Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-02-2025] Tôi đã đi theo tiến trình Chính Pháp của Sư phụ trong 25 năm qua, và tôi luôn cảm nhận được sự từ bi bảo hộ của Sư phụ ở mọi lúc mọi nơi. Chúng ta thật may mắn khi được làm đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp và được ở bên Sư phụ. Pháp đã ban cho chúng ta khả năng trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Sư phụ cứu độ chúng ta, và chúng ta cứu con người trên thế gian, đó là sứ mệnh của chúng ta.

Hôm nay, tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm giảng chân tướng cho người hữu duyên gần đây để báo cáo lên Sư phụ và giao lưu với các đồng tu.

Các viên chức chính phủ đã nghỉ hưu thích nghe tôi nói

Mặc dù chồng tôi chưa thực sự bước vào tu luyện, nhưng anh ấy hết lòng ủng hộ Sư phụ và Đại Pháp. Anh ấy là người chơi nhạc cụ dân tộc và đã đạt được một số thành tựu trong lĩnh vực âm nhạc dân tộc. Vì vậy có nhiều học sinh và bạn bè đã đến anh ấy để học chơi nhạc cụ. Trong những năm gần đây, chồng tôi mở lớp dạy tại nhà và số lượng học sinh theo học càng ngày càng đông. Anh luôn tạo cơ hội để tôi giúp học sinh của anh minh bạch chân tướng. Sau khi nghe tôi giảng chân tướng, họ hầu hết đều đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Những học sinh này thường sau đó nhận được phúc báo và được nhận vào trường học mà các em mong muốn.

Vài ngày trước, có ba nhạc sĩ nghiệp dư hưu trí lớn tuổi đến nhà tôi. Một người trong số họ là giám đốc sở, và một người khác là bí thư chi bộ đảng của một sở khác. Họ nhờ chồng tôi dạy họ cách chơi một số nhạc cụ, họ cảm thấy tiến bộ nhanh và rất vui. Trưa hôm đó, họ ở lại dùng bữa cùng chúng tôi để buổi chiều tập tiếp. Tôi đã nhân cơ hội này nói chuyện về Đại Pháp và cầu xin Sư phụ gia trì để tôi có thể cứu họ.

Vì các quan chức chính phủ trong nước chịu ảnh hưởng nặng nề của văn hóa Đảng, nên trong cuộc trò chuyện, tôi phải tiếp cận từng bước, tránh đề cập đến những điểm nhạy cảm của họ và cũng không vội vàng thúc giục họ thoái Đảng. Tôi bắt đầu bằng cách nói về văn hóa truyền thống Trung Quốc, sau đó là sự khoan dung của dân tộc Trung Quốc, cái thiện của Phật giáo, cái chân của Đạo giáo, và các nguyên tắc ứng xử của Nho giáo (nhân, nghĩa, lễ, trí, tín) và học thuyết cổ xưa về Ngũ hành. Sử dụng trí huệ được khải ngộ trong Pháp, tôi đã phân tích từng khía cạnh này bằng các ví dụ thực tế. Tôi nói về học thuyết ngũ hành cổ xưa và cách người dân Trung Quốc ngày nay bị đầu độc bởi chủ nghĩa vô thần, sự suy thoái đạo đức, và sự thiếu tôn trọng đối với nền văn hóa truyền thống của chính dân tộc mình.

Lúc này, họ tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ và đồng ý với quan điểm của tôi. Một người trong số họ nói: “Tôi thích nghe cô nói chuyện, tôi không ngờ cô lại có kiến thức uyên thâm đến vậy.”

Dường như ai cũng có Phật tính, chẳng qua là vì nhiều người đã bị văn hóa Đảng tẩy não và đầu độc, một khi họ biết được chân tướng, bản tính thiện lương trong họ sẽ được hiển lộ. Tôi nhận thấy đây là cơ hội để tôi giúp những viên chức này thoái xuất khỏi ĐCSTQ, tôi lấy một chiếc điện thoại di động có chứa video giảng chân tướng và nói rằng: “Các anh thân mến, tôi sẽ cho các anh xem một video có thể thay đổi quan điểm và suy nghĩ của mình.” Tôi đã cùng họ xem video về “Tàng Tự Thạch” ở Quý Châu và một số video giảng chân tướng khác. Hình ảnh thật có sức thuyết phục hơn lời nói, đối mặt với sự thật ấy, những điều khó tin đã mở ra trước mắt họ và chủ nghĩa vô thần không còn có thể duy lý nữa. Họ hiểu rằng không thể cưỡng lại ý trời, dường như mọi thứ đã được Thần an bài, và việc thuận theo thiên ý là một lựa chọn sáng suốt.

