Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-04-2025] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 88 tuổi sống ở vùng nông thôn. Năm tôi chín tuổi, cha mẹ đã gửi tôi đến nhà chồng tương lai làm con nuôi. Đến năm 18 tuổi, tôi kết hôn với chồng tôi. Tôi chưa bao giờ được đi học và không biết mặt chữ tên của mình. Gia đình chúng tôi rất nghèo khó, mẹ chồng lại thường ốm yếu, nên tôi phải quán xuyến hầu hết việc nhà, ngay cả trong thời gian ở cữ sau sinh. Tôi thường xuyên bị ốm, chứng đau nửa đầu hành hạ dữ dội khiến tôi vô cùng khổ sở. Tôi phải đội mũ quanh năm, đặc biệt là vào mùa hè, để tránh bị đau nửa đầu.

Chồng tôi vì làm việc quá sức cũng mắc nhiều bệnh mãn tính, bao gồm bệnh sán máng (một loại bệnh do ký sinh trùng gây ra), cổ trướng do xơ gan, viêm khớp dạng thấp, đau đầu, đổ mồ hôi lạnh và sợ lạnh. Sức khỏe của ông ấy ngày càng sa sút đến mức không thể làm ruộng được nữa. Mặc dù đã thử nhiều bài thuốc dân gian và các phương pháp điều trị tại bệnh viện, nhưng tình trạng của ông ấy vẫn không cải thiện.

1. Bệnh mãn tính biến mất sau chưa đầy một tháng tu luyện Pháp Luân Công

Vào nửa cuối năm 1995, vợ chồng tôi đến ở với con trai út. Chúng tôi chuyển đến để giúp chăm sóc các cháu nội, vì cả con trai út và con dâu tôi đều phải đi làm. Khi bà thông gia biết tình trạng sức khỏe của chồng tôi, bà đã đến thăm chúng tôi và giới thiệu Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp), bà nói về những lợi ích kỳ diệu của môn tu luyện này trong việc chữa bệnh và nâng cao sức khỏe.

Trước đây chồng tôi đã từng tập nhiều loại khí công khác nhau, nhưng chúng chỉ khiến tình trạng sức khỏe của ông ấy trở nên tồi tệ hơn, vì vậy ông ấy rất miễn cưỡng lắng nghe. Ông ấy nói với bà: “Cảm ơn bà, nhưng tôi không định tập khí công nữa.”

Con dâu tôi đã thuyết phục ông ấy: “Pháp Luân Công thực sự rất tốt. Sức khỏe thể chất và tinh thần của mẹ con đã cải thiện kể từ khi bà bắt đầu tu luyện, nhiều người khác cũng đã theo tập. Bố cứ thử xem.” Mặc dù còn hoài nghi, nhưng chồng tôi cũng rất mong trở nên khỏe mạnh hơn, vì vậy ông đã miễn cưỡng đồng ý thử. Mẹ của con dâu tôi thậm chí còn tặng ông ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân.

Sáng hôm sau, bà thông gia đưa chồng tôi đến một công viên gần đó để học các bài công pháp. Vào ngày thứ tư, chồng tôi vui vẻ nói với tôi: “Môn này thật sự tốt! Mấy ngày nay tôi ăn được ngủ được, cơn đau cũng giảm đi đáng kể. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy dễ chịu như vậy trong mười năm qua. Tôi muốn tập môn này, bà cũng nên tập đi.” Mặc dù tôi rất vui khi thấy sức khỏe của ông ấy đã cải thiện, tôi vẫn nói với ông rằng: “Tôi có nhiều việc nhà và không có thời gian. Ông cứ tự mình tập Pháp Luân Công là được rồi.”

