Bài viết đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-07-2025] Ông Vương bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào năm 1997. Ở tuổi 75, ông vẫn rất minh mẫn và tràn đầy năng lượng. Ông không được học hành nhiều, nên khi học Pháp ông phải dùng từ điển để tra chữ. Hàng ngày, ông chăm chỉ bán nông sản để nuôi sống gia đình. Trước đây, tôi chỉ gặp ông thoáng qua, nhưng hôm nay tôi có dịp được nghe một số câu chuyện tu luyện của ông. Cảm động trước những câu chuyện này, tôi đã ghi lại theo lời kể của ông.

Phủ định bức hại

Một buổi chiều năm 2015, không lâu sau khi tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân [cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp], một cán bộ thôn đến nhà tôi. Anh ấy nói cảnh sát địa phương gọi điện và muốn tôi đến đó.

Tôi đã đạp xe đến đó theo lịch hẹn và thấy có ba người đang đợi—một người từ đồn cảnh sát địa phương, một người từ Đội An ninh Nội địa, và một người từ tòa án thị trấn. Họ hỏi có phải tôi đã viết thư cho chính quyền trung ương không. Tôi nói: “Tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân. Hiến pháp đảm bảo quyền tự do tín ngưỡng, việc Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Công là bất hợp pháp. Tôi không vi phạm bất kỳ luật nào khi tu luyện Pháp Luân Công hay đệ đơn kiện cả.”

Người đàn ông từ Đội An ninh Nội địa lặng lẽ gật đầu. Tôi nói: “Pháp Luân Công dạy người ta làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn, giúp trừ bệnh khỏe thân, có lợi cho cả cá nhân và xã hội“. Cuối cùng, anh ấy nói có việc gấp cần giải quyết rồi rời đi.

Sau đó, chỉ còn lại người của đồn cảnh sát và tòa án, họ bắt đầu cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Người từ tòa án thậm chí còn nói: “Vì lá thư này mà hôm nay có thể ông sẽ không được về đâu.” Tôi nhận thấy có nói lý cũng sẽ không thuyết phục được họ, liền nhớ đến rằng trong tu luyện, Sư phụ đã nhiều lần cho tôi thấy thần tích, tôi phải nói với họ, chấn nhiếp họ, không thể để họ bức hại tôi. Bức hại tôi chính là bức hại Đại Pháp, họ sẽ tạo nghiệp, không thể để họ tạo nghiệp được.

Trong tâm tôi nghĩ: “Muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua, ai là người quyết định thì tôi sẽ nói với người đó.” Tôi liền hỏi: “Các anh ở đây ai có chức vụ cao nhất, ai là người quyết định?” Người của tòa án lên tiếng: “Tôi là người của tòa án”. Viên cảnh sát lặng lẽ bước ra ngoài.

Tôi bèn kể cho người của toà án nghe một trải nghiệm thần kỳ của mình. Tôi nói: “Có một lần, ở nhà tôi nhìn thấy một Pháp Luân lớn quay quanh bóng đèn, ở giữa là hình chữ Vạn lớn bị bóng đèn che khuất, còn các chữ Vạn nhỏ và Thái cực đồ ở bốn mặt thì nhìn rất rõ, không ngừng xoay chuyển. Tôi đã thấy như vậy suốt bốn ngày, đến ngày thứ tư thì nhìn không rõ và sau đó thì không thấy nữa. Đại Pháp này không phải là Pháp bình thường.” Trong lúc tôi kể, anh ấy liên tục muốn ngắt lời, không cho tôi nói. Anh ấy không cho tôi nói, tôi vẫn cứ nói, tôi phải để anh ấy nghe, nhất định phải để anh ấy nghe. Cứ như vậy, tôi đã kể hết được. Sau đó anh ấy nói: “Ngày mai ông đến toà án”, rồi đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, một lúc sau, người của đồn cảnh sát gọi tôi sang phòng bên cạnh. Tôi vào thì thấy có khoảng mười mấy cảnh sát, một người nói: “Pháp Luân Công này của các ông tập thế nào? Hãy luyện một chút cho chúng tôi xem xem.” Tôi nói với họ Pháp Luân Công có năm bài công pháp, bốn bài động công và một bài tĩnh công. Tôi đã luyện cho họ xem bài công pháp thứ nhất. Một lúc sau, họ lần lượt đi ra ngoài. Cuối cùng, người của đồn cảnh sát vào nói: “Hôm nay ông về đi, sáng mai 8 giờ 30 đến toà án”.