Sau bữa tối, họ tập đàn piano thêm một lúc nữa, rồi hai người rời đi trước do có chút việc cá nhân. Vị bí thư Đảng còn lại chưa có ý định rời đi. Chồng tôi cảm thấy không khỏe nên về phòng nghỉ ngơi trước, còn tôi ở lại tiếp tục nói chuyện với vị bí thư Đảng. Tôi nói với ông ấy sự thật về “vụ tự thiêu giả mạo ở Quảng trường Thiên An Môn”, cũng như tội ác thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công của ĐCSTQ.

Ông ấy kể với tôi về hoàn cảnh gia đình của mình. Cha ông từng là chỉ huy sư đoàn trong quân đội và là cấp dưới của một cựu lãnh đạo Đảng. Cha ông đã tham gia vào cuộc nội chiến giữa Quốc Dân đảng và ĐCSTQ, và ông ấy đã dựa vào các mối quan hệ của mình để thăng tiến.

Tôi nói: “Danh lợi không quan trọng, con người không chỉ sống trong một đời mà có luân hồi báo ứng. Hết thảy những danh lợi đạt được thì con người không thể mang theo sau khi chết, chỉ có đức mà họ tích lũy trong cuộc đời mới có thể mang theo. Anh có biết tại sao ở nước ngoài lại gọi Covid là virus Trung Cộng không? Vì người ta tin rằng virus bị rò rỉ từ Viện Virus học Vũ Hán và lan truyền khắp thế giới, gây ra thảm họa toàn cầu.” Ông ấy gật đầu và nói: “Điều này tất cả chúng ta đều biết.”

Tôi nói tiếp, “Nếu anh muốn cứu mạng sống của mình thì hãy tránh xa ĐCSTQ. Trước đây trong lễ tuyên thệ gia nhập Đảng, anh đã giơ nắm tay lên thề sẽ dâng hiến cuộc đời của mình cho nó, anh nên thoái xuất khỏi những tổ chức vô thần này. Anh đã mạo hiểm mạng sống của mình vì nó và cuối cùng đã biến nó thành như tới ngày hôm nay. Còn gì đáng giá hơn nếu anh được sống lâu hơn và tận hưởng cuộc sống của chính mình.”

Anh ấy trả lời: “Đúng vậy! Những gì cô nói hoàn toàn có lý, tôi không phản đối việc này”. Trong tâm tôi thầm tạ ơn Sư phụ đã an bài để chúng sinh này có thể hiểu được chân tướng và được đắc cứu.

Giảng chân tướng cho một người đàn ông trung niên

Một ngày nọ, ngay khi tôi bước vào cổng công viên, tôi nghe thấy một người đàn ông trung niên nói chuyện với ba người: “Làm gì có đấng cứu thế, và chúng ta không nên trông cậy vào thần linh hay thượng đế”.

Trước khi anh ấy kịp nói hết, tôi đã bước đến và nói: “Thưa anh, tôi lại có ý kiến khác về những gì anh đang nói.”

Anh ta trả lời: “Đây là lời Quốc tế ca, chị không đồng ý sao?!”

Tôi trả lời: “Tôi không muốn bình luận gì về điều đó. Tôi chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ của mình. Trung Quốc có nền văn minh huy hoàng 5.000 năm, nền văn hóa Trung Hoa vô cùng phong phú và sâu sắc. Đất nước chúng ta được mệnh danh là Đất Thánh. Trong hàng ngàn năm qua, các vị Thần đã bảo hộ người dân Trung Quốc, và người dân rất sùng kính các vị Thần Phật.”

Tôi lấy một ví dụ dẫn chứng: “Tại sao Thiên Đàn ở Bắc Kinh lại lớn gấp bốn lần Tử Cấm Thành là nơi ở của các vị hoàng đế? Bởi vì đó là nơi hoàng đế đến để tế trời và cầu nguyện cho mùa màng bội thu, mưa thuận gió hoà cho dân chúng. Mỗi hậu duệ của Hoàng đế trong mỗi triều đại đều luôn tôn kính trời và thần linh. Nhưng chúng ta hãy nhìn xem các quan chức chính phủ ngày này đã trở thành những người như thế nào? Họ tham nhũng, đắm chìm trong khoái lạc, áp bức dân chúng, và làm bất cứ điều gì họ muốn. Tất cả những điều này đều là tội lỗi và hậu quả do sự tẩy não của văn hóa vô thần của Đảng gây ra!. Họ không tin vào quy luật báo ứng. Chủ nghĩa cộng sản được tôn sùng như chân lý, Đảng đã lợi dụng khái niệm phi lý này để cắt đứt mối liên hệ giữa con người với thần linh, cắt đứt huyết thống với tổ tiên và truyền thống dân tộc. Tam Phản, Ngũ Phản, Phong trào Phản Cánh Hữu, Cách mạng Văn hóa, Thảm sát Thiên An Môn, cuộc đàn áp Pháp Luân Công – tất cả những chiến dịch này đều là phản nhân loại. Đảng Cộng sản không tin vào Chúa, không kính trời đất, ngạo mạn chống lại trời đất và nhân loại, và còn có khoái lạc trong đó. Người Trung Quốc xưa tin vào sự giao hoà giữa con người và trời đất. Đạo giáo giảng: Người thuận theo đất, đất thuận theo trời, trời thuận theo Đạo, và Đạo thuận theo tự nhiên. Con người và thiên nhiên nên ở trong trạng thái thiên nhâp hợp nhất.