Mười ngày sau, tôi lên cơn đau nửa đầu, phải nằm liệt giường vì chóng mặt dữ dội. Tôi gần như không thể cử động, chỉ nôn mửa và rên rỉ vì đau đớn. Trước đây mỗi khi tôi lên cơn đau nửa đầu, chồng tôi thường lo lắng đứng ngồi không yên. Lần này ông ấy bình tĩnh khuyên tôi: “Bệnh đau nửa đầu của bà y học hiện đại không chữa được đâu. Cứ tập Pháp Luân Công với tôi đi, chắc chắn sẽ khỏi.” Tôi đáp: “Nếu Sư phụ Lý có thể giúp tôi hết đau đầu, tôi sẽ cùng ông tập Pháp Luân Công.” Ngay khi tôi vừa dứt lời, cơn đau đầu của tôi đã biến mất và cảm giác dễ chịu không thể tả được. Tôi thầm nghĩ: “Thật kỳ diệu. Mình còn chưa bắt đầu tu luyện, chỉ với một niệm muốn tu luyện thôi mà cơn đau đầu đã biến mất.” Sáng hôm sau, tôi thức dậy và nói với chồng: “Tôi muốn đi tập với ông.” Khi chúng tôi ra ngoài, tôi quên đội mũ nhưng không hề cảm thấy lạnh.

Vì không biết chữ nên tôi chỉ có thể nghe chồng đọc Pháp. Hằng ngày, tôi cũng xem và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ qua băng ghi âm và ghi hình. Chưa đầy một tháng sau, bệnh của tôi đã biến mất. Kể từ đó, tôi không phải uống viên thuốc nào hay phải đội mũ nữa. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi đã phục hồi sức khỏe cho tôi và ban cho tôi sinh mệnh thứ hai.

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, chồng tôi trở về quê để giúp con trai cả làm việc đồng áng, còn tôi ở lại với con trai út. Ngay sau đó, tôi bị các triệu chứng đau nửa đầu giống như trước khi tu luyện Đại Pháp. Tôi lấy một chiếc khăn dài quấn quanh đầu đang đau nhức nhưng không thấy đỡ chút nào. Cơn đau dữ dội đến mức tôi toát mồ hôi lạnh và cảm giác như tròng mắt sắp rơi ra ngoài. Tôi phải nhắm mắt lại, nhưng dù đau đớn, tôi vẫn giữ được bình tĩnh và thanh thản. Bởi vì tôi bây giờ là một người tu luyện Đại Pháp, tôi rất minh bạch trong tâm. Tôi thầm nói: “Thưa Sư phụ, đây không phải là bệnh. Đây là một khổ nạn để tiêu trừ nghiệp lực của con. Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho con, con sẽ ổn thôi. Con cảm tạ Sư phụ!”

Con trai và con dâu muốn đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi đã từ chối. Tôi nói: “Đừng lo, mẹ không sao. Đây là một quá trình để tiêu trừ nghiệp lực của mẹ.” Vì trước đây đã từng chứng kiến những phép màu phi thường của Đại Pháp xảy ra với vợ chồng tôi, nên con trai và con dâu đã để tôi yên. Cố gắng bỏ qua sự khó chịu, tôi gắng gượng ngồi dậy để xem video và nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi cũng chăm chỉ luyện công.

Ngày hôm sau, tôi thầm nghĩ: “Mình thấy nóng nực và dính quá, ước gì được đi tắm.” Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, cơn đau đầu của tôi đột nhiên biến mất. Tôi biết Sư phụ đang giúp tôi và tôi nhanh chóng hành động ngay, đi tắm, giặt và phơi quần áo ngoài sân. Ngay khi tôi bước vào phòng, cơn chóng mặt và đau đớn lại quay trở lại. Sau khi tôi đã hoàn thành việc vệ sinh cá nhân hằng ngày, tôi biết Sư phụ lại đang an bài cho tôi tiêu nghiệp.