Ngày hôm sau, tôi đã đến đó. Trong tâm tôi có Pháp, có Sư phụ nên tôi không hề sợ hãi, rất thản đãng, đi đến đâu tôi cũng chứng thực Đại Pháp, tôi muốn mọi người thấy được Pháp Luân Đại Pháp đối với cá nhân, đối với xã hội đều tốt. Đến toà án, tôi thấy một người ngồi ở ghế chính, chắc là thẩm phán, bên cạnh là người của toà án mà tôi đã gặp hôm qua. Thẩm phán nói rất nhiệt tình: “Trước đây tôi từng bị một trận bệnh nặng, đã nhìn thấy những chuyện ở thế giới bên kia. Ông cứ tu luyện cho tốt nhé, tu tốt rồi, nhớ đưa cả tôi đi cùng, tôi họ thế này, thế này.” Tôi thản đãng nói: “Vậy chúng ta kết bạn đi, nào, bắt tay một cái.” Chúng tôi vui vẻ bắt tay, người bên cạnh ngại ngùng cúi đầu, tôi nói: “Nào, hai chúng ta cũng kết bạn đi, cũng bắt tay một cái.” Tôi cũng bắt tay với anh ấy.

Và cứ như thế, một sự việc tưởng chừng sẽ thành bức hại đã tan thành mây khói, việc xấu lại hóa thành việc tốt. Chúng ta đều biết việc bức hại đệ tử Đại Pháp không phải do một vị thẩm phán quyết định, phía sau còn có “Phòng 610”. Sự việc có được kết quả như vậy, đó là sự triển hiện uy lực của Đại Pháp. Pháp vĩ đại, Sư phụ vĩ đại. Thần tích mà Sư phụ triển hiện cho chúng ta, vào thời khắc then chốt cũng có thể dùng để giải thể tà ác, chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh. Tôi nghĩ câu chuyện thần tích mà tôi kể đó chắc đã có nhiều người biết hơn rồi.

Kể về những thay đổi tích cực của bản thân sau khi đắc Pháp để phủ định bức

Một lần khác, tôi vừa bước vào nhà thì thấy ba người đang đứng ở gian ngoài: một phó chủ tịch thị trấn, một nhân viên phòng tư pháp, và một phụ nữ từ văn phòng thị trấn. Tôi nhiệt tình tiếp đãi họ, trong tâm nghĩ lại đến lúc dụng võ rồi. Trước tiên tôi sắp xếp chỗ ngồi cho họ, tôi bảo họ ngồi đâu thì họ ngồi đó. Tôi sắp xếp chỗ ngồi cũng rất có dụng ý, để họ nhìn là phải nể phục, không thể xem thường chúng ta. Tôi kể cho họ nghe sự thay đổi của bản thân sau khi tu Đại Pháp. Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt biết nghĩ cho người khác theo Chân-Thiện-Nhẫn. Trước khi học Đại Pháp, tôi buôn bán có thể nói là chưa bao giờ cân đủ cho khách. Sau khi học Đại Pháp, tôi đã minh bạch được đạo lý bất thất bất đắc: Cân thiếu làm tổn hại lợi ích của người khác, bản thân cũng bị mất đức. Sau khi học Đại Pháp, tôi luôn cân đủ, hơn nữa có mấy lần khách vô ý trả thừa tiền, tôi đều trả lại ngay lúc đó. Lại có lần tôi đi xe buýt, hôm đó trời âm u, mưa lất phất, nên tiền người bán vé trả lại cho tôi cũng bị kẹp díp, tôi phát hiện ra liền lập tức trả lại tiền thừa. Lúc tôi xuống xe, người bán vé nói: “Người này thật là tốt!”

Tôi cũng kể cho họ nghe một lần khác, tôi thấy một người đàn ông bên đường vẫy tay với tôi. Dù đang vội về nhà với vợ con nhưng đi được một đoạn, tôi nghĩ có thể anh ấy cần giúp đỡ nên đã quay lại, vì Sư phụ dạy rằng người tu luyện cần nghĩ cho người khác. Hóa ra xe anh ấy bị xịt lốp, lại đang ở nơi đồng không mông quạnh. Hôm đó trên xe tôi chở miến khô, sợ bị đè nát, nhưng không còn cách nào khác, đành để anh ấy ngồi lên đống miến, còn chiếc xe đạp thì đè lên trên, rồi chở anh khoảng hơn ba chục km về làng.

Tôi kể xong, cả ba người không nói lời nào, lặng lẽ đứng dậy và rời đi.