Lúc này, một số người gần đó nói: “Ôi! Chị ấy nói hay quá, lý luận thật logic, chắc hẳn chị ấy phải có học thức cao mới có thể nói ra nhiều chân lý như vậy”. Nghe vậy, người đàn ông trung niên cũng lên tiếng: “Những gì chị nói hoàn toàn có lý, tôi tin chị”. Sau khi nghe được chân tướng, những người khác rời đi với khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười trên môi.

Người đàn ông trung niên có vẻ chưa muốn rời đi, vì vậy tôi nói thêm với anh ấy về vụ tự thiêu được dàn dựng ở Quảng trường Thiên An Môn. Anh ấy đã minh bạch chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh ấy nói với tôi rằng anh rất thích ca hát và phía Bắc công viên là nơi họ luyện tập ca hát và mời tôi đến đó để trò chuyện với họ khi có thời gian. Sau đó chúng tôi bắt tay tạm biệt.

“Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!”

Một ngày khác, tôi lại đến công viên và gặp một người đàn ông lớn tuổi mặc quần ống loe màu trắng và áo vest đen, đang tập thể dục dưới ánh nắng mặt trời. Tôi mỉm cười bước tới chào ông ấy, nói: “Chú mặc bộ này rất đẹp, chú có tập Thái Cực Quyền không?”

Ông ấy mỉm cười và nói với tôi rằng ông đã thử tập hầu hết các môn. Tôi tiếp tục: “Cháu có cảm giác chú là một người ngay thẳng, tính cách không quá cứng nhắc nhưng bướng bỉnh. Một khi chú đã quyết định điều gì thì không bao giờ lùi bước, có phải chú đã từng là một người lính?”

Lúc này, ông ấy tỏ vẻ ngạc nhiên và nói: “Sao cô biết thế? Tôi là một người lính. Tính cách tôi rất thẳng thắn và bướng bỉnh, mọi điều cô nói đều đúng”. Vài câu đối thoại này đã ngay lập tức thu hẹp khoảng cách giữa hai chúng tôi.

Chúng tôi đã thảo luận về Thái Cực Quyền và lý do tại sao Trương Tam Phong, người được cho là đã truyền lại Thái Cực Quyền nhưng đã không để lại tâm pháp cho các thế hệ tương lai, và về các nền văn hóa và giá trị truyền thống khác trong Phật giáo, Đạo giáo, và Nho giáo. Chúng tôi đối chiếu những điều này với thực tế hiện tại về sự suy thoái của đạo đức, con người ngày nay chỉ chạy theo lợi ích cá nhân và đạo đức của con người thế gian đang xuống cấp nhanh chóng. Sau đó, tôi lấy điện thoại di động ra để cho ông ấy xem video về “Tàng Tự Thạch” ở Quý Châu. Lúc này, ông ấy đã hiểu ra rằng con người không thể chống lại được ý trời, và đồng ý dùng một bí danh để thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ông ấy cũng ghi nhớ chín chữ chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!”.

Lúc này trời đã về trưa và chúng tôi đã trò chuyện được hơn một giờ, nhưng vẫn cảm thấy như chúng tôi có rất nhiều điều để nói. Khi chia tay, người đàn ông lớn tuổi nắm chặt tay tôi và nói: “Tôi chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện thú vị như thế này, tôi rất vui. Tôi hy vọng có thể gặp lại cô”. Cuối cùng, ông ấy nói: “Xin lỗi, nhưng có ai trả tiền cho các học viên Pháp Luân Công để làm những việc này không?”

Tôi nghiêm nghị nói với ông ấy rằng: “Xin hãy nhớ rằng, nếu chúng tôi nhận được một xu nào từ việc này thì chúng tôi không phải là người tu luyện chân chính.”

Không chờ tôi kịp nói thêm điều gì khác, ông ấy vội nói: “Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!”

Con xin tạ ơn Sư phụ đã tận tâm an bài, tạ ơn Ngài đã từ bi cứu độ. Hợp thập!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/2/12/490475.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/23/228173.html