Trong khoảng thời gian này, tôi không thể ăn uống gì trong ba ngày và chỉ ăn được một que kem. Dù không ăn được cháo và các món khác, nhưng tôi cũng không cảm thấy đói. Dù mỗi đêm ngủ rất ít, tôi cũng không cảm thấy mệt. Tôi tiếp tục tín Sư tín Pháp, các triệu chứng của tôi đã biến mất vào chiều ngày thứ ba. Khi con trai và con dâu tôi về nhà vào tối hôm đó, tôi đã chuẩn bị bữa tối cho cả nhà và cũng ăn được hai bát cơm. Con trai và con dâu tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trước sự bình phục của tôi.

Năm sau đó, khi đang ở nhà con gái út, các triệu chứng đau nửa đầu của tôi đột nhiên quay trở lại. Bệnh viện địa phương ở ngay bên kia đường, con gái tôi muốn đưa tôi đến đó. Tôi lập tức từ chối và nói: “Mẹ không sao, đừng lo. Mẹ chỉ đang tiêu nghiệp thôi.”

Sư phụ giảng:

“Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra, để cho chư vị chịu một chút khó khăn, chịu một chút tội [khổ] ấy mà thôi; chư vị mà không chịu đựng một chút nào thì không thể được.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi vẫn giữ bình tĩnh và các triệu chứng của tôi đã nhanh chóng biến mất. Kể từ đó, chứng đau nửa đầu đã hành hạ tôi suốt những năm qua đã không bao giờ tái phát nữa.

2. Cánh tay bị trật khớp được nắn lại

Một mùa hè nọ, tôi ở nhà con trai út. Một buổi tối sau bữa ăn, tôi nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ rồi đi tắm. Tuy nhiên, ngay khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi bị trượt chân và ngã mạnh xuống sàn. Trong lúc cố gắng đứng dậy, tôi cảm thấy vai phải rất đau. Sau đó tôi phát hiện khớp vai của mình đã bị trật.

Tôi giữ bình tĩnh và thầm cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, xin hãy giúp con nắn lại vai.” Ngay khi vừa nghĩ xong, cánh tay tôi tự động nhấc lên và nhẹ nhàng vung song song với mặt đất. Sau vài lần vung, tôi nghe thấy một tiếng “cạch”, khớp vai đã được nắn lại. Tôi không thể diễn tả hết lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ.

Sáng hôm sau, tôi kể lại sự việc cho con dâu nghe, con bé lo lắng nói: “Mẹ ơi, để con đưa mẹ đến bệnh viện chụp X-quang và điều trị.” Tôi đáp: “Không sao đâu. Sư phụ đã giúp mẹ nắn lại ngay lập tức rồi.” Con dâu sờ vào vai tôi và vui vẻ reo lên: “Nó thực sự đã về vị trí cũ rồi. Pháp Luân Công thật kỳ diệu!”

3. Được Sư phụ cứu vào thời khắc nguy nan

Vào một mùa thu nọ, khi đó tôi 76 tuổi, tôi quyết định lên kho đồ trên gác mái để lấy nông cụ chuẩn bị thu hoạch. Con trai cả của tôi bận đi dạy ở một trường trung học địa phương. Để tiết kiệm thời gian cho con, tôi quyết định tự lên kho đồ cao hơn ba mét so với mặt đất để lấy dụng cụ. Sau khi dựng thang, tôi bắt đầu trèo lên. Ngay khi tôi vừa lên đến đỉnh và chuẩn bị bước lên sàn kho, chiếc thang đột nhiên bị trượt, tôi ngã cắm đầu xuống nền bê tông bên dưới.

Tôi lập tức hô lên: “Sư phụ ơi cứu con! Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Khi ngồi dậy, tôi cảm thấy hơi đau đầu và đưa tay sờ lên đầu. Một nhúm tóc rụng ra và tôi cảm thấy có một cục u lớn đầy máu ở trên đầu. Mặc dù bị thương, tôi cảm thấy như đang đội một chiếc mũ bông mềm, xốp trên đầu và không hề sợ hãi.

