Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-05-2025] Tôi năm nay 61 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 11 năm. Trước đây, tôi có sức khỏe kém và mắc nhiều bệnh tật. Trông tôi xanh xao, gầy gò và thiếu sức sống. Tôi cũng là người hướng nội và ngại giao tiếp. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và giúp tôi loại bỏ nhiều vật chất xấu. Tôi đã không còn bệnh tật, thân thể tràn đầy năng lượng.

Khi tôi về thăm quê, mọi người nhận xét rằng trông tôi trẻ ra rất nhiều. Ngoài ra, tính cách của tôi cũng thay đổi hoàn toàn; tôi trở nên mạnh mẽ, lạc quan và cởi mở, không còn ích kỷ như trước nữa.

Thông qua học Pháp và tu tâm tính, tôi đã có được sự tự tin và chính niệm. Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi, tôi đã học được cách sử dụng máy tính và máy in. Tôi thậm chí còn lập một điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp nhỏ tại nhà, hoàn thành tâm nguyện ấp ủ từ lâu. Kể từ đó, tôi đã vững bước trên con đường chứng thực Pháp.

Vào năm 2023, sau khi phát chính niệm, tôi cho các loại tài liệu giảng chân tướng vào ba lô như thường lệ và ra ngoài để giảng chân tướng. Khi đến gần chiếc xe đạp điện của mình, tôi nhận thấy có một người đang ngồi trên đó và hai người khác đang đứng ở lối vào khu dân cư. Một nam và một nữ còn trẻ, còn người đàn ông kia thì lớn tuổi hơn một chút. Người đàn ông lớn tuổi gọi tên tôi và hỏi: “Đây có phải xe của cô không?” Tôi không trả lời. Họ bắt đầu lớn giọng và hung hăng hơn. Tôi cảm thấy lo lắng và tâm sợ hãi nổi lên. Họ nói: “Chúng tôi đến từ đồn cảnh sát. Cô cần đi cùng chúng tôi. Chúng tôi có một số câu hỏi dành cho cô.”

Tôi đáp lại: “Tôi sẽ không đi! Tôi không làm gì sai cả. Tôi không phải là người xấu.” Nhưng họ vẫn kéo tôi đến đồn cảnh sát.

Tại đồn cảnh sát, tôi biết được rằng người đàn ông lớn tuổi là một thành viên mới được bổ nhiệm của Ủy ban Chính trị và Pháp luật. Họ lấy ra một tấm biểu ngữ Pháp Luân Đại Pháp và nói: “Cái này được tìm thấy ở một địa điểm nào đó. Camera giám sát cho thấy cô và một người khác đã treo nó lên. Cô đã đi chiếc xe đạp điện này đến đó.” Tôi từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ và chỉ phát chính niệm trong tâm để thanh trừ mọi nhân tố tà ác, bao gồm cả tâm sợ hãi. Người thanh niên định đánh tôi, còn người phụ nữ thì giật lấy ba lô của tôi và đổ hết mọi thứ ra ngoài. Khi họ nhìn thấy các tài liệu Đại Pháp, họ chỉ vào tài liệu và đe dọa tôi: “Như vậy là đủ bằng chứng để kết án cô rồi!”

Tôi tiếp tục phát chính niệm và không thừa nhận bất kỳ hành vi sai trái nào. Người đàn ông lớn tuổi nói: “Hãy lục soát nhà cô ta. Chắc chắn còn nhiều thứ ở đó.” Họ đưa tôi về nhà và tịch thu các sách Đại Pháp, ảnh chân dung Sư phụ, một máy tính và một đầu đĩa CD của tôi. Sau đó, họ đưa tôi trở lại đồn cảnh sát.

Trong suốt quá trình đó, tôi liên tục phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi cảm thấy không gian xung quanh mình trở nên trong sạch hơn và tâm sợ hãi của tôi cũng giảm bớt. Tôi biết rằng Sư phụ đang giúp tôi thanh trừ các vật chất xấu. Xảy ra sự việc nghiêm trọng này có thể là do một sơ hở trong tu luyện của tôi. Tôi cần phải buông bỏ những lo lắng của mình và hướng nội để tìm ra những gì mình chưa loại bỏ được. Tôi kiên quyết không để những chấp trước này can nhiễu đến việc cứu người của mình.

Tôi tiếp tục phát chính niệm trong khi quan sát hành động của họ. Khi ba viên cảnh sát đang thảo luận điều gì đó, tôi xuất ra một niệm: “Khiến họ ngừng nói chuyện.” Thật kỳ diệu, họ đã ngừng nói chuyện và mỗi người đều đi làm việc của mình. Sau đó, khi họ quay lại thẩm vấn tôi một lần nữa, tôi nhẩm bài thơ “Vãng Na Đào” (Trốn đi đâu) của Sư phụ trong Hồng Ngâm III, điều này khiến họ không còn hung hăng nữa.

Khi tôi tiếp tục nhẩm Pháp, tôi cảm thấy các nhân tố tà ác xung quanh mình đang giải thể, cuối cùng họ đã ngừng thẩm vấn tôi. Họ cứ đi đi lại lại trong phòng, rồi một người trong số họ mang đến cái gọi là “tam thư” với nội dung cam kết từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ bảo tôi ký tên vào đó, nhưng tôi đã kiên quyết từ chối.

Cuối cùng họ đã từ bỏ việc thẩm vấn tôi. Ngay khi tôi chuẩn bị phát chính niệm một lần nữa, có người nói: “Cô có thể đi rồi.”

Tôi không rời đi ngay. Lúc này một ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: “Hãy nhanh chóng rời đi trước khi họ đổi ý.” Nhưng tôi nhận ra rằng ý niệm này không chính. Thấy tôi không nhúc nhích, một viên cảnh sát bắt đầu đẩy tôi, bảo tôi đi nhanh lên. Tôi nói: “Tôi muốn lấy lại sách Đại Pháp của mình.” Họ từ chối. Cứ như vậy, họ đẩy tôi ra khỏi đồn cảnh sát.

Sau gần 4 tiếng, tôi đã trở về nhà an toàn bằng chính niệm. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã từ bi bảo hộ. Qua trải nghiệm này, tôi thực sự cảm nhận được sức mạnh của việc hướng nội. Chỉ bằng cách tinh tấn học Pháp, tôi mới có thể làm tốt ba việc và trở về nhà cùng Sư phụ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/2/492825.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/13/228855.html