Tôi chỉ muốn cứu nhiều sinh mệnh hơn
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-06-2025] Tôi năm nay 74 tuổi, tôi đã không còn bệnh tật kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa đông năm 1998.
Vào tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Vì sợ hãi, tôi đã không dám tham gia học Pháp nhóm. Tôi cố gắng đọc Pháp ở nhà, nhưng vì chưa học hết tiểu học nên tôi không thể tự đọc được. Tôi lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ. Tôi sụt cân và trở nên chán nản. Con trai và cháu gái đã đưa tôi đi công viên và siêu thị, nhưng tôi vẫn không vui vẻ chút nào. Bệnh cũ của tôi lại tái phát, tình trạng sức khỏe của tôi ngày càng xấu đi.
Một hôm, một đồng tu đến thăm tôi. Biết được tình hình của tôi, cô ấy đề nghị tìm một nhóm học Pháp cho tôi. Kể từ đó, tôi đã có thể học Pháp cùng các đồng tu, tôi cảm thấy như được tái sinh. Từ đó trở đi, tôi cùng các học viên khác đi giảng chân tướng và cứu người.
Tôi thường thấy niềm hạnh phúc của chúng sinh sau khi được cứu, niềm hạnh phúc đó không thể diễn tả bằng lời. Có người chắp tay trước ngực để bày tỏ lòng biết ơn, có người tặng tôi hoa quả hoặc rau tươi. Tất nhiên, cũng có những người bị ĐCSTQ lừa dối và che mắt, họ đã chửi mắng hoặc đe dọa tôi. Tôi không để tâm đến họ, chỉ tập trung vào việc cứu người.
Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã trải sẵn con đường cho chúng ta đi giảng chân tướng và cứu người. Chúng ta chỉ cần bước ra ngoài và mở miệng nói chuyện với họ, chúng sinh đều đang chờ chúng ta đến cứu!
Một hôm, tôi bắt chuyện với một người đàn ông trên vỉa hè. Tôi nói: “Anh có biết chữ không? Tôi tặng anh một cuốn sách nhỏ để đọc.” Ông ấy nói: “Sách gì vậy?” Tôi nói: “Đây là sách giúp anh được bình an.”
Một cánh cửa mở ra và một người phụ nữ trẻ bước ra. Cô ấy nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi và hỏi tôi với vẻ rất quan tâm: “Bác có cuốn sách bình an không ạ?” Tôi đưa cho họ tài liệu giảng chân tướng, đồng thời giảng rõ sự thật và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Họ vui vẻ nhận tài liệu và đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên mà họ đã tham gia.
Một người đàn ông khác bước ra từ cửa và cũng lập tức muốn có một cuốn tài liệu. Tôi mỉm cười và lấy một cuốn tài liệu đưa cho anh ấy. Anh ấy vui mừng như thể tìm được báu vật. Anh ấy chắp tay và liên tục cảm ơn tôi.
Một lần, tôi đạp xe đi giảng chân tướng. Khi tôi đang đi ngang qua một chiếc ô tô đang đỗ bên đường, người lái xe mở cửa và làm tôi ngã. Ngay lúc đó, đầu óc tôi rất tỉnh táo. Tôi lập tức nghĩ: “Tôi có Sư phụ bảo hộ, tôi không sao.” Tôi đã tự mình đứng dậy và dựng xe đạp lên.
Người lái xe bước ra khỏi xe. Anh ấy tỏ ra thực sự hối lỗi và vô cùng lo lắng. Anh ấy hỏi tôi có bị thương không và có cần đến bệnh viện không. Tôi nói: “Không cần đâu. Tôi có Sư phụ bảo hộ nên sẽ không sao. Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt. Tôi sẽ không trách anh đâu.” Người lái xe cảm động và nói: “Hôm nay tôi thực sự đã gặp được người tốt. Xã hội ngày nay thật khó tìm được người tốt như bác.” Tôi đã nói với anh ấy về Đại Pháp và khuyên anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Người lái xe đã vui vẻ đồng ý và liên tục cảm ơn tôi.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/15/496073.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/20/229443.html


