lý lịch của người kia và tổ chức thêm hai cuộc họp nữa để đưa ra quyết định. Tuy nhiên, họ chỉ có một cuộc họp mỗi tháng, vì vậy không có đủ thời gian để thay đổi vào tháng sau. Tôi không nhận ra rằng việc thay thế một diễn giả lại phức tạp đến vậy. Cuối cùng, tôi đã đặt vé máy bay và bay từ New York trở về để tham dự sự kiện. Sự việc này cũng phản ánh tinh thần coi trọng con người của xã hội phương Tây.

Xây dựng các mối quan hệ vững chắc

Nếu bạn muốn tạo dựng chỗ đứng trong xã hội chủ lưu, bạn cần đặt một nền tảng vững chắc, kết giao bằng hữu và xây dựng danh tiếng.

Năm 2011, chúng tôi đã tiếp cận các tổ chức ở địa phương để quảng bá Shen Yun. Một nhóm học viên phụ trách việc liên hệ, sau khi đăng ký lịch xong, chúng tôi đưa những người có khả năng ăn nói đến để giới thiệu về Shen Yun.

Một học viên đã liên hệ với một Câu lạc bộ Rotary quy mô nhỏ, điều phối viên đã yêu cầu tôi tới đó thuyết trình. Học viên phụ trách việc liên hệ cảm thấy câu lạc bộ này quá nhỏ, nên đã không đi cùng tôi. Khi tôi đến, họ rất ngạc nhiên và nói rằng họ mời người học viên kia chứ không phải tôi. Bầu không khí có chút khó xử, vì vậy tôi đã giải thích rằng tôi là bạn của cô ấy và cô ấy không thể đến vào phút chót, nên tôi đến để thay mặt cô ấy phát biểu.

Trong xã hội phương Tây, người ta tôn trọng các cam kết cá nhân. Một khi ai đó được chỉ định phát biểu, họ không nên bị thay thế một cách tùy tiện. Như vậy giống như việc ai đó mời bạn đến nhà chơi và bạn quyết định không đi vào phút chót, rồi lại cử người khác đến thay — chủ nhà chắc chắn sẽ không vui.

Hãy tưởng tượng nếu Ngoại trưởng Hoa Kỳ phát biểu về quan hệ Mỹ Trung. Nhiều người sẽ trả 500 đô la để tham dự. Nhưng nếu một diễn giả vô danh nói về chủ đề này, sẽ không ai sẵn lòng trả tiền, chứ đừng nói đến việc tới tham dự.

Trong văn hóa ĐCSTQ, con người bị xem như những con ốc vít nhỏ, có thể dễ dàng bị thay thế. Tâm thái này rất dễ bị đưa vào các hạng mục Pháp Luân Đại Pháp, không để ý đến việc mỗi học viên đều có duyên phận đặc biệt, với những mối quan hệ và bạn bè trong khu vực được thiết lập trong một thời gian dài. Việc không tận dụng được thế mạnh của các học viên một cách hiệu quả, mà thay vào đó lại điều phối một cách tùy tiện, sẽ dẫn đến việc mất công sức mà không đạt được nhiều kết quả.

Tôi đã thiết lập các mối quan hệ lâu dài, ổn định với một số tổ chức nhất định. Họ tích cực mời chúng tôi đến chia sẻ chân tướng, quảng bá cho chính nghĩa của chúng tôi, mỗi năm họ đều cung cấp nhiều hình thức hỗ trợ khác nhau.

Tất cả chúng ta đều có đồng nghiệp, hàng xóm và bạn bè là người thường, tôi luôn tham dự các buổi họp mặt của họ. Chỉ cần chúng ta bước ra ngoài, sẽ luôn có cơ hội để chia sẻ chân tướng hoặc đặt nền móng cho các cuộc thảo luận trong tương lai.

Khi các con tôi còn học tiểu học, tôi đã gặp một giáo viên đã nghỉ hưu của trường. Vợ chồng giáo viên này rất quý các con tôi và họ mời chúng tôi đến các buổi họp mặt gia đình vào dịp lễ hàng năm. Lần nào tôi cũng tham dự.

Khi các con còn nhỏ, chúng thường múa và chơi nhạc cụ tại các buổi họp mặt, còn tôi sẽ kể cho họ nghe những câu chuyện về văn hóa truyền thống Trung Hoa. Cặp vợ chồng này đã từng mời tôi ăn tối riêng để tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp. Những người bạn khác tại các buổi họp mặt cũng sắp xếp cho tôi đến nói về Đại Pháp tại các tổ chức của họ. Nhóm các giáo viên này đã trở thành những người ủng hộ lâu dài của chúng tôi.

Khơi dậy thiện niệm và giảng chân tướng bằng trí huệ

Khi giảng chân tướng, chúng ta không thể chọn lọc người để nói chuyện; chúng ta thường phải đối mặt với những người khác biệt với mình. Dù quan điểm của chúng ta khác biệt với họ đến đâu, chúng ta cũng không được khiến họ tức giận, vì như vậy sẽ không thể khiến họ hiểu về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Có lần, một bác sĩ nói chuyện với tôi về việc kiểm soát súng ở Hoa Kỳ, ông ấy cho rằng nên cấm hoàn toàn súng, sau đó ông muốn tôi chia sẻ quan điểm của mình.