Tiếng động lớn từ cú ngã của tôi đã thu hút sự chú ý của cháu trai tôi, cháu liền chạy đến và hỏi: “Bà ơi, có chuyện gì vậy? Bà có sao không? Để cháu dìu bà vào giường.” Tôi đáp: “Bà không sao. Lấy cho bà ít nước uống.” Hàng xóm của tôi cũng chạy sang sau khi nghe tin. Họ dìu tôi vào giường và gọi cho con trai tôi. Con trai tôi vội vã từ cơ quan về và muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi trấn an cháu: “Không sao đâu. Sư phụ sẽ chăm sóc mẹ, không cần phải lo lắng!” Đêm đó, tôi đã nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ.

Sáng hôm sau, cục u chứa máu trên đầu tôi đã biến mất, nhưng chỉ một cử động nhỏ ở đầu và cổ cũng gây ra cơn đau dữ dội. Dạ dày và ruột của tôi quặn đau. Tôi chỉ có thể nằm trên giường, thậm chí không thể uống nước hay ăn cơm trong vài ngày. Chất nôn và nước tiểu của tôi đều lẫn máu, trong năm ngày sau đó, tôi đi ngoài ra phân đen, khô và có máu.

Tôi ngộ ra được rằng sự việc này xảy ra là do những món nợ nghiệp lực từ các kiếp trước, nó đến để lấy mạng tôi. Nếu không có sự bảo hộ của Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ, mạng sống của tôi đã kết thúc rồi.

Hằng ngày, tôi nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ và cố gắng đả tọa. Sức khỏe của tôi cải thiện mỗi ngày, hơn hai tuần sau, tôi đã có thể đi lại và tiếp tục các buổi luyện công thường lệ của mình. Không lâu sau đó, thân thể tôi đã khỏe mạnh trở lại, dân làng xung quanh đều ca ngợi uy lực của Pháp Luân Công.

Năm đó tôi 84 tuổi, tôi nhận thấy cỏ dại mọc um tùm bên cạnh ruộng rau nhà mình. Khi cầm lưỡi liềm đi cắt cỏ, tôi vô tình bị ngã xuống một con mương đầy nước bên cạnh ruộng rau, tôi bị ngập đến quá đầu, bụng uống no nước nhưng không quên thầm kêu: “Sư phụ hãy cứu con!” Đột nhiên, có một luồng lực kéo tôi vào bờ, sau đó tôi bám vào cỏ mọc ở cạnh bờ mương và trèo được lên bờ. Nước mắt lưng tròng, tôi cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng tôi một lần nữa. Trên đường về nhà, tôi gặp một người hàng xóm, cô ấy đã kinh ngạc hỏi: “Sao quần áo của bác ướt thế? Tóc bác cũng ướt nữa.” Khi tôi kể cho cô ấy nghe những gì đã xảy ra, cô ấy đã bày tỏ sự vui mừng khi biết tôi vẫn ổn và nhanh chóng chạy đi kể cho những người khác. Hàng xóm của tôi đều đến thăm tôi. Lúc đó, tôi đã thay quần áo khô. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi ổn và đồng tình: “Chính là Sư phụ của Pháp Luân Công đã bảo hộ bác.”

4. Tu luyện tốt trong những ma nạn

Lúc này, con trai và con dâu tôi đã về nhà. Sau khi nghe về việc tôi suýt chết, chúng tỏ ra không vui và trách tôi tự chuốc lấy rắc rối khi cố gắng đi cắt cỏ. Không thể giữ im lặng, những người hàng xóm của tôi xen vào: “Đừng mắng bà ấy nữa. Cũng may là bà ấy không bị chết đuối.” Nhưng trước khi họ nói xong, con dâu tôi đã giận dữ đáp lại: “Nếu bà ấy chết đuối, chúng cháu chỉ cần chôn bà ấy thôi.” Tôi cảm thấy khó chịu sau khi nghe những lời nói của cháu và nghĩ: “Người ngoài vui mừng khi thấy mình bình an vô sự, vậy mà người nhà lại nguyền rủa mình.”