Phủ định việc sách nhiễu chụp ảnh

Một ngày nọ, một cán bộ thôn đến nhà và nói các quan chức từ thị trấn muốn chụp ảnh tôi. Tôi vừa nghe đã có chút không thoải mái. Trên Tuần báo Minh Huệ đã có nhiều bài chia sẻ về vấn đề này, đều nói rằng người tu luyện không thể phối hợp với họ để chụp ảnh. Tôi tức giận nói lớn: “Chụp cái gì mà chụp?!” Anh ta nói: “Họ đến kìa.”

Lúc này, một nhóm người đi vào sân nhà tôi. Dẫn đầu là nữ phó chủ tịch thị trấn. Tôi nhiệt tình mời họ vào nhà. Lúc đó đang là mùa táo, họ rất thích cây táo trong sân nhà tôi. Cán bộ thôn hỏi táo đã chín, đã ăn được chưa. Tôi bảo sẽ hái một ít cho họ. Thấy tôi nhiệt tình hái táo cho họ, có lẽ họ cũng thấy hơi ngại. Trong khi tôi hái thì họ bắt đầu đi ra ngoài, cán bộ thôn cũng đi ra theo. Tôi đuổi theo và đưa cho họ chỗ táo.

Việc sách nhiễu chụp ảnh cứ thế mà được giải thể. Sau này họ không bao giờ quay lại nữa.

Trong những năm qua, dù bị sách nhiễu thế nào, tôi cũng chưa bao giờ đối đầu cứng rắn với họ. Họ là người của chính quyền, mình mà cứng rắn với họ, thì họ còn cứng hơn. Tôi luôn coi họ như khách, vì họ đến là để nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và để được đắc cứu. Tôi cần thể hiện cho họ thấy sự tốt đẹp của Đại Pháp đối với cá nhân và xã hội, để từ đó cứu họ.

Trả lại tiền chủ nhà cũ bỏ quên

Tôi đã giúp con gái mua một ngôi nhà trong làng nhưng con gái tôi chưa chuyển đến ở luôn nên ngôi nhà vẫn để không. Trong nhà có một số đồ đạc cũ mà chủ cũ không cần nữa. Một hôm, tôi thấy trên tủ trang điểm có một túi ni lông mà bên trong có vài nghìn tệ, do chủ cũ để lại.

Tôi nghĩ mình là người tu Đại Pháp, Sư phụ dạy chúng ta gặp chuyện gì cũng phải nghĩ cho người khác. Mặc dù ngôi nhà này đã làm xong thủ tục sang tên từ lâu, nhưng một khi đã biết số tiền này là của chủ cũ thì phải trả lại cho họ. Hơn nữa, thông qua việc này, tôi còn muốn chứng thực Đại Pháp, hồng dương Đại Pháp, để mọi người thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp, cứu độ được nhiều người hơn. Tôi nói chuyện này với con gái trước, con gái tôi biết Đại Pháp tốt và cháu đồng ý trả lại tiền cho chủ cũ. Khi tôi nói với các đồng tu, một số người nói nên dùng số tiền đó để in tài liệu giảng chân tướng. Tôi nói: “Nếu chúng ta cần tiền để làm tài liệu giảng chân tướng, tôi sẽ quyên góp; tôi biết số tiền này thuộc về chủ cũ nên tôi nghĩ tốt hơn hết cần trả lại cho họ.”

Tôi đã gọi cho chủ cũ và nói cho anh ấy biết về số tiền. Ngày hôm sau, anh ấy đã đến để nhận lại.

Ngày nay, ai thấy tiền cũng muốn bỏ vào túi mình, nhưng đệ tử Đại Pháp chúng ta không thể làm như vậy. Mọi người trong làng đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi cũng bị bức hại và bị cầm tù ba năm. Tôi nghĩ khi mọi người truyền nhau về câu chuyện này, sẽ có nhiều người hơn nữa biết rằng tu luyện Pháp Luân Công đối với cá nhân hay xã hội đều tốt. Chính Đại Pháp đã thay đổi tôi, biến tôi từ một người tự tư tự lợi trở thành một người tốt biết nghĩ cho người khác.

Lời kết

Ông Vương khiến người khác cảm nhận được sự thản đãng. Ông đường đường chính chính chứng thực Pháp. Thiện tâm mà ông tu xuất được trong Đại Pháp đã hết lần này đến lần khác phủ định được bức hại, chứng thực Chân-Thiện-Nhẫn, hồng dương Pháp Luân Đại Pháp hảo. Ông Vương cho biết, ông thấy trong hai năm gần đây, ĐCSTQ đã mở rộng cuộc bức hại ra hải ngoại, mua chuộc các phương tiện truyền thông ở nước ngoài để phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp, nên ông muốn viết ra những trải nghiệm và sự thay đổi của mình để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp hảo, để nhiều người hơn nữa thấy được sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/24/497326.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/16/229381.html