Tôi chỉ có thể nói: “Việc cấm hoàn toàn súng cũng sẽ gây ra vấn đề. Gia đình chúng tôi thích lái xe đến các công viên quốc gia để cắm trại, ở những vùng hẻo lánh, chúng tôi cần đổ xăng, ăn uống và tìm chỗ ở. Tôi nhận thấy một số khách sạn treo biển báo rằng họ có súng để bảo vệ. Những nơi đó cách đồn cảnh sát gần nhất một giờ lái xe. Không có súng, họ sẽ tự vệ như thế nào? Nếu cơ sở kinh doanh của họ đóng cửa, khách du lịch sẽ gặp khó khăn — thậm chí sẽ không có nơi để đổ xăng.” Vị bác sĩ đột nhiên hiểu ra: “Cô nói đúng! Chúng ta thực sự nên xem xét các vấn đề từ nhiều góc độ khác nhau!”

Một số câu hỏi không dễ trả lời. Đôi khi, người đối diện liên tục chỉ trích các chính sách của Đảng Cộng hòa, ví dụ như việc phá thai hoặc ngừng tài trợ cho các trường đại học cánh tả. Tôi không muốn nói dối hay tranh cãi, vì vậy tôi liền nói: “Hầu hết các chính sách đều có thiện ý, nhưng các nhà hoạch định chính sách khó có thể nhìn thấy toàn cảnh. Ý định tốt không phải lúc nào cũng dẫn đến kết quả tốt. Đó là lý do tại sao chúng ta cần lắng nghe các quan điểm khác nhau và thử các chính sách khác nhau. Đó là vẻ đẹp của nền dân chủ. Vì vậy, sự quan tâm đến các sự kiện thời sự là rất quan trọng.” Một câu trả lời như vậy, dù quan điểm của người đối diện có khác với chúng ta đến đâu, cũng sẽ được đón nhận nồng nhiệt, họ sẽ tôn trọng chúng ta và coi chúng ta như một người bạn.

Mỗi câu hỏi có thể có một câu trả lời khác nhau. Tôi thường quan sát phản ứng của người đối diện và sau đó suy nghĩ cẩn thận về cách trả lời hiệu quả hơn trong tương lai. Một trong những câu hỏi thường gặp nhất là: “Cô chỉ trích ĐCSTQ nhiều như vậy. Cô không sợ họ sẽ truy lùng và bức hại cô sao?”

Câu hỏi này thực sự khó trả lời. Nếu tôi nói tôi sợ, người đối diện cũng sẽ sợ hãi và có thể không muốn nghe sự thật nữa. Nếu tôi nói không sợ, điều đó tương đương với việc phủ nhận sự đàn áp xuyên quốc gia của ĐCSTQ mà chúng ta đang nói đến.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cách trả lời, và đây là điều tôi quyết định sẽ nói: “Tất nhiên là tôi sợ. Tôi đã do dự cả một năm trời trước khi quyết định lên tiếng. Nhưng bây giờ tôi đã tới bước này, không còn đường lùi nữa. Tôi cũng có thể làm nhiều hơn nữa. Tự do có cái giá của nó và bao gồm cả rủi ro, nhưng bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn nhiều so với hai mươi năm trước. Nhiều người đang nói về những vấn đề này, và khi chúng ta cùng nhau chia sẻ gánh nặng, áp lực lên mỗi cá nhân sẽ nhẹ hơn. Tôi không coi mình là người tố giác. Tôi muốn là người trao những chiếc còi. Hôm nay, các bạn đã biết sự thật, các bạn sẽ nói với gia đình và bạn bè của mình. Khi đó, mọi người đều trở thành người tố giác. Đó là sự ủng hộ tốt nhất mà các bạn có thể dành cho tôi.”

Khi mọi người nghe thấy điều này, họ vỗ tay tán thưởng tôi. Điều đó đánh thức thiện tâm của họ và khuyến khích họ hành động để ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp, đó chính là mục đích thực sự của việc chia sẻ chân tướng.

Một vấn đề khác khiến tôi trăn trở là nhiều nhóm thích những diễn giả là những nhân vật nổi tiếng trong giới người thường, những cá nhân thành đạt và thành công, hoặc những người lãnh đạo của các tổ chức nổi bật. Tôi không có những tiêu chuẩn này — tôi không phải là giáo sư, không có thành tựu đáng chú ý, không nổi tiếng, không lãnh đạo bất kỳ nhóm nào, và thậm chí chưa bao giờ điều phối một nhóm trong hạng mục giảng chân tướng.

Sư phụ đã thông qua phản hồi của người thường để điểm hóa cho tôi cách trả lời, nhưng tôi đã mất một thời gian dài để hoàn toàn minh bạch.

Bốn năm trước, một học viên từ tiểu bang khác, thông qua các mối quan hệ của mình, đã sắp xếp cho tôi đến nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp tại một tổ chức địa phương quy mô khá lớn. Chủ tịch của tổ chức đó sau này nói với tôi rằng một số thành viên trong ban lãnh đạo của họ không hiểu tại sao họ không mời một giáo sư đại học đến nói về Trung Quốc, như họ đã làm trước đây. Sau đó, ông nói: “Tôi đã nghe nhiều giáo sư đại học nói rồi. Lần này, tôi muốn nghe một người đã từng sống ở Trung Quốc cộng sản nói về Trung Quốc.”

Tháng trước, người đứng đầu một câu lạc bộ nói với tôi rằng các diễn giả tại các sự kiện của họ đều là thành viên Quốc hội hoặc các giáo sư đại học danh tiếng. Ngụ ý là tôi không đủ tiêu chuẩn. Trong quá khứ, tôi sẽ bỏ cuộc, nhưng ngày hôm đó, cuối cùng tôi đã tìm ra câu trả lời. Tôi đáp: “Các ông đã nghe rất nhiều ý kiến của các chuyên gia; đôi khi, lắng nghe người dân thường nghĩ gì cũng là một điều tốt.” Người đó lập tức trả lời: “Vâng, vâng, cô nói đúng.” Một tuần sau, tôi nhận được lời mời từ câu lạc bộ đó.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/27/496450.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/2/228712.html