Tôi lặng lẽ trở về phòng và suy ngẫm về những gì đã xảy ra, vừa khóc vừa cảm thấy ngày càng khó chịu. Đêm hôm đó, cuối cùng tôi cũng đã bình tĩnh lại, một đoạn Pháp của Sư phụ hiện ra trong tâm trí tôi:

“khi gặp phải mâu thuẫn đều cần phải hướng nội tìm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc)

Tôi ngộ ra rằng cảm giác bất bình của mình đối với con trai và con dâu là không đúng. Mặc dù lời nói của con dâu tôi rất cay nghiệt, nhưng đó là vì chúng đang tức giận. Chúng chưa bao giờ yêu cầu tôi đi cắt cỏ, đó là việc tôi không nên làm khi tuổi tác đã cao. Tôi có thể đã chết nếu Sư phụ không cứu mạng tôi, con trai cùng con dâu tôi có thể đã bị đổ lỗi cho cái chết của tôi. Tư tưởng của tôi đột nhiên trở nên minh bạch, lúc đó sự bất bình và oán giận trong tâm tôi tan biến. Sau khi luyện công buổi sáng xong, tôi đến gặp con trai và con dâu và thấy chúng đã cho qua chuyện.

Con trai cả của tôi bị cận thị từ nhỏ. Vì vậy, tôi chưa bao giờ bắt cháu làm bất kỳ việc nhà nào. Sau khi con trai nghỉ hưu và thường xuyên ở nhà, điều này khiến con dâu tôi phàn nàn vì chồng không chịu giúp làm việc nhà. Tôi cảm thấy khó chịu mỗi khi nghe con dâu kể lể và thường lên tiếng bênh vực con trai mình, khiến con dâu tôi nảy sinh lòng oán hận đối với tôi.

Một hôm, một người họ hàng cho chúng tôi một con cá. Con dâu tôi bảo con trai tôi mổ cá, con trai tôi liền nói rằng không biết làm. Con dâu tức giận và bắt đầu mắng chồng. Tôi cảm thấy không vui và nói với con dâu: “Con biết chồng con không biết làm và mắt lại kém. Hơn nữa, con tự làm cũng không tốn bao nhiêu công sức.” Con dâu tôi càng tức giận hơn và hét lên: “Mẹ sinh ra anh ấy chứ không sinh ra con.” Cháu tiếp tục la hét, ý nói rằng tôi phân biệt đối xử.

Sau khi xem xét quan điểm của con dâu, tôi vẫn phải đồng ý. Con người ta sinh ra không ai biết làm gì cả, đều phải học các kỹ năng cơ bản để có thể sống độc lập. Con dâu tôi đã ngoài 60 tuổi và không thể một mình hoàn thành hết mọi việc nhà. Hơn nữa, nếu con dâu bị ốm, con trai tôi sẽ chăm sóc vợ như thế nào? Tôi nói với con trai: “Con nên bắt đầu học cách làm việc nhà đi.” Tôi đã dạy cháu cách mổ cá và làm sạch cá. Bây giờ con trai tôi có thể làm việc nhà một cách dễ dàng, bao gồm nấu ăn, giặt quần áo, dọn dẹp, trồng rau và tưới rau. Nó đã có kỹ năng để sống độc lập và thậm chí còn có thể chăm sóc người khác.

Tôi đã tu luyện Đại Pháp được 29 năm, hết lần này đến lần khác vượt qua các loại nghiệp bệnh và ma nạn sinh tử nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Lời nói không thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Trong thời gian hữu hạn còn lại, tôi sẽ buông bỏ các chấp trước người thường, giữ vững chính niệm chính hành, tu luyện tốt bản thân và chứng thực sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/15/486092.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/30/228679.html